Thời Gian Hiểu Lòng Tôi

Chương 39: Em chưa bao giờ quên những chuyện đã hứa với anh




Mới đầu Mộ Cảnh Thời cứ tưởng cô đang thẹn, không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ, anh mỉm cười, ừ một tiếng rồi ôm cô vào lòng, từ tốn chỉnh trang quần áo cho cô, còn bảo: “Đừng xấu hổ.”

Cô lại đờ đẫn như người mất hồn, hoài nghi nói: “Ánh sáng…Mắt em dường như cảm nhận được ánh sáng…”

Bàn tay đang chỉnh lại cổ áo cho cô khựng lại tức thì, mắt giần giật, chưa kịp hoàn hồn thì cô đã nắm lấy cổ tay anh đầy hào hứng và hoang mang nói tiếp: “Thật sự đấy…Anh Cảnh Thời giúp em tắt đèn rồi mở lại thử xem, em cảm nhận được…”

Cánh tay dài của anh vươn lên ấn công tắc, Trì Thư Ý khẽ cau mày, cảm giác ánh sáng yếu ớt biến mất trong tích tắc, đôi mắt cô lại giăng đầy mây đen.

Qua một lát, anh lại mở đèn, bàn tay đang níu lấy cổ tay anh bỗng siết chặt lại, cô trừng to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lầm bầm: “Thật này…Thật sự cảm nhận được…Thật sự…”

Cô ngần ngừ nói mãi không thành câu, chỉ biết lặp đi lặp lại “Thật sự”, chỉ loáng chốc, nước mắt đã trào ra như thác đổ, tay cô run lên bần bật, Mộ Cảnh Thời trở tay nắm ngược lại tay cô rồi bế cô lên, lau nước mắt cho cô, giọng điệu vững vàng như thường: “Mình đến bệnh viện đã.”

Anh bình tĩnh giúp cô mặc áo khoác, tự chuẩn bị mau mắn, sau khi thay giày cho cô ở cửa ra vào, anh bế cô ra khỏi nhà.

Anh nắm tay cô suốt cả quãng đường, lòng Trì Thư Ý vừa lo vừa mừng và cô biết anh cũng thấy thế.

Vì lúc anh ôm cô vào lòng sau khi cô bảo mình cảm nhận được ánh sáng, Trì Thư Ý nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập như điên trong lồng ngực anh. Rồi lúc anh bế cô đến cửa, cô chợt phát hiện tay anh đã run cầm cập tự lúc nào.

Cả quãng đường đi họ không nói gì thêm với nhau, Mộ Cảnh Thời tập trung lái xe, còn cô thì cứ im lặng đờ người ra trên ghế phó lái.

Giờ có nói thêm gì cũng vô ích, họ đều đang mong ngóng kết quả kiểm tra mắt của cô.

Mộ Cảnh Thời luôn ở bên cô suốt quá trình kiểm tra và sau khi kiểm tra, anh đưa cô về phòng nghỉ của mình.



“Lát nữa sẽ có kết quả, em ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh, anh đi mua chút đồ ăn cho em.”

Cô gật gật đầu, đáp vâng.

Hai người họ luyên thuyên từ chiều đến tối mịt, đã quên khuấy chuyện cơm tối, bấy giờ, khi mà mọi chuyện sắp sửa ổn thỏa, cảm giác đói rã người mới dần ập đến.

Trì Thư Ý giờ đã bình tĩnh lại nhiều, dù kết quả có ra sao thì cảm nhận lại được ánh sáng cũng tính là có dấu hiệu chuyển biến tốt rồi, nếu lần này không được thì thôi, cô còn rất nhiều thời gian, chỉ cần cuộc đời này có thể thấy được anh, dù chỉ được một lần thì cũng đủ lắm rồi.

Nhưng trực giác mách bảo cô, kết quả kỳ này sẽ không tệ chút nào.

Mộ Cảnh Thời đến quán cà phê đối diện họ thường đến mua hai phần cơm rồi vội vội vàng vàng trở lại bệnh viện, để cô một mình ở phòng nghỉ anh không an tâm.

Khi anh bước vào, cô còn đang tựa vào bàn làm việc của anh mà ngẩn người, hệt như khi còn nhỏ, lười cứ như mèo con vậy, khiến anh cứ muốn bước đến âu yếm ve vuốt cô.

Anh bước đến, đặt phần cơm cạnh cô rồi cười cười chọc trán cô, “Bé mèo con lười biếng này, ăn tối nào.”

Trì Thư Ý À một tiếng rồi chậm rì ngồi thẳng người dậy, anh mở hộp giúp cô, dúi đũa ăn vào tay cô rồi tiếp tục cười bảo: “Em ăn đi.”

Anh ngồi xuống đối diện cô, hai người cứ ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn làm việc không tính là rộng rãi gì của anh ăn cơm hộp.

Sau khi ăn cơm xong, Mộ Cảnh Thời chu đáo rót một ly nước ấm cho cô, xoa đầu cô nói: “Đợi ở đây, anh đi lấy kết quả.”

“Vâng.” Cô nhẹ cười đáp lời anh.

Khoảnh khắc nhìn thấy kết quả, trái tim Mộ Cảnh Thời như ngừng đập trong giây lát.

Kết quả kiểm tra nói anh biết bây giờ là thời điểm tốt nhất để cô phẫu thuật, bên cạnh đó, rủi ro cũng không hề nhỏ.

Đương nhiên vẫn có thể uống thuốc, đây là cách an toàn nhất nhưng đồng thời cũng là cách ít hiệu quả nhất.

Quan trọng nhất, nếu để lỡ cơ hội này, sau này chưa chắc sẽ còn gặp được thời cơ thích hợp để phẫu thuật như hôm nay nữa.

Lần đầu tiên một người luôn quyết đoán dứt khoát như anh lại đang do dự không biết có nên thử không.

Mộ Cảnh Thời gọi cho thầy mình, Lucas nghe anh nói lại thì trầm ngâm mất một lúc, “Seven, em có nhớ mình đã trả lời thế nào vào cái năm thầy hỏi em mục đích em học y là gì không?” 

“Em  nhớ.”

Anh đứng dựa người vào vách hành lang, câu trả lời năm nào vẫn vọng lại rõ rệt bên tai anh: “Em phải tự mình chữa trị cho cô gái em yêu, em muốn biến toàn bộ nguyện vọng của cô ấy thành sự thật.”

“Em là bác sĩ, đương nhiên không cần thầy phân tích thêm về kiến thức y khoa nữa, cứ nghĩ rồi tự quyết, nếu vẫn không quyết định được thì tới tìm cô bé ấy đi, cô bé ấy là người bệnh, có quyền quyết định chuyện này, thầy nghĩ cô bé sẽ cho em đáp án đấy.”

“Con trai à, điều em cần làm bây giờ là tin tưởng vào bản thân, vì cô bé ấy đặt niềm tin vào em.”

Mộ Cảnh Thời siết chặt tờ giấy kiểm tra rồi cúp điện thoại, vừa trở về phòng nghỉ thì đã thấy Trì Thư Ý mở cửa định ra ngoài.

Anh vội vã bước đến, trách cô: “Sao em không chờ, chạy ra đây làm gì.”

“Anh đi lâu lắm rồi đấy, em muốn tìm anh mà.” Cô hơi mỉm cười, hỏi: “Kết quả sao rồi ạ?”

Mộ Cảnh Thời đỡ cô vào, hai người ngồi bên mép giường, anh từ tốn nói cô nghe về bệnh trạng hiện tại của cô.

“Vậy nếu phẫu thuật thì tỉ lệ hồi phục thị lực sẽ rất lớn ạ?”

“Có thể xem là thế.”

“Khi nào thì phẫu thuật được thế?” Cô hào hứng hỏi ngay.

“Nếu đã xác định sẽ phẫu thuật, đương nhiên phải càng sớm càng tốt.”

“Anh Cảnh Thời sắp xếp ngày phẫu thuật cho em nhé.” Cô níu lấy tay anh, cười càng tươi hơn.

Mộ Cảnh Thời đặt kết quả kiểm tra sang một bên, vòng tay ôm chặt cô, cô vui giống như đứa trẻ vừa được tặng quà vậy, cũng vươn tay ôm lại anh, miệng vẫn tiếp tục líu ríu: “Tốt quá, cuối cùng cũng có thể phẫu thuật, ít lâu nữa sẽ được nhìn thấy anh, em vui lắm.”

Hơi thở ấm áp của cô cứ thế phả lên cổ anh, rồi dần bao bọc lấy anh.

Anh biết rõ đây là một thử thách, còn là thử thách khác hẳn với những thử thách từ trước đến nay, lần này anh chỉ có thể thắng, tuyệt đối không được thua.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh quan tâm đến kết quả của một thử thách nào đó đến nhường này.

Anh muốn cô hạnh phúc, cô phải hạnh phúc hơn cả hiện tại và anh muốn, thỏa mãn mọi nguyện vọng cô ước ao.

Thất Thất, anh sẽ không để phạm sai lầm, sẽ không bao giờ cho phép bản thân đặt em vào hoàn cảnh hiểm nguy.

Cuối cùng anh cũng không còn do dự nữa, ôm chặt lấy cô, nói nhỏ bên tai cô: “Ước nguyện sắp hoàn thành rồi, phải nhớ chuyện em hứa với anh đấy.”

Cô hơi giật mình và nụ cười càng thắm đượm hơn, trông hệt như đóa hoa đương độ xuân thì tươi tắn, đôi mắt nhòa lệ dường như đong đầy cả trời sao, sáng rỡ động lòng người.

“Em nhớ mà.”

Em chưa bao giờ quên những chuyện đã hứa với anh.



Sáng sớm hôm sau, phòng bệnh chật ních người là người.

Trì Thư Ý ngồi trên giường bệnh, đã thay sang bộ quần áo sọc xanh trắng dùng để phân biệt người bệnh, cả một toán người đứng quanh cô.

Mà thật ra Trì Thư Ý chỉ điện cho Đường Trinh Thục và nói sơ qua về bệnh tình của mình.

Sau đó thì…Cả nhà kéo nhau đến thăm cô…

Diệp Bắc Bắc còn chả rõ tình hình cụ thể, sớm tinh mơ còn bận ngủ nướng với bạn trai thì “được” mẹ thân yêu réo qua điện thoại, bà nói với cô nàng Thất Thất nằm viện rồi, làm cô nàng cuống cuồng giục Mân Vũ đưa mình đến đây tới nơi mới thấy Thất Thất trông chẳng có vẻ gì là bệnh nặng cả.

“Thất Thất, cuối cùng là có chuyện gì thế?”

“Tối qua tớ chợt cảm nhận được ánh sáng, anh Cảnh Thời để tớ đi kiểm tra lại, bây giờ là thời điểm phẫu thuật tốt nhất, nên tớ quyết định phẫu thuật luôn, anh Cảnh Thời cũng đã sắp xếp thời gian cho tớ rồi.”

“Phẫu thuật? Thời điểm gì cơ?” Tiêu Khải Triết vội vã xen lời.

Mộ Cảnh Thời đứng cạnh Trì Thư Ý trả lời ngắn gọn: “Chiều nay.”

Bấy giờ Tiêu Khải Triết mới nhìn anh một cái, không thể phủ nhận, khí chất trầm lắng chững chạc của Mộ Cảnh Thời quả là nổi bần bật giữa cả đám người.

“Bác sĩ Mộ à,” Đường Trinh Thục bỗng lên tiếng, vẻ mặt hơi âu lo: “Tỉ lệ thành công có cao không? Sẽ không để lại di chứng gì chứ?”

“Tỉ lệ thành công vừa vượt 50% thôi ạ, cũng không tính là cao, nếu thành công thì sẽ không để lại di chứng gì, sau khi phẫu thuật, thị lực của Thất Thất sẽ tương đương với người bị cận thị tầm 10 độ, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày.”

“Vừa vượt 50% thôi ư?” Diệp Bắc Bắc nhíu mày, “Vẫn nguy hiểm lắm đó? Có cần nghĩ lại chút không…”

“Bắc Bắc,” Trì Thư Ý ngồi trên giường bệnh, được Mộ Cảnh Thời ôm hờ bả vai, cô yên lòng cười cười với mọi người, “Tớ đã nghĩ kỹ rồi, chiều nay phẫu thuật là tốt nhất.”

“Thất Thất…” Diệp Bắc Bắc ngồi xuống trước mặt cô, níu lấy bàn tay cô, lòng vẫn lo lắng không yên.

“Không sao đâu, đừng lo.” Cô siết chặt tay Diệp Bắc Bắc, an ủi bạn mình.

Hàn Hạo Khiêm gõ cửa phòng bệnh, ánh mắt của hầu hết mọi người bèn tập trung hết lên người anh chàng, anh chàng lễ phép gật đầu rồi nói với Mộ Cảnh Thời: “Bác sĩ Mộ, phòng bên vẫn còn người bệnh đó ạ.”

Anh gật đầu xem như trả lời Hàn Hạo Khiêm rồi rồi thoáng cúi người nói nhỏ bên tai cô: “Anh đi trước, trưa sẽ đến tìm em.”

“Vâng.” Cô ngoan ngoãn cười, đáp lời.

Mộ Cảnh Thời dịu dàng vuốt nhẹ sau gáy cô, đứng thẳng người khách sáo chào tạm biệt những người còn lại: “Xin lỗi, tôi phải đi trước, mọi người cứ thong thả ở lại trò chuyện với em ấy.”

Dứt lời bèn rời khỏi phòng bệnh với Hàn Hạo Khiêm.

Trì Thư Ý khuyên lơn mãi mới thuyết phục được mọi người đi về, ai phải đi làm thì đi làm, ai phải về nhà thì về nhà, sau rốt, chỉ còn cô nàng Diệp Bắc Bắc nhất quyết ở lại cho bằng được để bầu bạn với cô.

“Sao cứ trốn việc thế? Trưởng phòng của cậu sắp phát điên rồi đúng không?” Trì Thư Ý cười trêu.

Diệp Bắc Bắc vẫn u sầu, dù có phẫu thuật được thật thì rủi ro vẫn lớn quá, cô nàng lo lắng không yên, nếu rủi mà thất bại thì e là cả đời này Thất Thất cũng chẳng bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng nữa.

“Thất Thất, mình có nên cân nhắc lại không? Tớ cảm thấy cứ hấp tấp phẫu thuật thế này không hay lắm.”

“Bắc Bắc.” Trì Thư Ý đến là bất lực, “Không sao thật mà, cứ tin tớ, ít lâu nữa tớ có thể nhìn thấy cậu rồi này.”

“Thất Thất…” Diệp Bắc Băc bất an ôm chầm lấy cô.

“Được rồi,” Cô vỗ về cô nàng, “Yên tâm đi, có anh Cảnh Thời ở đây cơ mà, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Cô tin, tin anh có thể làm được.

Ước hẹn mười năm của hai người, cuối cùng cũng sắp thực hiện được rồi.

Anh Cảnh Thời à, đến lúc đó, đến chừng ấy, em sẽ dùng cách của em nói anh hay, rằng em yêu anh đến nhường nào.

Hết 39.