Từ Mục trải qua mấy ngày như bình thường, chỉ cần cậu liều mạng tránh không nhớ lại chuyện cũ là có thể giảm bớt đau đớn.
Cậu tin là cách này có thể giúp mình quên sạch sẽ tất cả mọi chuyện trong quá khứ, bao gồm cả chuyện đã từng ở bên Tưởng Dĩ Giác.
Thỉnh thoảng Hàn Viễn Ngọc sẽ nhắc tới "anh vợ" của mình. Giờ Từ Mục không muốn nghe thấy cái tên này, vậy nên mỗi lần như thế cậu sẽ thể hiện thái độ với mấy người bạn, chỉ vài lần là bọn họ hiểu, sau này tất cả đều biết ý không nhắc đến Tưởng Dĩ Giác nữa.
Hội Cứu trợ Thực vật mang một phần đất từ sông Trường Giang về, bọn họ cần người có kinh nghiệm làm ruộng tiến hành nghiên cứu loại đất này.
Người từng có kinh nghiệm làm ruộng một năm là Từ Mục trở thành ứng cử viên tốt nhất. Từ Mục dấn thân vào nghiên cứu, ngày ngày đọc sách, nghiên cứu, học tập, tất cả những chuyện này chiếm hết đầu óc của cậu. Cứ như vậy, cậu sẽ không phải nghĩ thêm chút nào về người và chuyện không nên nghĩ đến.
Sau một tuần nhốt mình trong phòng thí nghiệm, Từ Mục và những người khác đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên của thí nghiệm. Từ Mục còn muốn nghiên cứu sâu hơn nữa, nhưng cậu lại nhận được lệnh nghỉ ngơi từ Tề Minh Hoàn.
Từ Mục đành phải tạm gác lại chuyện trong tay, thả lỏng dây thần kinh đã chịu căng thẳng trong nhiều ngày, sau đó nghe theo lệnh về nhà.
Rời khỏi phòng thí nghiệm, trên đường về Từ Mục xoa xoa huyệt thái dương, cơn mệt mỏi khiến não cậu không có không gian dư thừa để suy nghĩ đến những chuyện khác, cậu chỉ muốn về nhà ngã xuống giường rồi ngủ một giấc thật ngon, mặc kệ hôm qua, hôm nay và ngày mai.
Nhưng vừa đi ra khỏi ngã tư, Từ Mục bỗng đụng phải một người khiến toàn thân cậu như bị ngâm vào nước lạnh trong nháy mắt, đầu óc cũng đột ngột trở nên vô cùng tỉnh táo.
Lấy năng lực của Tưởng Dĩ Giác, muốn tìm đến đây không phải là việc khó. Huống hồ địa điểm thí nghiệm của Hội Cứu trợ Thực vật cũng không được xem là quá bí ẩn, chỉ tra một lát là đã tra ra được nơi này.
Có lẽ là Tưởng Dĩ Giác không tìm thấy cậu ở nhà và trường học nên hắn đã tìm tới đây.
Tưởng Dĩ Giác đứng cách cậu không xa, hắn mấp máy môi như muốn nói điều gì đó.
Từ Mục dừng chân, sau đó lập tức xoay người đi về hướng khác.
Tưởng Dĩ Giác vội bước đến nắm lấy tay Từ Mục: "Từ Mục, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?"
Từ Mục như bị điện giật, cậu hất tay hắn ra rồi lui về sau mấy bước, cảnh giác nhìn hắn.
Ngoài oán hận, Tưởng Dĩ Giác thấy trong mắt cậu còn có sợ hãi.
Tim hắn đột nhiên co rút, cánh tay cứng đờ giữa không trung, lời nói đã đến bên miệng nhưng không biết phải thốt ra thế nào.
Từ Mục hận hắn, hắn biết điều đó, hắn bằng lòng chấp nhận sự oán hận của Từ Mục.
Nhưng trong lòng Từ Mục sợ hắn.
Sợ một người, sẽ trốn tránh, sẽ mãi mãi tránh xa.
Từ Mục hận thì còn lâu hắn mới sợ, nỗi hận của cậu chỉ có thể khiến cho hắn thấy hơi hoảng hốt mà thôi.
Tưởng Dĩ Giác thả lỏng tay, cố gắng không bức ép cậu: "Anh chỉ muốn nói rõ ràng với em, cho dù em đã trải qua chuyện gì thì chúng ta cũng không thể như thế được, không nói một lời đã chia tay."
Từ Mục nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu: "Muốn nói chuyện à?" Cậu mở mắt, nhìn thẳng vào Tưởng Dĩ Giác rồi hỏi. "Được, vậy tôi hỏi anh một chuyện, anh thành thật nói cho tôi biết, thật ra anh nhớ chuyện của kiếp trước đúng không? Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, lúc đi cùng với tôi, anh vẫn nhớ đến chuyện của kiếp trước đúng không?"
Trời sinh làn da Tưởng Dĩ Giác đã trắng, cho nên lúc này tuy gương mặt của hắn trắng bệch nhưng trông cũng chẳng khác ngày thường là bao. Hắn im lặng một lúc mới đáp: "Đúng."
Từ Mục cảm thấy tim mình đau nhói. Nhớ ngày đó, ở trong mắt mình, Tưởng Dĩ Giác là một anh người yêu vất vả lắm mới tìm được, là mối tình đầu của cậu, là khởi đầu cho một tình yêu đẹp, vậy mà trong mắt Tưởng Dĩ Giác, cậu lại chẳng khác nào một đứa ngu xuẩn tự chui đầu vào lưới, lại một lần nữa ngu ngốc chui vào cái hầm chứa đầy rắn độc này!
Trên đời thực sự có người ngốc đến mức cả hai đời đều bại trong tay một người!
Từ Mục tự giễu cười một tiếng: "Vậy thì còn chuyện gì để nói nữa? Anh nhớ tất cả mọi chuyện mà còn có mặt mũi đến gặp tôi à?"
Tưởng Dĩ Giác yên lặng vài giây rồi nói: "Chuyện của quá khứ, anh xin lỗi em." khi nói những lời này mi mắt của hắn rũ xuống, dường như những lời này thực sự xuất phát từ nội tâm.
Nếu là Tưởng Dĩ Giác ở kiếp trước, sao hắn có thể nói một câu xin lỗi chứ.
Thời gian là con dao cùn. Nó sẽ từ từ san bằng tính cách, mài mòn cõi lòng của một người. Một người kiêu ngạo và lạnh lùng như Tưởng Dĩ Giác, vậy mà cũng có một ngày nói với Từ Mục một câu xin lỗi.
Nhưng lần này thời gian lại không thể chữa lành được sẹo, không thể thay đổi được chuyện đã qua. Nó sẽ chỉ làm cho vết thương chồng chất theo năm tháng càng thêm trầm trọng mà thôi.
Từ Mục đã bị hành hạ quá nhiều năm, đã phải đợi chờ quá lâu. Há chăng một câu xin lỗi nhẹ nhàng là có thể cho qua hết mọi chuyện hay sao?
"Xin lỗi....... Nhiều năm như vậy, mười năm chỉ đổi được một câu xin lỗi của anh thôi à? Những chuyện mà anh đã làm trước kia anh còn nhớ không?" Hốc mắt Từ Mục ngập nước, cậu nhìn Tưởng Dĩ Giác hỏi. "Anh thật sự nhớ rõ ư?"
Trong mắt Tưởng Dĩ Giác là sự phức tạp và thống khổ: "Anh....... Anh có lỗi với em?"
Trong mắt Từ Mục, xin lỗi đến mức này xem ra đã là cực hạn đối với Tưởng Dĩ Giác.
Từ Mục nở nụ cười: "Anh cũng biết những chuyện anh làm có lỗi với tôi à?" Nụ cười của cậu cứng lại, nước mắt không kiềm chế mà tuôn rơi. "Một câu của anh đã hủy đi một người, một câu nói nhẹ nhàng của anh đã hủy đi một đời của tôi...... Anh có thể không yêu tôi, nhưng sao anh lại hủy hoại cuộc đời của tôi? Tại sao anh lại muốn hủy hoại tôi!" Mấy ngày liên tiếp cố nén cảm xúc, những gì xảy ra ngày hôm nay chính là cọng rơm cuối cùng với Từ Mục. Cảnh tượng cậu cố gắng quên đi lại một lần nữa hiện ra khiến nước mắt Từ Mục tuôn như vỡ đê. Từ Mục khóc đến mức toàn thân run rẩy, cậu nắm lấy áo Tưởng Dĩ Giác mất kiểm soát hỏi. "Rốt cuộc tại sao anh lại hủy hoại tôi? Là vì tôi yêu anh, ảnh hướng đến việc anh thừa kế Tưởng gia có đúng không? Là vì bị người như tôi yêu khiến anh thấy buồn nôn phải không!"
Từ Mục không thể nào quên được.
Cho dù mấy ngày nay cậu đã cố gắng cỡ nào để có một cuộc sống mới, cố gắng cỡ nào để khiến cho bản thân vui vẻ, khiến cho mình vùi đầu vào những chuyện khác.
Cậu không ngừng nói với bản thân rằng, những chuyện kia đã qua rồi, cậu không còn là Từ Mục của kiếp trước nữa. Nhưng chỉ cần lúc yên tĩnh, chỉ cần ở một mình là mọi chuyện sẽ ùa về, Từ Mục sẽ lại nhớ đến thế giới không có mặt trời, không có hy vọng, không có tình yêu kia, để rồi bị dằn vặt từng phút từng giây. Mỗi phút mỗi giây với cậu mà nói đều giống như bị một thanh đao sắc bén cứa lên từng thớ thịt, không muốn để cậu chết một cách thoải mái.
Từ Mục có thể chịu đựng việc không có tình yêu của Tưởng Dĩ Giác, cùng lắm thì cậu sẽ vĩnh viễn sống trong nhớ nhung đau khổ, vĩnh viễn không thể quên đi người này. Nhưng cậu không thể chịu được chuyện Tưởng Dĩ Giác đưa mình vào bệnh viện tâm thần, tự tay hủy đi cuộc đời cậu.
"Từ Mục, anh biết em không thể tha thứ cho anh." Tưởng Dĩ Giác nắm lấy tay của cậu nói. "Anh có thể bù đắp cho em, anh có thể dùng cả đời này để bù đắp cho em, em muốn gì anh cũng có thể cho em."
"Anh có thể bù đắp cho tôi cái gì?" Từ Mục đẩy tay hắn ra, giọng cậu khản đặc "Tưởng Dĩ Giác anh lợi hại, anh cao cao tại thượng, anh đứng trên đỉnh cao, anh có được tiền tài địa vị! Khi đó tôi ở đâu? Tôi ở trong bệnh viện tâm thần bị người ta ngược đãi, tôi bị ép điều trị bằng điện, chật vật đến mức ngồi dưới đất khóc! Những thứ này đều là do anh ban tặng! Là anh nhốt tôi vào nơi đó, là anh khiến tôi bị hành hạ nhiều năm như vậy!" Nước mắt lăn dài trên má Từ Mục, đó chính là những giọt nước mắt còn lưu lại từ kiếp trước. "Anh có thể bù đắp cho tôi cái gì? Sao anh không đến bệnh viện tâm thần, sao anh không đi nhảy sông, sao anh không đi chết đi!"
Từ Mục hung hăng đẩy Tưởng Dĩ Giác ra, cậu biết giờ mình đã mất khống chế như một người điên, nhưng đây đều là những nỗi uất hận đã theo cậu suốt hai đời, dưới áp lực của chúng, cậu chỉ có thể làm một người điên.
Nhưng như vậy thì có gì quan trọng đâu, dù sao trong mắt của Tưởng Dĩ Giác, từ đầu đến cuối cậu đều là một người điên.
Từ Mục không thể thay mình của kiếp trước tha thứ cho người trước mặt, cũng như người trước mặt cậu sẽ không thể nào dùng kiếp này để bù đắp những gì mà hắn đã làm.
"Từ Mục......." Tưởng Dĩ Giác nói không nên lời. Những lời này của Từ Mục khiến người nói lẫn người nghe đều đau đớn.
Sau khi hít thở mấy hơi, Từ Mục khàn khàn nói tiếp, cậu đã không còn sức để hét lên nữa: "Anh cho rằng tôi vẫn còn là Từ Mục của kiếp trước hay sao? Anh cho rằng tôi sẽ ngu ngốc chờ anh lâu vậy sao? Tôi sẽ không chờ anh, tôi sẽ mãi mãi không chờ anh nữa......" Cậu lau nước mắt. "Anh có biết nước sông Trường Giang lạnh đến mức nào không, tôi ở đó chờ anh hết năm này đến năm khác, tôi chỉ muốn nhìn thấy anh một lát, nhưng anh không đến, không đến một lần nào cả....." Nước mắt cậu cứ rơi mãi không ngừng. "Vì sao anh không đến nhìn tôi một lát? Vì sao....... Vì sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy, rốt cuộc là tôi đã làm sai điều gì?"
Cậu lẩm bẩm: "Tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy......"
Từ Mục che mắt, nghẹn ngào khóc.
Phải chịu đứng quá lâu khiến con người ta khó tránh được sẽ suy sụp. Từ Mục không muốn làm vậy trước mặt Tưởng Dĩ Giác nhưng rồi lại không thể khống chế được bản thân mình.
Mỗi một câu nói của Từ Mục đều như cắm một cây đao vào lòng Tưởng Dĩ Giác. Sau này mỗi lần nhớ tới, hắn đều đau đến mức không thể chịu được. Tưởng Dĩ Giác không thể cảm nhận được nỗi đau mà Từ Mục đã từng trải qua, nhưng những chuyện trước đây đối với ai thì cũng rất tàn nhẫn, chỉ là sự tàn nhẫn của hắn nhẹ hơn của Từ Mục rất nhiều mà thôi.
Sự nhẹ nhàng này là tội nghiệt của hắn, là những ác độc mà kiếp này hắn không thể nào chuộc hết.
Tưởng Dĩ Giác nhịn không được mà đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Từ Mục rồi ôm cậu thật chặt.
Hắn thở dài bên tai của Từ Mục, trịnh trọng hứa hẹn: "Từ Mục, nếu em chịu tin tưởng anh thêm một lần thì cả đời này anh sẽ đối xử thật tốt với em. Anh sẽ không bao giờ khiến em chịu tổn thương nữa."
Từ Mục đã không còn sức để phản kháng, cứ để mặc hắn ôm.
Nghe được câu này, Từ Mục cố nén đau nhức trong cổ họng để nói tiếp: "Nếu như anh thực sự muốn bù đắp cho tôi thì tôi xin anh đừng đến tìm tôi nữa." Giọng cậu nhẹ nhàng chậm rãi nhưng mỗi chữ đều chất chứa oán hận. "Tưởng Dĩ Giác, kiếp trước tôi đã chịu đựng quá đủ rồi, kiếp này tôi không muốn gặp lại anh nữa."
Người ôm cậu im lặng một lúc lâu rồi siết chặt cái ôm, không chịu buông ra. Tưởng Dĩ Giác hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau hắn mới nói: "Anh không làm được."