Thôi! Em Bỏ Cuộc Rồi

Chương 1




Cậu là một nhân viên trong công ty của hắn, cậu luôn luôn cố gắng làm việc để kiếm thật nhiều tiền chăm sóc cho mẹ. Vì ba mất sớm mẹ thì bệnh sức khỏe không được tốt nên cậu luôn cố gắng chăm lo cho mẹ và kiếm tiền để trang trải cuộc sống. Nhưng cậu luôn bị mọi người xa lánh vì cậu là gay, cậu thích giám đốc của mình là Hắn.

Vào một ngày đẹp trời chỉ vì được hắn giúp đỡ và mua cháo cho cậu khi cậu bị sốt vì làm việc quá sức bởi vì lúc đó chỉ còn một mình cậu ở đó và vô tình được hắn bắt gặp và giúp đỡ, giọng nói ân cần, đầy ấm áp của hắn khi hỏi cậu:

" Cậu không sao chứ; nghỉ ngơi cho tốt vào đừng cố quá sức" lần đầu tiên cậu được người khác quan tâm cảm giác thật vui làm sao. Cũng chính từ đó, cậu đã thích hắn

Càng ngày nổi nhớ và sự yêu thích của cậu dành cho hắn ngày một lớn dần và khoảng thời gian sau; cậu đã liều mình mạnh dạn tỏ tình với hắn:

"Đông Hải.. em...em thích anh "

" Thích từ rất lâu rồi, mỗi ngày em đều nghĩ đến anh và nhớ anh...anh.. cũng có để mắt đến em mà đúng không?"

Nhưng khi nghe cậu nói xong, hắn bất giác im lặng. Khoảng một lát sau hắn mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười không mấy tốt đẹp đi đến bên cậu nắm tóc cậu kéo đầu cậu đối diện với hắn và nói:

" Cậu nghĩ cái gì mà dám nói những lời này trước mặt tôi hả, không thấy nó đáng ghê tởm đến mức nào sau.Cái loại nam không ra nam, nữ không ra nữ như cậu chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi phát ói."

" Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cậu nữa THỨ DƠ BẨN" ba chữ cuối hắn nhấn mạnh một cách đầy khinh bỉ.

Hắn bỏ đi để cậu ở lại. Cậu gục ngã, đau đớn khuya xuống hay tay ôm chầm lấy mặt và khóc lớn:

" Mình..mình đã làm gì sai chứ hic..hic"

"Gay thì có gì sai hức... hức mình tin là chỉ cần chân thành thì nhất định anh ấy sẽ thích mình và yêu mình hic..hic. Nhất định không được từ bỏ hic...hic"

Từ lúc đó, cuộc sống của cậu đã thay đổi rất lớn. Mặc dù luôn bị hắn chửi rủa có khi còn động tay động chân, nhưng cậu hằng ngày vẫn luôn nấu cơm đưa cho hăn, quan tâm, lo lắng cho hắn, bởi vì hắn chính là động lực và nguồn sống của cậu.

Những ngày sau đó; cậu vẫn không ngừng nghĩ về hắn. luôn lén nhìn hắn khi làm việc và luôn cố gắng làm sao để hắn có thể thích mình. Mặc dù vậy nhưng cái nhận lại từ hắn chỉ là sự lanh lụng và thờ ơ; ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm để ý đến cậu. Nhưng mà cậu vẫn tin rằng một ngày nào đó nhất định hắn sẽ hiểu được sự chân thành của cậu và yêu câu nên vẫn cứ mù quáng mà yêu hắn. Bởi người ta nói không hề sai" khi yêu; con người sẽ không còn là chính mình nữa mà luôn nghĩ về người mình yêu tham lam muốn được họ quan tâm dù chỉ một lần" có lẽ cậu cũng như vậy. Cậu luôn e dè và nhút nhát bởi vì biết mình không giống như bao người khác. Cậu là một thằng con trai nhưng lại thích con trai, theo xu hướng tính dục gọi là gay; cũng chính vì thế mà cậu bị kì thị và trêu chọc nhưng cũng có người chấp nhận giới tính của cậu và thông cảm cho cậu.

Đông Hải như một tia ánh sáng ấm áp chiếu vào tâm hồn cậu. Cậu rất thích anh vì anh câu có thể làm bất cứ việc gì cho dù có bị hất hủi hoặc thẩm chí là bị mắng thì cậu cũng không từ bỏ.