Thôi! Em Bỏ Cuộc Rồi

Chương 2




Hôm nay, như mọi ngày Trương Bạch Hưng thức dậy sớm chuẩn bị thức ăn cho mình và cho mẹ....không quên chuẩn bị thêm một phần thức ăn nữa, cậu cũng chẳng hiểu bản thân đang làm gì, cứ đặt hết tâm sức vào các món ăn dù có thể người kia còn chẳng thèm ngó ngàng đến

" Hưng Hưng, sao giờ con còn chưa đi làm nữa" Mẹ cậu bà Trương đi vào hỏi

" Dạ con chuẩn bị xong rồi ạ, mẹ vào ăn đi, con đi làm đây ạ"cậu nói rồi sắp xếp lại bữa trưa cậu đã làm dành riêng cho hắn vào balo và chuẩn bị đi

"Dạo này mẹ thấy con hay làm thêm một phần nữa cho ai vậy??" bà Trương hỏi cậu vì lần nào cũng thấy cậu chuẩn bị những hai phần mà một phần cậu làm rất nhiều và đẹp mắt, dù sao cũng là mẹ bà cũng muốn biết gì đó về con của mình.

"Dạ gần đây công việc của con rất tốt và cũng nhờ sự giúp đỡ của giám đốc nên mới thuận lợi nên con muốn làm gì đó để báo đáp anh ấy ạ" Cậu mỉm cười đáp

" Ừ, vậy cố gắng chăm chỉ làm việc để không phụ lòng sếp của con" Bà gật đầu hài lòng.

Bầu trời trong xanh, dưới cái nắng ấm áp của mùa hè một thiếu niên xinh xắn tươi cười đang đi trên đường đến trạm xe buýt để chờ. Xe tới cậu nhanh chân lên, trong lúc đi lên không may đụng trúng một người đàn ông và xém thì bị ngã.

" xin lỗi, cậu không sao chứ ?" người nọ hỏi

"A không sau đâu, tôi không bị dì hết xin lỗi anh nha" cậu ngước lên đáp.

Người nọ thoáng ngây người nhìn chầm chậm cậu trong đầu liền không ngừng suy nghĩ:

"Sao lại có một người đáng yêu như thế này, a cậu ấy quá đỗi đáng yêu"

Anh đang mãi mê nhìn ngắm gương mặt của cậu, thì cậu nói:

" Này anh, anh không sao chứ ạ"

" à...à không có gì" anh giật mình đáp

Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng đi vào hàng ghế trống và ngồi vào đó. Xe bắt đầu di chuyển trong khoảng thời gian ngồi trên xe cậu mãi mê ngắm nhìn những khung cảnh ở ngoài mà khống biết là người đàn ông đã đụng cậu hồi nảy cứ mãi mê nhìn cậu.

Đang say sưa ngắm cảnh, thì cậu thấy một cụ già đi tới. Cậu bỗng nhiên đứng dậy:

"Bà ơi bà ngồi ở đây đi ạ chỗ của cháu còn trống đậy ạ" vừa nói cậu vừa đỡ bà cụ ngồi vào ghê.

"Cảm ơn cháu nhé, cháu thật tốt bụng" bà cụ mỉm cười nhẹ nhàng nói với cậu.

"Dạ không có gì đâu ạ" Cậu nhẹ nhàng đáp.

Khoảng khắc đó đã làm cho người đàn ông kia ngây người

" Người gì mà vừa tổ vừa đáng yêu thế này......mình nhất định phải làm quen cậu ấy mới được" suy nghĩ xong vừa định đi qua bắt chuyện với cậu thì bỗng xe dừng.

Bạch Hưng nhanh chóng xuống xe vì đã đến chỗ làm. Người đàn ông chưa kịp làm quen thì cậu đã đi mất

"Haizz, lần sau có gặp tôi nhất định phải làm quen được em" Người nọ quyết tâm nói.

Vừa đến chỗ làm, cậu liền đứng trước phòng làm việc của hắn để đưa bữa trưa cho hắn. Cậu lấy hết can đảm gõ cửa.

"Cóc...cóc.."

"Vào đi " giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên

Cậu nhẹ nhàng mở cửa đi vào.Khi biết người đến là cậu hắn bắt đầu khó chịu, hàng lông màu chau lại bực bội nói:

"Cậu tới chỗ này làm dì"

"em...em muốn đưa cho anh cái này thôi Đông Hải" cậu áp úng giọng nói có chút sợ hãi đưa đến trước mặt hắn bữa trưa cậu đã chuẩn bị cho hắn.

" Tôi đã nói bao nhiêu lần là đừng đem đến những thứ như này nữa. Đồ cậu làm nó cũng dơ bẩn không khác dì cậu" hắn đay nghiến nói

"Em..em chỉ sợ a...anh đói nên mới... chuẩn bị cho anh" cậu cuối gầm mặc e sợ nói.

"Mau biến đi đừng để tôi thấy mặt cậu" Hắn gằn giọng nói

"E...em để đ..đây nếu có đói thì anh có thể ăn" Cậu để trên bàn của hắn và nhanh chóng rời đi làm việc của mình.

Khoảng một lúc sau cậu thấy hắn cầm đồ cậu làm đến ngay sọc rác ngay gần chỗ làm việc của cậu. Phải chăng hắn cố tình làm vậy để cho cậu biết hắn ghét cậu đến nhường nào

Cậu nghĩ, nếu như chính bản thân mình là một món đồ được người khác mang tặng cho hắn, chắc cũng bị thẳng tay mà vứt bỏ như hộp đồ ăn kia.

Vừa nghĩ cậu càng đau lòng, càng muốn khóc thật lớn.

" Chỉ cần để mắt đến em dù chỉ một lần thôi được không" cậu đau lòng thì thầm nói dường như là nói cho chính bản thân mình nghe.