“Kình Hạo, anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. Sẽ xảy ra án mạng đó, nhất định sẽ xảy ra án mạng.” Lữ Kiêu nhìn thấy Đan Kình Hạo tới gần, cảm giác ngày tận thể của bản thân sắp tới.
Thế là trong phòng tập thể hình, vọng ra những tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau. Người bên ngoài nghe thất còn cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc là đại thù gì, có thể kêu thành như vậy.
Cả ngày hôm nay Đan Kình Hạo ở phòng tập thể hình của công ty, nghe nói là xử lý ai đó, Nguyễn Đào Yêu mừng đến nhàn nhã tự tại, đúng năm giờ tan làm, cô liền hẹn Dương Liên uống cafe, vì thế đứng ở cửa công ty chờ cô ấy cùng đi.
Sự việc đêm qua nhất định phải giải thích rõ ràng, nếu không dựa theo tính cách của Dương Liên cô ấy nhất định rất tàn nhẫn mà phỉ báng mình. Rõ ràng đã nói qua rồi, trước khi Đan Kình Hạo yêu cô ấy, cô nhất định không được yêu anh, nhưng ai mà ngờ rằng Đan Kình Hạo lại thích cô? Phụ nữ bên người anh người người đều xinh đẹp, chỉ với nhan sắc này của cô, cũng không có cửa làm người hầu cho anh.
Lúc Nguyễn Đào Yêu đang tự oán tự trả lời, một chiếc Land Rover màu đen thoáng cái đã dừng ở trước mặt cô. Tiếng thắng xe có chút chói tai, Nguyễn Đào Yêu hoảng sợ, theo bản năng liền lùi về sau một bước.
Đang nghĩ người nào mà lại rảnh như vậy, dừng xe ở trước cửa công ty của người khác, liền nghe thấy một tiếng cạch người trên xe mở cửa bước xuống.
Một thân áo sơ mi trắng không nhiễm chút bụi trần, kết hợp với quần tây màu đen, dây nịch bằng da độc đáo, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ cỡ nào. Thân hình cao gầy, áo sơ mi trắng không cài hai nút, để lộ lồng ngực gầy nhưng rắn chắc, thêm làn da trắng nõn. Khuôn mặt đó giống như con người của anh, đều toát ra hơi hở dịu dàng, ngũ quan tinh xảo, trên chiếc mũi cao thắng có một chiếc kính màu vàng, biểu hiện ra khí chất nho nhã, màu tóc thuần đen, tóc mái nhẹ nhàng che đi lông mày, đôi mắt bị ẩn giấu dưới cặp mắt kính vẫn sáng ngời có thần. Đàn ông như vậy, trời sinh để làm phụ nữ cuồng si.
Anh nhẹ nhàng cười, má lúm đồng tiện nhàng nhạt hiện ra, hướng về phía Nguyễn Đào Yêu: “Yêu Yêu, anh trở về rồi.”
Thân thể Nguyễn Đào Yêu hoàn toàn đông cứng, đôi mắt trong suốt giống nai con ứa đầy nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Anh Thẩm Tống…”
Trong quán cafe thanh nhã, Thẩm Tống ngồi đối diện Nguyễn Đào Yêu, không khí có chút kì lạ và căng thẳng. Nguyễn Đào Yêu vẫn luôn cúi đầu, tay nhỏ vò góc áo, sắc mặt ửng đỏ. Ly café trước mặt chưa từng đụng vào, khí nóng dần lan tỏa.
Thẩm Tống đẩy đẩy gọng kính trên mũi, giọng nói dịu dàng như nước: “Không thích vị cafe sao?”
Nguyễn Đào Yêu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của Thẩm Tống lại hoảng loạn mà lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có, rất thích.”
Thẩm Tống vui vẻ mà cười: “Vậy, tại sao em không uống ngụm nào?”
Nguyễn Đào Yêu sau khi nghe xong, lập tức bưng cà phê lên vội vàng uống một ngụm, sau đó liền bị sặc. Thẩm Tống cười rất vui vẻ, anh cầm lấy khăn giấy trên bàn, vươn người qua, nhẹ nhàng tinh tế lau cafe trên môi cô, giọng giống như đang trách yêu: “Đúng là một con mèo con vụng về.”
Nguyễn Đào Yêu ngơ ngác nhìn khuôn mặt phóng to của Thẩm Tống, trái tim đập càng lúc càng nhanh, thình thịch. Sau khi tỉ mỉ lau khô, Thẩm Tống quay lại vị trí của mình, má lúm đồng tiền nhàng nhạt: “Bác và dì khỏe không?” Nguyễn Đào Yêu gật đầu: “Bọn họ khỏe.”
“Vậy còn em?”
Nguyễn Đào Yêu dừng lại, cúi thấp đầu xuống, nước mắt giống như sắp rơi xuống. Không tốt, cô không hề sống tốt. Có thai với một người xa lạ, hiện tại còn vừa là vợ vừa là thư ký của anh ấy, một chút đều không tốt. Nhưng những lời này làm sao có thể nói với anh Thẩm Tống? Rõ ràng cô vẫn luôn chờ anh tới cưới cô. Nhưng tại sao lại trễ một bước?
Thẩm Tống thấy Nguyễn Đào Yêu cúi đầu không nói lời nào, trong lòng không thể không nghi ngờ: “Yêu Yêu, tại sao lại không nói gì, có phải sống không tốt không?”
Nguyễn Đào Yêu ngước đầu, tươi cười sáng lạn như mặt trời bên ngoài: “Không phải, em sống rất tốt, anh xem em còn mập lên nữa.”
Thẩm Tống sửng sốt một chút, sau đó duỗi tay nhéo má cô: “Thịt đâu, không có cảm giác gì.”
Nguyễn Đào Yêu lại lần nữa cúi đầu, cô muốn hỏi rất nhiều thứ, nhưng lại không thốt lên lời. Mấy năm nay đi đâu, tại sao không nói từ mà biệt, đang làm gì, tại sao lại không trở về, tại sao lại trở về? Nhưng lời nói vừa tới bên miệng, lại nuốt trở vào. Cô hiện giờ làm gì có tư cách để mở miệng?
Tiếng chuông điện thoại bài Tam bảo cát tường vang lên, những người xung quanh đều quay đầu nhìn lại, nghĩ rằng tiếng chuông của ai lại kì quái như vậy. Nguyễn Đào Yêu bắt đầu hoảng loạn mà tìm di động, sau đó khi cuộc gọi sắp ngừng thì cô đã kịp nghe máy: “Liên?”
Phia bên kia tiếng Dương Liên hét lên chói tai: “Nguyễn Đào Yêu, cậu có phải nhớ lộn thời gian mà chúng ta gặp mặt không?”
Nguyễn Đào Yêu lúc này mới đột nhiên nhớ tới việc cô hẹn Dương Liên uống cafe, cô xấu hổ mà cười cười: “Liên, mình quên mất, mình…”
“Cậu, quên, mất, việc, này, sao???” Dương Liên nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một làm Nguyễn Đào Yêu cả người chấn động, toàn thân có một dự cảm bất lành.
Cô vội vàng nói: “Liên, mình bây giờ đang ở Sunday, nếu không cậu lại đây đi?”
Bên kia truyền đến âm thanh chần chờ: “Quán cafe kia không hề rẻ, cậu mời sao?”
Nguyễn Đào Yêu nhìn thoáng qua Thẩm Tống, anh ấy dường như rất nhàn nhã uống cafe. Vì thế khẽ cắn môi, nói: “Mình mời.”
Dương Liên hoan hô nhảy nhót, còn không quên mỉa mai: “Là vợ của chủ tịch Đan thị, ra tay rộng rãi ha.”
Nguyễn Đào Yêu lập tức cúp điện thoại không hề do dự. Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen Dương Liên mà cô cúp máy, lúc nào cũng là Dương Liên cúp máy cô. Cúp máy xong, Nguyễn Đào Yêu liền hối hận, nhất định sẽ bị cô ấy hành hạ đến chết.
Dương Liên mờ mịt sau khi nghe xong tiếng tít tít, sau một lát mới phản ứng. Gặp quỷ, cô gái nhỏ kia cũng dám cúp máy trước? Này là lá gan mà Đan Kình Hạo dưỡng thành. Xem cô có hành chết cậu ấy không!
Khi cô vội vàng tới quán cafe, sau khi thấy Nguyễn Đào Yêu,liền ngồi ở bên cạnh cô ấy, nhéo lỗ tai, nói: “Nguyễn Đào Yêu, bây giờ hay rồi, dám cúp điện thoại của tớ?”
“Ay, ay, Liên, cậu nhẹ tay một chút, đau.”
“Trí nhớ của cậu, lại có thể quên mất giờ hẹn của chúng ta, Đan Kình Hạo có phải không cho cậu ăn cơm không.” Dương Liên nói không lưu tình.
Đang uống cafe, Thẩm Tống dự là sẽ không can thiệp vào lại lập tức dừng lại: “Cô nói, Đan Kình Hạo?”
Dương Liên lúc này mới để ý đối diện còn có người, sau khi đánh giá một lúc, cô chỉ vào Thẩm Tống, không thể tưởng tượng mà hốt ra tiếng: “Anh, anh, anh là… Là…” Người kia tên gọi là gì, đột nhiên nghĩ không ra.
“Thẩm Tống.” Nguyễn Đào Yêu bất đắc dĩ mà nói tiếp câu của Dương Liên.
“Đúng vậy, anh là Thẩm Tống??” anh ta đã trở về sao??
Thẩm Tống tươi cười, má lúm đồng tiền rất đẹp: “Liên, đã lâu không gặp.”
Đối với người đột nhiên mất tích, lại đột nhiên trở về này Dương Liên không hề có chút cảm giác tốt lành nào, cô nhếch khóe miệng, xem như đáp lễ: “Thật là đã lâu không gặp.”
Nụ cười của Thẩm Tống không hề giảm đi, quay về đề tài lúc nãy: “Các em vừa rồi nói tới Đan Kình Hạo? Yêu Yêu, em với anh ta có quan hệ gì sao?”
Nguyễn Đào Yêu vời Dương Liên nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời mà trả lời: “Không có quan hệ gì, chỉ là thư ký của anh ta.”
“Thư ký?” Nụ cười của Thẩm Tống trầm xuống, đôi mắt phía sau mắt kính hiện lên một tia ngoan tuyệt, cái tên ngốc Nguyễn Đào Yêu kia không chú ý tới, nhưng Dương Liên lại nhíu mày.
“Thẩm Tống, anh quen biết anh ta sao?” Dương Liên sẽ không tự nhiên xưng "anh" thân mật như vậy, việc này sẽ khiến cô ói hết cơm đã ăn hôm qua.
Thẩm Tống cười che dấu hết thảy, anh đẩy đẩy gọng kính, lắc đầu: “Không quen biết, chỉ là nghe nói qua anh ta mà thôi.”
Dương Liên trong lòng càng nghi hoặc, ánh mắt lạnh lẽo ngoan tuyệt đó không phải anh chỉ nói đơn giản như vậy, trực giác mách bảo rằng Thẩm Tống đang nói dối các cô, hơn nữa chuyện này có quan hệ với Đan Kình Hạo.
Tiếng chuông cát tường lại vang lên lần nữa, Dương Liên xoa xoa giữa mày, có chút bất đắc dĩ: “Nguyễn Đào Yêu, cậu có thể đổi tiếng chuông kì quái này không? Toàn thân mình hiện tại đều sắp tản ra hơi thở của cát tường tam bảo.”
Nguyễn Đào Yêu hoảng loạn móc di động ra, nhìn thấy tên người gọi, cô có cảm giác giống như đang cần một củ khoai lang rất nóng trên tay, qua một hồi cô mới nở nụ cười với Thẩm Tống: “Xin lỗi, em đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Tiếng chuông vẫn luôn vang không dứt, Nguyễn Đào Yêu đi tới đâu, ánh mắt của người xung quanh nhìn cô đến đó. Cô yên lặng mà thề với lòng, nhất định phải thay đổi tiếng chuông này.
Đi đến nơi xác định Thẩm Tống không thể nghe thấy, cô mới nhận cuộc gọi: “Chủ tịch.”
Giọng nói của Đan Kình Hạo vô cùng tức giận: “Nguyễn Đào Yêu, thân là thư ký, lại bắt ông chủ gọi mấy lần mới nghe, gan lớn như vậy rồi sao.”
Nguyễn Đào Yêu cảm giác thân thể của chính mình bị âm thanh lạnh lẽo của anh làm cho đóng băng, một người sao lại có giọng nói lạnh lẻo tới vậy?: “Thực xin lỗi, chủ tịch.”
“Ở đâu?”
“Quán cà phê.”
“Cùng với ai?”
Nguyễn Đào Yêu liếc nhìn Thẩm Tống phía xa một cái, trả lời: “Dương Liên.”
“Bây giờ tôi muốn ra ngoài bàn chuyện, lập tức trở về đây.” Dứt lời, lập tức tắt máy không hề do dự.
Nguyễn Đào Yêu cầm điện thoại, còn có chút trố mắt. Người đàn ông này tại sao tính cách lại giống phụ nữ như vậy? tính cách vô cùng thất thường! Ngày hôm qua không phải vẫn tốt sao? Tại sao lại trở nên lãnh khốc như vậy?
Đan Kình Hạo gắt gao nắm chặt điện thoại trong tay, lực lớn đến mức khiến điện thoại nứt ra, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy giận dữ. Từ phòng tập thể hình đi xuống, xử lý Lữ Kiêu ba ngày không thấy mặt, tâm tình ban đầu vốn dĩ rất tốt. Trở lại văn phòng thì không thấy Nguyễn Đào Yêu, anh liền gọi cho bảo vệ hỏi, lại bị báo cáo lại rằng Nguyễn Đào Yêu lên xe của một người đàn ông.
Cô gái này… Không an phận như vậy sao??
Cũng đúng, người có thể đem bản thân bán đi, chỉ cần có tiền, cô không cần nhìn đối tượng là ai. Lúc trước ở trong yến hội, cô lưu luyến tiền ra sao không phải anh đã nhìn thấy sao, anh cư nhiên lại cảm thấy cô đơn thuần? Quả thực là quá sơ ý rồi.