Từ Mục lặng lẽ mở mắt, trước mắt là trần nhà trắng toát, trên mu bàn tay là cảm giác nhói đau. Đầu tiên cậu ngửi thấy mùi nồng nặc của nước khử trùng, sau đó là liếc thấy ống truyền trên mu bàn tay mình.
Bên cạnh bỗng vang lên giọng nói quan tâm của Tề Minh Hoàn: "Từ Mục, cậu sao rồi?"
Từ Mục giật giật cổ, quay đầu nhìn Tề Minh Hoàn ở bên cạnh, cậu yếu ớt hỏi: "Đây là đâu?"
"Đây là bệnh viện, cậu đã hôn mê một ngày rồi." Tề Minh Hoàn nói.
"Bệnh viện?" Từ Mục trừng mắt, lập tức nhảy xuống khỏi giường bệnh. "Bệnh viện gì chứ? Tôi không muốn ở trong bệnh viện!"
Cậu nhanh chóng rút kim truyền dịch trên mu bàn tay minh rồi lê thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn lảo đảo ra khỏi phòng bệnh.
"Từ Mục! Từ Mục!" Tề Minh Hoàn vội vàng đỡ cậu. "Cậu sao vậy? Cơ thể cậu còn chưa khôi phục, đừng chạy loạn. Bác sĩ nói cậu cần phải truyền dịch, cậu nằm xuống đi rồi nói tiếp!"
Từ Mục không chịu quay lại, cậu cố gắng tránh đi sự ngăn cản của Tề Minh Hoàn: "Tôi không muốn ở bệnh viện! Tôi muốn rời khỏi đây!"
Đến cửa phòng bệnh, Từ Mục gấp gáp mở cửa. Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, một người đi ra khỏi thang máy.
"Từ Mục!" Người đàn ông lo lắng chạy tới nắm lấy bả vai Từ Mục, lo lắng hỏi."Em sao rồi?"
Môi Từ Mục trắng bệch, đôi mắt trừng to nhìn người đàn ông đang giữ chặt mình, cậu oán hận gằn ra ba chữ: "Tưởng Dĩ Giác!"
Nhìn thấy gương mặt này, Từ Mục chỉ cảm thấy thân thể như bị đóng bằng, một cơn lạnh lẽo từ đáy lòng dâng lên, lạnh đến nỗi từng tế bào trong cơ thể cậu cũng phải run rẩy.
Tưởng Dĩ Giác không chú ý đến thần sắc đột nhiên thay đổi của cậu, sau khi xác nhận cậu không sao, hắn ôm cậu vào lòng, vui mừng nói: "Em không sao là được."
Từ Mục giống như một bộ xương khô để mặc cho hắn ôm, một lúc lâu sau cậu mới miễn cưỡng nói: "Anh....... Thả tôi ra."
Tưởng Dĩ Giác tưởng mình ôm chặt quá, khiến cậu khó chịu nên chậm rãi buông tay ra. Bấy giờ hắn mới phát hiện gương mặt của Từ Mục tái xanh đến đáng sợ, Tưởng Dĩ Giác dùng một tay ôm lấy gương mặt cậu, lo lắng trong mắt càng thêm rõ ràng: "Em sao vậy?"
Từ Mục im lặng, toàn thân không kìm được mà run rẩy. Cậu hít một hơi thật sâu, nhúc nhích cánh tay phải cứng ngắc rồi dùng hết sức bình sinh tát lên mặt Tưởng Dĩ Giác!
Cửa phòng bệnh bị đóng lại một cách thô bạo, sau đó người bên trong còn khóa luôn cửa.
Tưởng Dĩ Giác giật mình đứng nguyên tại chỗ, trên má trái vẫn còn nguyên cảm giác đau rát, trong lòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Nhìn cánh cửa bị Từ Mục đóng lại trước mặt, hắn biết, ngày này cuối cùng cũng tới rồi.
Từ Mục quay lại giường bệnh, cậu cuộn người lại, hai tay ôm lấy chân, mặt chôn trong đầu gối.
"......" Tề Minh Hoàn chứng kiến hết cảnh vừa rồi cảm thấy hơi xấu hổ, giờ anh ta cũng không dám chọc thủng bầu không khí yên lặng này.
Một lúc lâu sau, Từ Mục bỗng bình tĩnh hỏi: "Sao anh ta lại đến đây?"
"Nghe tin nên đến." Tề Minh Hoàn ngồi xuống vị trí cũ.
"Sao anh ta lại biết được tin này?"
"Hai tên vệ sĩ kia là người của anh ta."
"À, thì ra là anh ta cho người đến đẩy tôi xuống nước."
Tề Minh Hoàn bất đắc dĩ nở nụ cười: "Đó là chuyện ngoài ý muốn, anh ta cho người đến đưa cậu về, ai ngờ..... Nhưng mà cũng may, đồng nghiệp đang khảo sát trong nước đã kịp thời cứu cậu lên."
"Nếu không, chắc tôi phải chết trong sông Trường Giang thêm một lần nữa." Từ Mục nhỏ giọng nói.
"Hả?" Tề Minh Hoàn nghe không rõ.
Từ Mục thở dài, đổi đề tài: "Tôi không muốn nhìn thấy anh ta, bảo anh ta đi đi."
Tề Minh Hoàn xoa xoa mi tâm: "Để tôi thử xem." Đoạn đứng lên rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Từ Mục, cậu nhắm chặt hai mắt, đầu óc rối bời, trong tim vẫn còn cảm giác đau đớn.
Trí nhớ của kiếp trước không cần dùng bất kỳ khoa học kỹ thuật nào cũng đã ngay ngắn hiện lên trong đầu cậu.
Thì ra cậu đã từng trải qua cơn ác mộng kinh khủng nhất đời mà mình từng mơ.
Ở thế giới đó, Từ Mục không có bạn bè, tất cả mọi người đều nhìn cậu như một kẻ điên. Cha mẹ vứt bỏ cậu, tình yêu mà cậu thẳng thắn theo đuổi cuối cùng cũng phản bội cậu. Cuối cùng, chỉ có cái chết mới có thể giúp Từ Mục giải thoát. Nhưng sau khi chết Từ Mục cũng không thoải mái hơn là bao, cậu phải ở một nơi u ám lạnh lẽo, chờ đợi một người thật nhiều năm, cuối cùng còn là công dã tràng.
Dù một thế kỷ đã trôi qua, Từ Mục đã đến một thế giới khác, nhưng dường như những hồi ức đau đến tận xương tủy kia hãy còn khắc sâu trong tim cậu. Những u ám, khổ sở, ký ức bị tra tấn vẫn rõ ràng như mới ngày hôm qua.
Mà người ban cho cậu tất cả, lại là người đứng bên ngoài cánh cửa kia.
Từ Mục hít hít mũi, nước mặt lăn dài trên mặt.
Tề Minh Hoàn đi vào: "Tôi bảo anh ta đi rồi. Nhưng anh ta nói tối nay anh ta sẽ quay lại thăm cậu."
Từ Mục lau nước mắt nước mũi rồi nhảy xuống khỏi giường bệnh: "Tôi muốn xuất viện, tôi muốn về nhà vào buổi chiều."
"Nhưng, bây giờ cậu...."
"Bây giờ tôi rất tốt, không chết được. Để tôi ở lại đây rồi gặp lại người kia mới khiến tôi chết!" Từ Mục cởi đồng phục bệnh nhân trên người rồi nhanh chóng đổi thành quần áo của mình.
Cậu đã không còn là "Từ Mục" của kiếp trước nữa, thậm chí cho dù là "Từ Mục" của kiếp trước thì trong quá trình chờ đợi dài dằng dặc ấy, tất cả tình yêu của cậu đã bị sự tuyệt tình của Tưởng Dĩ Giác bào mòn hết rồi.
Từ Mục không muốn gặp lại người này nữa, không muốn một chút nào!
Y tá nghe thấy tiếng động nên chạy đến, thấy Từ Mục đã rút ống truyền dịch và cởi đồng phục bệnh nhân, cô sốt ruột hét to: "Ôi trời! Sao cậu lại rút kim truyền dịch ra?" rồi vội vàng đi đến định đưa Từ Mục trở về giường bệnh.
Từ Mục sửng sốt, nhớ đến lúc trước đã bị những y tá kia nhốt trên giường bệnh ngược đãi, cậu lập tức kích động đẩy y tá kia một cái rồi tránh ra xa: "Đi ra! Đừng đụng vào tôi!"
Cậu trốn trong góc, hai tay ôm lấy mình, hoảng sợ nhìn y tá như một chú nai con bị thương.
"Từ Mục, cậu bình tĩnh lại đi." Tề Minh Hoàn trấn an.
"Anh bảo cô ta ra ngoài đi!" Từ Mục dùng hai tay ôm mình thật chặt, vẻ hoảng sợ trong mắt cậu vẫn không hề giảm đi.
Cô y tá cũng cảm thấy khá bối rối, thấy vậy, Tề Minh Hoàn bèn nhẹ giọng khuyên cô đi ra ngoài trước.
Sau khi y tá ra khỏi phòng, Tề Minh Hoàn quay sang hỏi Từ Mục đang trốn trong góc: "Cô ấy đi rồi, cậu tỉnh táo lại chưa?"
Cơn hoảng sợ trong mắt Từ Mục dần biến mất, nhưng cậu vẫn không chịu đi ra khỏi góc phòng: "Tôi rất tỉnh táo, bây giờ tôi chỉ muốn trở về."
"Cậu truyền dịch xong...."
"Tôi không muốn, bây giờ tôi phải đi về!" Từ Mục kiên trì nói.
Tề Minh Hoàn bất lực trước sự tùy hứng của Từ Mục, anh ta đành nói: "Được, tôi sẽ tìm người đưa cậu về, nhưng cậu nghe lời tôi, để bác sĩ khám lại đã. Bác sĩ nói cậu không sao thì chúng ta sẽ xuất viện."
"Tôi..... tôi không muốn khám bác sĩ."
"Vậy thì cậu không thể trở về." Tề Minh Hoàn dùng sự uy nghiêm của giáo viên để bắt Từ Mục kiểm tra.
"........" Từ Mục khẽ trề môi.
Biểu cảm đáng thương này chẳng có hiệu quả gì với Tề Minh Hoàn: "Cậu phải để bác sĩ khám."
Cuối cùng cả hai đều lùi một bước, Từ Mục nghe lời Tề Minh Hoàn để bác sĩ kiểm tra cho cậu một lần.
Bác sĩ nói tình hình của Từ Mục không có gì đáng ngại nên chỉ kê một số loại thuốc.
Sau khi mua thuốc, Từ Mục không về khách sạn mà trực tiếp về nhà.
Tề Minh Hoàn hỏi cậu: "Không về sắp xếp một ít đồ à."
Từ Mục rất kiên quyết: "Tôi không muốn quay lại chỗ đó."
Cậu không muốn quay lại khách sạn gần bệnh viện tâm thần ấy, nơi đó là địa ngục đối với cậu.
Tề Minh Hoàn nhận thấy Từ Mục rõ ràng không ổn lắm, anh ta hỏi dò: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao cảm xúc của cậu lại thay đổi lớn đến thể? Có thể nói cho tôi biết không?"
Từ Mục lắc đầu, cậu không có cách nào nói ra được, đó là hiện thực mà cậu không muốn đối mặt. Từ Mục áy náy nói: "Thầy Tề, tôi không thể hoàn thành công việc đầu tiên của Hiệp hội, tôi rất xin lỗi. Nhưng chuyện này...... Bây giờ tôi thực sự không nói được."
"Được rồi, cậu không nói thì tôi cũng không ép, khi nào cậu muốn thì cứ nói cho tôi. Về phần hoạt động lần này, cậu không cần cảm thấy có lỗi, ai cũng không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra. Cậu cứ về nhà tĩnh dưỡng tinh thần và cơ thể thật tốt đi, đồ đạc cậu để ở khách sạn tôi sẽ giúp cậu thu dọn rồi mang về." Tề Minh Hoàn cười vỗ vỗ vai Từ Mục.
Từ Mục giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: "Cảm ơn thầy."
Xế chiều hôm đó, Từ Mục đón xe về nhà.
Mấy ngày sau trạng thái của Từ Mục vẫn không hề khá lên. Cậu trốn trong phòng hai ngày liền, cho dù cha mẹ có gõ cửa thế nào cậu cũng không chịu ra.
Mãi đến hai ngày sau, khi mẹ Từ bưng chén canh muốn gõ cửa kia lần nữa, tay còn chưa đụng đến cửa thì cửa bỗng được mở.
Từ Mục với đôi mắt sưng vù, vành mắt đen sì, hốc mắt đỏ hoe và đầu tóc rối bời đi ra.
Cậu lấy canh gà trong tay của mẹ mình rồi ngồi xuống bàn từ từ uống.
Mẹ Từ muốn đến hỏi rốt cuộc Từ Mục làm sao nhưng bị Từ Bác Tài ngăn lại.
"Chuyện của con, để nó tự giải quyết."
Nghe Từ Bác Tài nói vậy, mẹ Từ đành thôi.
Từ Mục bỏ ra hai ngày để điều chỉnh tâm trạng của mình.
Chuyện trong quá khứ cậu không có cách nào thay đổi, cậu yêu người kia, cậu chịu tổn thương, cậu đã trải qua cuộc sống u tối dài đằng đẵng.
Nhưng giờ những chuyện kia đều đã là quá khứ. Từ Mục có một cơ hội khác, cậu muốn trải qua cuộc đời mới này thật tốt, không muốn giẫm lên vết xe đổ thêm lần nữa.
Hôm sau, Từ Mục điều chỉnh lại tâm trạng rồi đi học như bình thường.
Vừa đến lớp, Hàn Viễn Ngọc đã cười đê tiện đi tới: "Lão Từ à, hai ngày nay đi đâu vậy? Lại cùng người yêu đi hưởng tuần trăng mật hả?"
"...." Từ Mục nhìn cậu ta không nói. Đột nhiên, cậu duỗi hai tay ôm lấy cậu ta.
Hàn Viễn Ngọc đơ người, một lúc sau cậu ta mới cười xấu xa: "Ôi đệt mẹ, sao tự nhiên cậu làm vậy? Cậu thế này.... Anh không quen nha."
"Ơ kìa? Hai người làm cái gì đấy? Ôm nhau thể hiện chân tình à?"
Tân Lưu Quang và Vạn Nghiên Minh gần đó đi tới thấy màn này, đang muốn trêu ghẹo một phen, ai ngờ Từ Mục đã vươn tay ra ôm luôn cả bọn họ.
Bốn tên đàn ông to xác ôm nhau trong phòng học, cảnh tượng này quái dị hết biết.
Cơ thể Tân Lưu Quang cứng đờ, y quay đầu hỏi Hàn Viễn Ngọc: "Hôm nay tên này uống lộn thuốc hả?"
"Không biết....."
"Lão Từ, có phải cậu bị ai bắt nạt không? Cậu thả bọn tớ ra rồi nói chuyện được không?"
Một lát sau, Từ Mục mới nói: "Không có gì hết, chẳng qua là tớ cảm thấy.... Có mấy đứa con như các cậu thật tốt."
Gần như cùng lúc, cả ba lùi ra khỏi tay Từ Mục rồi xông tới chỗ cậu đang chạy trốn mà hét to: "Từ Mục! Cậu đứng lại đó cho tớ!"
Từ Mục vội vàng bỏ chạy, vừa chạy cậu vừa nghĩ, đúng vậy, kiếp này cậu có thể sống thật tốt.
Chỉ cần không có Tưởng Dĩ Giác.