Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!

Chương 76: Tai họa ập tới




Tới lúc này Triệu Ly thật sự đã chẳng còn gì để chối, cô ta trăm tính ngàn tính cũng không thể tính được bản thân lại thua thê thảm như vậy. Kế hoạch cô ta dày công chuẩn bị trong phút chốc bị Vương Ý Vân phá cho tan tành, vạch trần không một chút thương tiếc. Từ sâu trong thâm tâm Triệu Ly cô ta rất hận Vương Ý Vân, người phụ nữ này từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý. Sinh ra ngậm thìa vàng cũng giống cô ta nhưng sao Triệu Ly lại luôn cảm nhận rằng cô ta thua Vương Ý Vân một bậc.

Đến khi lớn hơn một chút, Vương Ý Vân lại trở nên xinh đẹp xuất sắc. Tài học vấn của Triệu Ly không phải là dở nói đúng hơn là giỏi nhưng lại không thể sánh kịp Vương Ý Vân. Đến cả nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành kia cô ta cũng không cách nào bì được. Chưa kể Vương Ý Vân lại còm có thể có được một người chồng ưu tú như vậy, dựa vào cái gì mà mọi thứ tốt đẹp đều là của Vương Ý Vân? Một người phụ nữ tài hoa lại xinh đẹp làm gì có ai không ganh tị?

Triệu Ly không phục, thật sự không phục! Bị dồn ép đến bước đường cùng thật sự làm cô ả như muốn phát điên. Triệu Ly bây giờ không còn gì để mất nữa rồi nên liền bất chấp mọi thứ, cô ta trừng mắt nhìn Vương Ý Vân, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Vương Ý Vân, cô đừng ép tôi! Tôi nói cho các người biết nếu các người không nghe theo lời tôi tôi nhất định sẽ khiến các người trả giá.

Lâm Hiểu Phong nghe vậy thì càng tức giận, anh đứng phắc dậy nói:

- Triệu Ly, cô mà dám động đến vợ tôi thì tôi nhất định sẽ khiến cô sống không được chết không xong. Triệu thị là tâm huyết cả đời của ba cô, tôi nể ba cô nên hôm nay sẽ tha cho công ty một mạng nhưng tôi nói cho cô biết, việc cô dám hạ nhục tôi, chia rẽ ly gián gia đình tôi nhất định tôi sẽ tính đủ.

Nói rồi Lâm Hiểu Phong đưa tay nắm lấy tay Vương Ý Vân, anh ân cần đỡ cô đứng dậy rồi dắt tay cô rời đi mặc cho Triệu Ly có la hét. Triệu Ly bị bỏ lại gần như phát điên hoàn toàn, cô ta nhìn theo bóng lưng Vương Ý Vân với ánh mắt câm phẫn, khẽ nhếch mép cười Triệu Ly nói:

- Vương Ý Vân, tôi nhất định không tha cho cô! Tôi muốn cô phải mất hết tất cả!

Nói rồi cô ả lấy điện thoại gọi cho một số ẩn danh nào đó, chẳng biết đầu dây bên kia nói gù chỉ nghe Triệu Ly gằng giọng:

- Tôi cần các người làm cho tôi một việc!

Về phía Lâm Hiểu Phong và Vương Ý Vân sau khi ra xe liền không nói gì nữa, bầu không khí tĩnh lặng bao vây xung quanh làm tài xế không dám hé răng nửa lời. Thấy tình hình không ổn Vương Ý Vân liền lại gần nắm tay Lâm Hiểu Phong hỏi:

- Được rồi! Anh đã vạch trần người ta đến độ không còn gì rồi còn tức giận sao?

Nghe vợ hỏi Lâm Hiểu Phong liền thở hắt ra một hơi, anh nhắm mắt điều tiết lại tâm trạng rồi nhẹ giọng đáp:

- Nhưng anh vẫn ức lắm! Cô ta dám ly gián vợ chồng mình, lỡ em không cần anh nữa thì phải làm sao? Còn dám gọi anh thân mật như thế, anh có cảm giác như bị hạ nhục vậy.

Vương Ý Vân nghe vậy thì phì cười, nét dịu dàng rạng rỡ trên mặt cô phút chốc cũng làm Lâm Hiểu Phong nguôi giận. Anh nhìn cô nhíu mày hỏi:

- Em cười gì vậy? Anh bị vu oan đó! Em vui lắm sao?

Biết chồng đã nguôi giận Vương Ý Vân liền thuận nước đẩy thuyền mà dỗ dành vài câu. Cô tiến tới ôm lấy Lâm Hiểu Phong vùi đầu vào lòng anh cô nói:

- Được rồi, đừng tức giận nữa! Em biết anh bị oan rất khó chịu nên đã giúp anh minh oan rồi. Hơn nữa em cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ hoặc rời xa anh mà không có lý do chính đáng. Cuộc đời này lâu lâu phải có chút sự cố, chút gia vị cuộc đời thì mới thích chứ.

Lâm Hiểu Phong nghe vợ nói một hồi cuối cùng cũng bị thuyết phục, anh ngẫm nghĩ rồi cũng bớt giận. Lâm Hiểu Phong vòng tay ôm lấy vai Vương Ý Vân. tay còn lại anh nhẹ nhàng đặt lên bụng cô xoa xoa mấy cái, giọng nói anh dịu dàng thủ thỉ:

- Bé con, phải thật bình an rồi ra đây với bố mẹ đấy!

Vương Ý Vân thấy vậy thì khẽ mỉm cười, tay cô đặt lên bàn tay to lớn của Lâm Hiểu Phong nói:

- Anh nói xem bé con sẽ trông giống anh hay giống em?

- Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là giống em rồi!

- Sao anh lại nghĩ vậy?

- Vì anh thích một em bé gái xinh đẹp như mẹ nó vậy.

- Hưm… anh như vậy là phân biệt đối xử, là thiên vị. Nếu em bé giống anh chẳng lẽ anh sẽ không thương sao?

- Ngốc quá! Sao lại không thương chứ? Chỉ cần là con của chúng ta đều sẽ là bảo bối mà anh trân quý nhất trên đời. Chỉ là nếu giống em thì tốt.

Câu chuyện kết thúc trong bầu không khí yên bình và ấm áp như thế, hai người vui vẻ nói với nhau về em bé trong bụng, hi vọng của họ bây giờ có lẽ chỉ có một là mong com bình an ra đời.

Những tưởng mọi chuyện êm ấm nhưng không, đáng vui vẻ yên bình thì bỗng nhiên từ đâu phía sau một chiếc xe ô tô lao tới với tốc độ vun vút. Tài xế sau khi thấy thế thì lập tức phát hoảng, anh cố gắng đánh lái nhưng bất thành và rồi…

Rầm

Một tiếng động lớn vang lên kèm theo là tiếng la thất thanh, Vương Ý Vân ngất đi trong vòng tay Lâm Hiểu Phong. Sau khi cú va chạm xảy ra may mắn thay Lâm Hiểu Phong không bị sao cả. Anh cúi đầu nhìn người con gái trong lòng mình đã ngất đi thì phát hoảng. Lâm Hiểu Phong lay lay cơ thể Vương Ý Vân, cố gọi tên cô nhưng vô dụng.