Thôi! Em Bỏ Cuộc Rồi

Chương 24




Sau khi Bạch Hưng quay lưng đi, lúc này đây Đông Hải mới thật sự hoàn hồn lại, hắn nhìn vệt máu trên sàn không ngừng trợn tròn mắt, hắn không ngờ Bạch Hưng lại có thể hành động như vậy, cậu như một con người khác lúc nãy cậu không khác gì một tên điên làm hắn sợ hãi bất động một lúc sau mới lấy lại tinh thần. Hãy vừa nãy nghe cậu nói là sẽ không yêu hắn nữa, không hiểu sau trong lòng hắn như dậy sóng cảm giác sợ hãi ùa về khó chịu một cách lạ thường. Chẳng phải đây là điều hắn muốn sao, hắn rõ ràng là muốn cậu bỏ cuộc không yêu hắn nữa và điều đó cũng đã đến nhưng cảm giác thật không giống như những gì hắn mong đợi.Hắn thật sự không muốn điều đó xảy ra một chút nào, nhìn vết máu trên sàn hắn muốn đến xem đôi bàn chân của cậu ra sao nhưng cái tôi của mình quá cao nên Đông Hải đã không làm điều đó mà cũng quay lưng đi về phòng ngủ.

Hôm sau Đông Hải dậy rất sớm không cả đêm hắn không ngủ được vì suy nghĩ chuyện đem qua , Hắn xuống dưới nhà thì thấy cậu vẫn đang nấu ăn như mọi khi đôi chân đã được cậu băng lại nhìn vào cũng cảm thấy là rất đau nhưng Bạch Hưng vẫn cứ thản nhiên mà làm việc đi lại một cách rất đặc biệt, Hắn tò mò hỏi.

" Bộ cậu không cảm thấy đau sao, chân như vậy mà vẫn cố làm việc"

" em không sao, như vậy có đáng là gì đâu chứ" Bạch Hưng mỉm cười nói

"Hôm nay anh có thể ở lại ăn được không em muốn ngồi ăn cùng anh có thể hay không" Cậu nhìn anh mong chờ hỏi

Đông Hải hắn cảm thấy hôm nay cậu rất là lạ, không còn dáng vẻ sợ hãi hay rụt rè trước hắn như trước nữa cậu hôm nay như một con người khác, hắn cũng không hề từ chối nhưng sao hắn cảm thấy bất an đến lạ.

Hai người cứ vậy ngồi ăn cùng nhau không ai nói với nhau bất kì một lời nào, không khí dường như trầm lặng đi.

Đông Hải ăn xong hắn cũng vội đi làm nhưng mới đi được tầm hai bước thì bị cậu nắm tay ngăn lại " Hôm nay, anh có thể về sớm hơn một xí được không" Bạch Hưng nói.

" Cậu đây là có ý gì" Hắn hoài nghi nói

" Không có gì, em chỉ muốn cùng anh ăn tối nữa thôi" Cậu nói

"Để xem, rảnh thì tôi về" Đông Hải lạnh lùng nói

Anh nói vậy xong cũng rời đi, Cậu tự biết là phần trăm anh về sẽ rất thấp nhưng trong lòng vẫn có một tia hy vọng hắn sẽ về, bởi vì đêm nay thôi cậu chỉ còn thấy hắn đúng một đêm nay nữa thôi.

Đêm nay, Đông Hải đã về sớm điều đó làm Bạch Hưng không khỏi bất ngờ.

" Anh..anh về sớm vậy"

" Cậu có bị điên không, không phải là muốn tôi dùng bữa với cậu sao" Hắn khó chịu nói.

" Được...Được rồi em dọn ra ngay" Cậu vui vẻ nói.

Khi dùng bữa xong Bạch Hưng tiến về phía hắn hôn mạnh vào môi hắn, hắn có hơi bất ngờ nhưng một lúc sao dần dần đáp trả lại hôn một cách mạnh bạo hơn.

" Cậu lẳng lơ đến thế sao" Hắn khinh bỉ nói.

" Anh muốn nghĩ sao cũng đươc" Bạch Hưng nói.

Hai người cứ thế mà quấn lấy nhau, hắn xé toạc quần áo cậu và cũng bắt đầu cởi quần áo của mình ra hắn không ngừng hôn lên khắp cơ thể của cậu để lại muôn vàng dấu hôn chi chít.

" em..em muốn hỏi anh một câu? Đối với anh nếu anh không yêu em thì anh xem em là cái gì" Bạch Hưng nằm dưới thân hắn yếu ớt nói.

" Chẳng là gì cả" Hắn nói.

" Nhưng làm công cụ tiết dục cho tôi cũng hay đấy" Hắn nói xong không ngừng ra vào bên trong cậu. Hắn không ngừng hành hạ cậu, nguyên đêm đó cậu bị hắn làm không ngừng nghỉ đến khi cả hai cùng ra hắn mới ngừng lại và thiếp đi, Lúc này đây Bạch Hưng đã không kìm lòng được mà khóc cậu nhìn hắn lần cuối hôn nhẹ lên đôi môi của hắn xong rồi cũng đứng dậy mặc quần áo vào. Thật ra hôm nay cậu sẽ rời đi, cậu đã quyết định kĩ rồi nhưng trước khi rời đi cậu muốn được ở bên anh thật lâu từng giây từng phúc.

"Em đi đây, anh hãy nhớ sống thật hạnh phúc nha, em không hy vọng gì hết chỉ mong mình có thể được sống trong kí ức của anh một chút thôi cũng được và xin anh hãy nhớ rằng cho dù có ra sao đi nữa thì vẫn có một Bạch Hưng luôn luôn yêu anh" Cậu mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười gượng gào trên khuôn mặt đã đẫm lệ.

Hành lí cậu cũng đã dọn sẵn chỉ chờ Thiên Phong đến đón cậu và mẹ nữa thôi. Thật ra cậu rất ngại khi nhờ Thiên Phong giúp đỡ nhưng giờ cậu cũng không biết phải nhờ ai nên đã quyết định nhờ anh vì cậu thật sự cậu phải đi thôi không thể ở lại được nữa.

Thiên Phong cũng đã đến anh giúp cậu cây hành lí. Cậu quay lại luyến tiếc nhìn kĩ ngôi nhà một lần nữa, bên trong đó là người cậu từng yêu, người câu coi như là sinh mệnh.

" Tạm biệt anh, từ giờ không còn ai bám lấy anh gây phiền phức cho anh nữa, em mong rằng nếu có kiếp sau em thật sự không muốn gặp anh và yêu anh nữa vì kiếp này em đã phải quá đau khổ rồi, mong anh hạnh phúc và một đời an nhiên" xe đã đi Bạch Hưng cuối cùng cũng đã rời đi cậu đã thật sự từ bỏ....