Lúc Trì Thư Ý sắp vào phòng phẫu thuật, mọi người lại tiếp tục trở vào viện thăm nom cô.
Mộ Cảnh Thời khoác áo blouse trắng đang ở cạnh cô.
Anh ngồi bên mép giường bệnh, đang ôm Trì Thư Ý vào lòng, cô tựa đầu lên vai anh.
“Anh Cảnh Thời đang lo đấy ư?”
Anh khẽ cười, “Em đoán xem?”
Trì Thư Ý vươn tay, ôm riết lấy anh.
Dùng cái ôm ấm êm nhất, dịu dàng nhất để trấn an anh.
“Trên giường phẫu thuật, em chỉ là bệnh nhân của anh, không khác gì với những bệnh nhân trước đây anh phẫu thuật hết.”
Anh vẫn ôm lấy cô, ôm chặt vô cùng, kề sát vào tai cô mà rằng: “Ừ, không sao, anh không lo, em cứ yên tâm, ca phẫu thuật sẽ thành công tốt đẹp, không lâu sau em sẽ nhìn thấy anh.”
“Vâng.”
Y tá đã chuẩn bị xong hết, anh buông cô ra, dùng ngón trỏ miết nhẹ qua môi cô rồi hôn một chút, “Anh đi trước, lát nữa gặp.”
“Em biết rồi.”
Mộ Cảnh Thời đứng lên, trước khi đi còn căn dặn cô y tá: “Xin hãy chăm sóc cho em ấy.”
Cô y tá trẻ gật đầu, nhanh chóng đồn ý: “Vâng, thưa bác sĩ Mộ.”
Anh vừa mở cửa, mọi người đứng ngay hành lang đã nhìn sang, anh hơi gật đầu xem như chào họ rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Lúc đi ngang qua Đường Trinh Thục, bà vươn tay giữ anh lại, mặt bà vẫn ánh lên vẻ lo lắng vô cùng, trăn trở nói với anh: “Bác sĩ Mộ, Thất Thất chỉ đành trông cậy vào cậu rồi.”
Anh dùng tay còn lại vỗ vỗ lên mu bàn tay bà, bình tĩnh nói: “Dì cứ yên tâm,” Rồi giọng tăng thêm vài phần kiên định vững dạ, nghiêm túc nói: “Cháu sẽ không để em ấy gặp bất trắc.”
Cô được đẩy vào phòng phẫu thuật, mọi chuyện đã được sắp xếp chu toàn, y tá hỗ trợ đã tề tựu đủ đầy, sẵn sàng cho ca phẫu thuật trọng đại này, thế mà bấy giờ, Mộ Cảnh Thời lại đang ngây cả người ra trước bồn rửa tay.
Lúc Hàn Hạo Khiêm đến gọi đã nhìn thấy một bác sĩ Mộ vốn bình thản vững vàng lại đang đưa lưng về phía anh chàng, tay như không có sức, không thể nâng lên cũng không biết phải đặt đâu, cả người vừa đờ đẫn vừa bàng hoàng, nhìn bóng lưng bác sĩ Mộ mà anh chàng thấy như anh đang hoảng sợ.
Anh chàng đi sang, nhỏ giọng gọi: “Bác sĩ Mộ.”
Mộ Cảnh Thời quay đầu lại nhìn, đôi mắt đen sẫm như màu mực, hỏi: “Đã chuẩn bị xong cả chưa?”
“Xong cả rồi ạ.”
Mộ Cảnh Thời trầm tư hồi lâu, sau đó chậm rãi nắm chặt bàn tay đang rũ xuống, nói: “Đi thôi.”
–
Ba tiếng đồng hồ sau, anh mở cửa phòng phẫu thuật, bạn hữu lẫn người thân thuộc của Thất Thất tức thì vây quanh anh.
Diệp Bắc Bắc gấp gáp hỏi ngay: “Bác sĩ Mộ, Thất Thất sao rồi?”
Anh cởi khẩu trang, đôi mày vẫn luôn cau chặt cuối cùng cũng đã giãn ra, hơi mỉm cười: “Ca phẫu thuật rất thành công.”
Trái tim như đang treo trên đoạn đầu đài của Đường Trinh Thục cuối cùng cũng đã được ân xá, bà không kiềm được mà ôm chầm lấy Diệp Văn Ung khóc nấc lên.
“Lát em ấy sẽ được đưa về phòng bệnh, cháu xin phép.”
Mộ Cảnh Thời nói xong thì đi về phía trước.
Anh vẫn bình tĩnh suốt cả đường đi, gặp đồng nghiệp chào thì cũng sẽ gật đầu chào lại, không ai để ý đến sự khác thường của anh.
Mãi đến khi anh bước vào phòng nghỉ cá nhân, bàn tay đặt lên nắm cửa đã khoá trái đã run bần bật lên từ bao giờ, phải bấu vào tay nắm để cố gắng chống đỡ.
Tay run, bàn tay run, cả cơ thể đều không khỏi run lên từng hồi.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh sợ đến vậy.
Nỗi sợ hãi khi mất liên lạc với cô ấy không là gì so với nỗi sợ hãi hôm nay.
Nếu trong phòng phẫu thuật ban nãy anh sai dù chỉ một chút, e rằng sẽ huỷ hoại cô.
Còn đáng sợ hơn cả việc bỏ lỡ cô nữa kia.
Anh nào chịu nổi cảm giác áy náy kinh khủng này.
Cuộc đời anh, có thể thẹn với bất kỳ ai, song nhất định không thể thẹn với cô.
Thất Thất, anh làm được rồi.
Mất một lúc lâu sau Mộ Cảnh Thời mới bình tĩnh trở lại, thở ra một hơi thật sâu, khóe miệng dần để lộ một nụ cười nhẹ nhõm.
Lúc Mộ Cảnh Thời vào phòng bệnh thì chỉ bắt gặp Diệp Bắc Bắc và Đường Trinh Thục đang ở cạnh Trì Thư Ý, mắt cô đang được băng gạc che kín, yên bình ngủ trên giường bệnh.
Hai người lẳng lặng ở cạnh, phòng bệnh an tĩnh đến mức nghe được cả tiếng bước chân của anh.
Diệp Bắc Bắc thấy anh đến thì im lặng chủ động nhường chỗ, để anh ngồi ghế cạnh mép giường.
Mộ Cảnh Thời cảm ơn cô nàng rồi ngồi xuống trước mặt cô, đặt bàn tay trắng nõn của cô vào bàn tay mình mà yêu chiều vuốt ve.
Tay cô đẹp lắm, vừa mềm vừa trắng nõn nà, đôi bàn tay xinh đẹp nhường này quả tình là sinh ra để đàn dương cầm.
“Bác sĩ Mộ, phải mất bao lâu Thất Thất mới nhìn thấy lại được ánh sáng?” Diệp Bắc Bắc nhỏ giọng hỏi.
“Hai tuần.”
Mọi người lại lặng thinh, Mộ Cảnh Thời chợt nghe cô gái vốn bốc đồng hay giỡn vô cùng nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”
Anh thoáng nghiêng đầu, ngước đôi mắt đạm bạc nhìn Diệp Bắc Bắc, không nói gì.
Trì Thư Ý như sắp tỉnh, bàn tay anh đang giữ thoáng run rẩy rồi hơi nghiêng đầu, giọng ngái ngủ: “Anh Cảnh Thời ạ?”
Mộ Cảnh Thời nắm tay cô chặt hơn, dịu dàng đáp: “Anh đây.”
“Thất Thất, cậu tỉnh rồi à?” Diệp Bắc Bắc vui vẻ hỏi.
Khóe môi Trì Thư Ý cong cong, “Bắc Bắc.”
“Để bác sĩ Mộ ở lại với con đi vậy, Thất Thất muốn ăn gì nào, để lát nữa dì Đường làm rồi mang đến cho con nhé.” Đường Trinh Thục vẫn đang im lặng trông Trì Thư Ý bất ngờ lên tiếng.
“Không cần đâu, dì Đường với Bắc Bắc đã mệt lắm rồi, nên về sớm nghỉ ngơi đi ạ, không cần mang cơm cho con làm gì.”
“Thất Thất không thích cơm dì Đường làm sao?”
“Không phải thế!” Trì Thư Ý bất lực, “Con là đang sợ dì Đường mệt mỏi cơ mà.”
“Ôi trời, mẹ tớ muốn làm thì cậu cứ để bà ấy làm đi thôi, cậu cứ phụ trách việc ăn no uống say là được!”
Trì Thư Ý không khuyên được, chỉ đành cười cười đồng ý.
Lúc Diệp Bắc Bắc và Đường Trinh Thục chuẩn bị rời đi, Mộ Cảnh Thời đứng dậy tiễn hai người, Đường Trinh Thục không quên hỏi kỹ: “Bác sĩ Mộ, không biết Thất Thất có phải kiêng cữ gì không?”
“Em ấy không được ăn đồ quá cay nóng, ngọt quá hoặc chua quá cũng không được.”
“Được, thế lát nữa dì làm xong sẽ đến đưa nhé.” Đường Trinh Thục mỉm cười đáp.
“Làm phiền dì nhiều rồi ạ.”
Khi Mộ Cảnh Thời quay trở lại phòng bệnh thì Trì Thư Ý nửa ngồi dậy, nghe thấy tiếng bước chân anh thì nghiêng đầu về phía anh.
“Sao không ngủ tiếp đi em?” Anh đến gần cô hỏi.
Cô vươn tay, ngước mặt lên và nhoẻn miệng cười tươi: “Ôm một cái.”
Mộ Cảnh Thời rũ mắt cười khẽ, khom lưng ôm chặt lấy cô, bàn tay to lớn dịu dàng vỗ về bờ lưng mảnh khảnh của cô, khóe môi cô vẫn cong vút, cũng thấp thoáng thấy được giờ đây cô đang hạnh phúc đến nhường nào.
Tối đến, Đường Trinh Thục đem đồ ăn đến một chốc rồi cũng về, nhìn cảnh Mộ Cảnh Thời tự tay đút cô ăn từng muỗng cơm như thế làm bà rất yên lòng.
Sau khi ăn xong cơm tối và nghỉ ngơi thêm một lúc lâu, Mộ Cảnh Thời dìu cô đi rửa mặt, anh nhìn cô tự rửa mặt xong thì chu đáo cầm khăn lông cẩn thận lau mặt cho cô rồi lại thấm ướt khăn, tiếp tục lau tay cho cô.
“Em muốn tắm.” Cô kéo tay anh nói.
Mộ Cảnh Thời vắt khăn lông ẩm lên, xoay người đặt một tay lên bên eo cô, ôm cô rồi đáp: “Cũng được, nhưng không được gội đầu, không thể để vẩy nước vào mắt được.”
“Vâng.” Cô cười khanh khách đưa tay vuốt tay, vô cùng thành thạo búi tóc cao lên, nhưng không có kẹp, “Anh Cảnh Thời đến bên tủ lấy giúp em kẹp tóc được không?”
“Ừ.” Mộ Cảnh Thời đến bên giường bệnh mở ngăn tủ lấy kẹp tóc cho cô rồi vòng trở lại, một tay ôm cô vào lòng, một tay giữ gáy cô, bảo: “Em buông tay ra đã.”
Trì Thư Ý nghe lời thả tay xuống, để anh kẹp cao tóc cho mình.
Mộ Cảnh Thời kẹp tóc cho cô rồi vén hết tóc mái lẫn tóc con của cô lên, Trì Thư Ý hơi ngước mặt, vẫn giữ nụ cười trên môi: “Thế thì không lo ướt nữa rồi nhé.”
Tất bật đến 9 giờ hơn, cuối cùng Trì Thư Ý cũng sắp xếp xong giường ngủ.
Mộ Cảnh Thời bèn tựa vào ghế cạnh giường trông cô, hai người nắm tay nhau, khung cảnh vừa bình yên vừa hài hòa.
Cô trằn trọc mãi không ngủ được, thế là nằm sang một bên nói chuyện phiếm với anh.
Mộ Cảnh Thời thật sự không muốn nói chuyện nhiều với cô, bởi vì bây giờ cô cần ngủ một giấc thật ngon để thư giãn.
“Được rồi, không còn sớm nữa, em mau ngủ đi.”
“Anh thì sao?”
“Anh trông em.”
Cô nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh có chê giường nhỏ không?”
“Hử?” Mộ Cảnh Thời bất giác hỏi lại.
“Nếu không chê thì nằm với em đi.” Vừa nói, cô vừa nhích sang một bên, chừa chỗ cho anh.
Mộ Cảnh Thời bật cười: “Hơn nửa đêm anh phải trực ban, em ngủ đi, anh sẽ trông em.”
“Vậy thì giờ càng phải ngủ một giấc chứ!”
“Lại đây đi mà.” Cô dùng sức kéo tay anh, muốn túm anh lại, “Em quen ngủ trong lòng anh mất rồi.”
Anh dựa nửa người vào bên giường, duỗi tay ôm chầm lấy cô, bao bọc lấy cô trong vòng tay mình rồi vuốt mái tóc cô như thể đang vuốt lông mèo, dịu dàng nói: “Em ngủ đi.”
Tay Trì Thư Ý đặt hờ bên eo anh, mềm giọng đáp: “Ngủ ngon nhé, anh Cảnh Thời.”
“Ngủ ngon.” Anh cúi đầu, hôn lên vầng trán cô.
Trì Thư Ý tựa vào lòng anh, để hơi thở thân thuộc của anh bao lấy mình, mùi hương bạc hà lành lạnh man mát ấy như liều thuốc ngủ vô cùng hữu hiệu của cô.
Còn người đàn ông bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng ấm áp bên trong qua lớp cửa kính, cánh tay nâng lên cũng chầm chậm hạ xuống.
Anh xoay người rời đi.
Hiện giờ cô đang vô cùng hạnh phúc và vui vẻ.
Anh đã từng nghĩ, rằng chỉ cần nhìn thấy cô vui vẻ anh cũng sẽ vui lây, chỉ cần cô hạnh phúc là đủ rồi.
Thế thì tại sao bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này vẫn sẽ đau lòng đến vậy?
Nhìn thấy cô vui vẻ cười nói, như chú chim yến nhỏ nhép người vào lòng người đàn ông khác, nhìn thấy cô và anh ta chăn gối khăng khít, nhìn thấy vẻ hạnh phúc và mãn nguyện ánh lên trên khuôn mặt hai người, trái tim anh cứ như đang bị hàng vạn mũi kim bén nhọn đâm thẳng vào, đau đến mức khiến anh như ngừng thở.
Diệp Nam Sơ anh quả nhiên vẫn chả phải thánh nhân, anh không thể vui vẻ khi nhìn cô hạnh phúc bên người khác được, giờ đây, anh chẳng hề vui vẻ một tí nào.
Song cũng vô cùng rõ, rằng e là cả đời này, anh sẽ không bao giờ đến được với cô.
Thất Thất, anh rất vui vì em sắp nhìn thấy được thế giới hỗn loạn mà muôn màu muôn vẻ này, nhưng anh xin lỗi em, anh không đủ can đảm để đối diện với em, anh sợ mình sẽ không kiềm được tình cảm anh dành cho em bấy lâu, sợ con quái vật xấu xí vẫn luôn bị vây hãm trong lòng sẽ phá bỏ xiềng xích mà xúc phạm em, thế nên, vẫn nên tránh mặt nhau là hơn.
Chỉ cần biết em sống tốt là đủ rồi.
Anh lê từng bước nặng nề trên sàn nhà, xuống từng bậc thang, rõ ràng đã đi rất chậm nhưng cuối cùng vẫn đi đến cuối con đường rồi.
Trước khi phòng bệnh của cô khuất khỏi tầm mắt và như thể không cam lòng, anh liếc nhìn lại gian phòng bệnh ấy lần cuối, ánh mắt ánh lên vẻ luyến lưu, thương tiếc, đau khổ…Từng cảm xúc tiêu cực cứ như sóng thủy triều lướt qua đôi mắt đen láy song giây tiếp theo đã lặng yên, tĩnh mịch, anh không nhìn nữa, mím chặt môi, bước đi mà không quay đầu lại lần nào nữa.
Im lặng trở về và, lặng im rời đi.
Không một ai hay, hay rằng Diệp Nam Sơ đã từng trở về.
Hết 40.