Thôi! Em Bỏ Cuộc Rồi

Chương 23




Sau một đêm kịch liệt Đông Hải tỉnh dậy nhìn thấy Bạch Hưng trên giường của minh cả hai đều không mặc quần áo, nhìn cũng biết đêm qua kịch liệt đến mức nào nên Bạch Hưng mới mệt đến mức ngủ mê như vậy. Vì thường sau mỗi cơn hoan ái lúc này cậu cũng là người tỉnh dậy trước và dọn dẹp những thứ xung quanh mà hai người đã bày ra sau cuộc hoan ái và thường cậu rất sợ hắn vì cậu biết hắn ghét thấy cậu trên giường mình. Nhưng hôm nay không hiểu sao Đông Hải lại không thấy tức giận mà cứ như vậy nhìn cậu say đắm. Hàng long mày của cậu chợt động, Bạch Hưng tỉnh dậy thì thấy hắn đang nhìn mình cậu không khỏi bất ngờ kèm sợ hãi

" Anh..em em xin lỗi, em đi liền đây không..không làm dơ giường của anh nữa" Bạch Hưng nói vì sợ nên run rẩy nói.

" Ừ..." Hắn không hiểu sao cậu lại sợ đến vậy nhưng cũng không hỏi kĩ mà cũng gập đầu nhẹ nói.

Bạch Hưng cũng vội vàng đứng dậy mặc quần áo vào nhanh chóng rời đi. Khoảng một lúc lâu sao hắn bước xuống thì thấy đồ ăn đã chuẩn bị rồi nhưng lại không thấy cậu đâu nên cũng thắc mắt hỏi bác quản gia

" Cậu ta đi đâu rồi"

"Dạ cậu Trương nói hôm nay ra ngoài có chút việc" bác quản gia đáp

Hắn cũng không hỏi nữa mà dùng bữa xong rồi cũng đứng dậy đi làm. Còn về phía Bạch Hưng thì thật ra cậu đi đến thăm mẹ xong cũng nói về việc sẽ chuyển đi trong hai ngày nữa. Bà Trương mẹ cậu cũng không có ý kiến gì nhiều vì bà biết con trai của mình chắc có nỗi khổ riêng nên mới chuyển đi nên bà cũng ủng hộ cậu.

Cậu chuẩn bị mọi thứ xong xuôi hết rồi chỉ chờ ngày rời đi. Cậu luyến tiếc đi khắp một vòng trong khu phố nên cậu đã sinh ra và gắn bó với nó và thứ mà cậu luyến tiếc nhất chính là hắn Lý Đông Hải người con trai cậu yêu nhất. Nhưng cho dù có luyến tiếc đến mức nào thì vốn dĩ hắn cũng sẽ không bao giờ yêu cậu cho dù cậu có nằm mơ cũng không có.

Hôm nay, hắn đột nhiên về sớm nhưng không thấy cậu, hắn hỏi người làm thì người làm nói cậu từ sáng giờ vẫn chưa về nên hắn có chút tức giận , chẳng lẽ cậu lại đi với Thiên phong vừa nghĩ đến không hiểu sao hắn rất khó chịu như muốn nổi điên lên định sẽ điện cho cậu nhưng vừa lúc cậu lại về.

" Cậu làm gì giờ này mới về" Hắn nhíu mày nói.

" Em chỉ là bận một chút việc, xong rồi đi dạo thôi " Cậu nhẹ nhàng nói.

"Dạo, hay là đi câu dẫn nam nhân" Hắn nói

" Anh đừng nói em như vậy" Cậu nói

" Người như cậu thì làm sao có thể tin được" hắn khinh bỉ nói

" Người như em là thế nào. Em không làm gì trái với lương tâm không làm hại ai hết thì hà cớ dì ai phải sợ chư" Cậu hơi tức giận nói

Hắn bất ngờ hôm nay cậu dám trả treo lại hắn, thường ngày một câu cũng không dám nói trước mặt hắn.

" Loại đĩ đực, đê tiện như cậu mà có quyền lên tiếng, không phải đi câu dẫn trại được tặng quà cầm về sao" Hắn nghiến răng nói

Nghe những lời anh nói cậu không kiềm được mà nhắm hai mắt lại nước mắt cũng đã rơi xuống nói.

" Em hỏi câu này được không ? từ trước tới giờ anh có bao giờ cảm thấy rung động với em dù chỉ một chút thôi không, có thể đối xử nhẹ nhàng vởi em một lần được không"

" Cậu nghĩ sao tôi có thể rung động với cậu, cậu nhìn lại cậu xem đáng kinh tởm, đê...." chưa nói hết câu đột nhiên hắn cảm thấy mình có hơi quá nên cũng dừng lại.

Còn cậu nước mắt cũng đã rơi rồi, cậu khóc đến thương tâm gương mặt đầy nước mắt nhưng không hiểu sao trên mỗi cậu vẫn cười Cậu biết mình thua thật rồi, mình nên dừng lại thôi.

" Em hiểu rồi., từ giờ em sẽ không làm phiền anh nữa, em cũng mong anh sẽ được hạnh phúc, còn thứ này đây thật ra là em mua để tặng cho anh nhưng chắc có lẽ không cần nữa vì đồ của em đối với anh chắc nó cũng dơ không kém" Cậu nói xong thẳng ty ném xuống đất, chiếc đồng hồ va chạm mạnh mẽ vời nền đất vỡ ra từng mảnh thủy tinh cứ thế văng ra.

Thực ra thứ cậu cầm trêu tay là một cái đồng hồ đeo tay đây là cậu mua cho hắn là món quà cuối cùng cậu muốn tặng cho hắn. Cậu tặng nó là muốn khi cậu đi nó sẽ thay thế cậu mà ở bên hắn và muốn nói rằng tình yêu cậu dành cho anh là mãi mãi dù thời gian có trôi nhanh như thế nào nó vẫn ở yên một chỗ giờ đây cậu đã chính tay đập vỡ nó cũng coi như là kết thúc cho cuộc tình chỉ một mình cậu đơn phương và coi như giải thoát cho cả hai.

Cậu đi về phía hắn đạp lên những mảnh vỡ, sàn nhà bấy giờ đã thấm đẫm máu từ đôi bàn chân của cậu giờ phút này đây cậu thật sự không thấy đau nữa, cậu đến bên hắn nhóm lên hôm nhẹ vào môi hắn.

" Coi như đây là phí bồi thường, em sẽ không phiền anh nữa, tạm biệt" Bạch Hưng mỉm cười nhưng nụ cười của cậu lúc này đây thật sự rất đáng sợ miệng thì cười nhưng nước mắt không ngừng rơi nhìn anh nói

" Thôi ! Em bỏ cuộc rồi"