Thôi! Em Bỏ Cuộc Rồi

Chương 16




Đông Hải ở công ty vừa dự xong cuộc họp và làm một đóng tài liệu thì hắn cũng đã mệt lả người. Hắn ngả người ra sau ghế đang định chợp mắt nghỉ ngơi thì bỗng cửa mở ra.

" Chào cậu, Đông Hải" Lưu Thiên Phong đột ngột xong vào.

"Aiss, tên chết tiệt này cậu đến đây làm gì" Hắn bực tức nói vì Thiên Phong phá hoại giờ nghỉ ngơi của hắn.

" Cậu thiệt là vô tâm đó, lâu lâu người ta mới đến thăm cậu" Thiên Phong bũi môi hờn dỗi

" Đừng làm vẻ mặt đó, mắc ói quá" Đông Hải nói

" haha không giỡn với cậu nữa, tôi tới đây là để báo cậu dự án của chúng ta rất thuận lợi và đang trên đà phát triển rất tốt và cũng do tôi buồn chán nên mới đến chơi với câu hihi" Thiên Phong cười đùa nói với hắn.

" Chỉ có dị thôi mà cậu đến đây làm phiền tôi, lần sau mà còn như vậy nữa là tôi lột da cậu đó" Đông Hải hừ lạnh nói

" Cái tên mặt than nhà cậu không bao giờ biết nói lời tốt đẹp hết" Thiên Phong nói

" À mà cậu còn nhớ người mà tôi kể với cậu không" Thiên Phong nhìn hắn hỏi

"Nhớ.. rồi sao" Đông Hải đáp

" Hôm bữa tôi vừa mới tỏ tình cậu ấy xong, nhưng bị từ chối rồi cậu ấy nói đã có người trong lòng rồi huhu" Thiên Phong rầu rĩ kể với Đông Hải.

" Đáng đời nhà cậu" Hắn cười và hắn cũng biết người đó là cậu và người cậu thích là hắn chứ còn ai nữa.

" Nhưng mà hình như người đó không thích cậu ây ngược lại rất ghét cậu ấy, tên chết tiệt đó quả thực không có mắt một người dễ thương và hiền lành như cậu ấy vậy mà lại không thích đúng là ngu ngốc" Thiên Phong tức giận nói

Còn Đông Hải thì mặt như đen lại, không nói cũng biết hắn đang nhột đến mức nào vì người mà Thiên Phong nói là hắn chứ ai.

" Mà không sao dù sao tên kia cũng ko thích cậu ấy, tôi sẽ làm cậu ấy quên hắn và thích tôi haha" nghĩ tới đây Thiên Phong vui vẻ trở lại.

" Người ta đã không thích cậu rồi thì có làm gì cũng vậy thôi" Đông Hải nói với Thiên Phong không hiểu sao khi nghe Thiên Phong nói dị hắn cực kì khó chịu

" Cậu thì biết cái gì chứ hứ, thôi bye cậu nha tôi có việc rồi" Nói xong Thiên Phong cũng đã bỏ đi.

" Hư làm cho cậu ta hết thích tôi sao, có mà mơ cậu ta có bị tôi đối xử thể nào vẫn bám theo thôi" Đông Hải nghĩ như vậy cũng thấy dễ chịu hơn hẳn. Nhưng anh không biết được là sẽ có một ngày chính cậu sẽ từ bỏ.

Trời cũng đã bắt đầu tối Bạch Hưng vội vàng chuẩn bị bữa tối cho anh, cậu làm xong thì để đó chờ anh về nhưng cũng đã hơn vài tiếng vẫn chưa thấy anh về người làm trong nhà cũng dần đi nghi ngơi hết rồi chỉ còn mình cậu vẫn chờ.

" Hưng Hưng, cháu mau ăn rồi nghỉ ngơi đi đã lâu vậy rồi chắc cậu chủ đã ăn ngoài rồi" bác quản gia lo lắng cho cậu nói.

" Dạ cháu không sao, cháu muốn chờ thêm chút nữa" Bạch Hưng nói với bác quản gia

" Haizz, thôi được rồi có gì cháu nhớ nghĩ ngơi" bác quản gia cũng hết cách, quả thật cậu vừa hiền vừa tốt bụng lại yêu hắn thật lòng tại sao hắn không cho câu cơ hội, nghĩ tới đây bác quant gia cũng chỉ biết lắc đầu mà đi.

Gần 1h khuya hắn mới về, vừa bước vào nhà đã thấy cậu nằm trên so pha, còn cậu vẫn chưa ngủ say nên khi nghe tiếng mở cửa đã tỉnh dậy.

"anh về rồi à, có đói không để em đi chuẩn bị đồ cho anh" cậu thấy hắn nhanh chóng nói.

"Không cần" hắn lạnh lùng đáp.

Cậu ngửi thấy mùi rượu trên người hắn và có vẻ hắn cũng đã say lắm rồi" anh uống rượu sau, có vẻ đã say rồi để em dìu anh lên" cậu đi tới đỡ hắn nhưng lại bị hắn đẩy ra " Đừng động vào tôi" hắn nói.

Cậu biết hắn ghét cậu nhưng giờ đây hắn đã say rồi đi còn không vững thì sao mà tự về phòng được, cậu cũng mặc kệ mà dìu hắn lên, lên tới phòng cậu đỡ hắn xuống giường cởi áo vest của hắn ra cho thoải mái xong xuôi cậu tính rời đi nhưng bị hắn kéo lại.

"Anh..anh định làm gì " bị hắn kéo lại đè xuống một cách bất ngờ nên câu không kịp phản ứng lo sợ mà nói.

Hắn không nói gì cuối xuống hôn lấy môi cậu, không để cậu phản kháng hai tay nắm chặt tay cậu kìm hãm lại.

" Tôi muốn làm"giọng hắn khàn khàn nói

Bạch Hưng chưa kịp nói gì thì Đông Hải đã mặc kệ mà bắt đầu làm, cậu cũng không thèm nói nữa dù sao đây cũng không phải lần đầu, cậu và hắn cũng đã làm rồi nên cũng mặc kệ để Đông Hải tự ý hành động. Đêm hôm đó Đông Hải không biết đã làm bao nhiêu lần, hắn đem cậu lăn qua lăn lại đủ mọi loại tư thế cho đến khi thõa mãn bắn ra thì hắn mới dừng lại và gục xuống chìm vào giấc ngủ. Con cậu cũng vậy, bị hành như vậy không mệt mới là chuyện lạ, anh vừa xong cũng là lúc cậu không chịu nổi nữa mà thiếp đi. Cả hai con người cùng ôm nhau ngủ sau cơn hoan ái đầy dữ dội đó một khung cảnh đầy ấm áp nhưng khi tỉnh lại thì sẽ không còn như vậy nữa.