Thong Thả Đến Chậm

Thong Thả Đến Chậm - Quyển 3 Chương 4




Edit: Thiên Kết



Công việc thứ hai của Trì Linh Đồng là một công việc vô cùng phù hợp.



Mỗi buổi tối đều lang thang trên web đọc sách, nếu như có những tình tiết nào đó làm cô thấy đặc biệt cảm động, cô sẽ viết đôi lời bình luận. Càng viết nhiều, càng được nhiều người để ý, dần dần quen biết được không ít bạn bè đọc sách.



Có một hôm, một người bạn định cư ở nước ngoài nói với cô: ngòi bút của cô không tệ, tại sao không tự mình sáng tác?



Cô sững sờ trước màn hình, bàn tay đặt trên bàn phím khẽ run.



Có một lần cô và Bùi Địch Thanh gặp mặt ở quán cà phê nhỏ trên đường Quế Lâm, cô có nhắc đến Hi Vũ, sau đó cô lại bát quái về chuyện tình cảm của anh, anh nói anh từng yêu người đã trở thành chị dâu của mình. Cô cười nói, chuyện xưa này không tệ, rất mới mẻ. Hai người ước hẹn nếu như không làm kiến trúc sư nữa thì sẽ đi viết tiểu thuyết.



Đây là ngã rẽ mới cho cuộc sống sao? Là ông trời cho cô ám hiệu sao?



Khổ sở lan tràn ở khóe miệng, cô nhắm mắt lại, nước mắt như cỏ dại mà lan tràn.



Xem sách nhiều ngày như vậy, đối với văn học trên mạng Trì Linh Đồng cũng thấy được hình mẫu tâm đắc, ngòi bút của cô không tồi, hồi học trung học cũng từng mấy lần đạt giải thưởng lớn về viết văn. Một khi sáng tác, liền tràn đầy nhiệt huyết,



Cô chọn câu truyện của Trì Minh Chi và Đàm Trân làm cuốn sách đầu tiên của mình, chỉ là độ tuổi kết hôn được đẩy về sớm hơn. Hai người từ yêu nhau mạnh mẽ rồi đến ngọt ngào trong hôn nhân, hai người có một cô con gái dễ thương, đột nhiên một ngày, có một người phụ nữ vác bụng lớn xuất hiện, nói cho người vợ biết, cô ta đã mang thai một đôi song sinh cho người chồng, đây cuốn là mở đầu.



Tên cuốn sách là: >



Cuốn sách mới viết được hai chương đã tạo lên một làn sóng mãnh liệt, khiến cho Trì Linh Đồng phải giật mình.



Ngoài cửa sổ đã xuất hiện vài tia nắng, trời lại sáng, một ngày mới lại đến.



Trì Linh Đồng đưa một tay xoa nắn xương sống đau nhức, một tay thì tắt máy tính, cô đứng lên duỗi lưng một cái, sau đó tắt quạt, tắt đèn bàn. Bên ngoài căn nhà còn chút u ám, cô nhắm mắt lại thích ứng rồi ngáp dài đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.



Nước mát thấm ướt khuôn mặt, tri giác lúc này mới chậm rãi khôi phục.



Cô uống hai ngụm nước, đem toàn bộ cửa sổ mở ra, để cho gió mát bên ngoài thổi vào căn nhà, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.



Bờ sông lúc sáng sớm, không khí ướt át và mát mẻ, cô hít sâu hai cái rồi ngẩng đầu lên nhìn ban công phía xa, cười cười, ánh mắt chậm rãi thu hồi. Cô đưa mắt nhìn về phía xa nơi mà Tiêu Tử Thần đang nhìn về phía cô.



“Hi.” Cô phất tay, cũng không nói với anh những lời như “Chào buổi sáng, buổi sáng tốt lành”, lúc này đối với cô giống như chạng vạng tối.



“Hôm nay em tới muộn một chút.” Thời tiết càng ngày càng ấm hơn, Tiêu Tử Thần thay quần áo thể thao dài thành một bộ quần lửng và áo không có tay. Đừng nói nhiều, mỗi ngày chạy bộ thật là có hiệu quả, anh càng ngày càng thêm cường tráng, bộ dáng thư sinh yếu đuối trước kia đã không còn sót lại gì. Buổi sáng sớm chạy bộ có mỹ nhân bên cạnh anh cũng sẽ dùng ánh mắt rực lửa liếc nhìn vài lần.





Trì Linh Đồng cười cười: “Em họ Trì nha.”



Tiêu Tử Thần dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán, nhìn cô mấy lần: “Tâm tình rất tốt?” Mặt mày tươi rói như nàng tiên ánh trăng, nụ cười cũng không giấu được.



“Tâm tình của anh cũng không tồi?” Cô nhướng đuôi lông mày, hài hước hỏi,



Anh gật đầu một cái, nhìn quanh bờ sông: “Em muốn đi tiếp hay còn ngồi nghỉ một chút?”



Tính cả hôm nay, bọn họ đã gặp mặt ở bờ sông này tất cả năm mươi mốt lần, thật là thì phải nói là năm mươi tám ngày.



Bảy ngày trời mưa, anh tới, nhưng cô không xuất hiện, anh đi gần đến dãy nhà giải tỏa, nhìn thấy đèn nhà cô tắt, đoán chừng là cô đang nghỉ ngơi, anh đứng một chút là được rồi.




Mỗi lần gặp mặt, cô đều sẽ hỏi: “Tiêu Tử Thần, ngày hôm qua có nhớ ra cái gì không?”



Anh hỏi cô: “Còn em, nỗi đau trong lòng đã vơi bớt chút nào chưa?”



Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau mà cười, giống như trong phim ảnh: trong tòa thành cổ xưa, hai người mặc bộ quần áo lam lũ ngồi trên hai hòn đá, anh nhìn cô, cô nhìn anh: “Hôm nay có kiếm được cái gì không?” Anh sẽ đưa ra một cái bánh màn thầu, còn cô sẽ lấy ra hai bát cháo trắng, hai người cùng nhau thổn thức.



Hắc hắc, anh em khó khăn, đồng bệnh tương liên.



“Em không muốn đi cũng không muốn ngồi, em đói rồi, muốn ăn chút gì đó.” Cô bây giờ càng ngày càng tự nhiên hơn khi ở trước mặt anh.



“Đối diện Khế Viên mới mở một quán ăn nhỏ.”



Anh nói chuyện lời ít mà ý nhiều, chỉ nói hơn nửa câu, nửa dưới phải dựa vào ý để tự hiểu.



Cô hiểu: “Em mời khách.”



Trên web có một câu chuyện cười, một người đàn ông trần truồng thuê xe, nữ tài xế nhìn anh ta chắm chú không chớp mắt, người đàn ông khỏa thân, quát: con mẹ nó cô chưa từng thấy đàn ông khỏa thân sao? Nữ tài xế cũng tức giận la lớn: tôi xem con mẹ nó anh lấy tiền ở chỗ nào mà trả?



Cô nhìn một chút, trên người anh chỉ có một bộ đồ thể thao đắt tiền, không có một cái túi, trên cố tay cột một cái khăn lông, cô cũng không nhìn ra anh có thể làm ảo thuật từ chỗ nào để lấy ra được túi tiền.



“Bởi vì tâm tình em tốt?” Sắc mặt Tiêu Tử Thần vẫn không đổi.



“Đúng, đúng.” Cô che miệng cười trộm.




Quán ăn nhỏ vừa mới khai trương, thức ăn cũng tương đối ít, chỉ có thể gọi bánh bao cùng cháo. Đầu bếp làm bánh bao này tài nghệ cũng có hạn, mỗi chiếc bánh bao đều không có hình dánh trọn vẹn, bát cháo cũng không đặc, nước ra nước, gạo ra gạo, được tách ra rất rõ ràng.



Tiêu Tử Thần nắm chiếc đũa hướng về những chiếc bánh bao rách miệng trong mâm.



“Này đừng cho là em đem bác sỹ các anh ra ngoài ăn đồ ăn không sạch sẽ rồi mắc bệnh nha.” Trì Linh Đồng gõ gõ xuống cái mân, phóng khoáng nói.



Tiêu Tử Thần nhìn cô, cô thật sự đói bụng, một chén cháo mà cô đã ăn hết một nửa.



“Giáo sư Tiêu, em cho anh biết nha, tiền mời khách hôm nay từ đâu mà có, hắc hắc, từ tối hôm qua, sách của em viết đã bắt đầu thu phí, vô cùng đắt khách. Em chợt phát hiện làm nhà văn trên mạng vô cùng thích hợp với em, không cần đi ra ngoài, không gò bó ban ngày hay buổi tối, còn có thể chiếm được sự chân thành quan tâm của độc giả. Lúc viết sach, cái gì em cũng không cần, toàn tâm toàn ý đem bản thân chìm đắm trong đó, đây cũng là một niềm hạnh phúc. Chỉ là kiếm tiền như này cũng thật vất vả, một ngàn chữ mới được mấy phân tiền, hơn nữa còn phải đóng cho trang web một phần, một phần phải đóng thuế cho nhà nước, còn tiền internet, tiền điện, khi về được tới tay em còn lại được bao? Để mua một cái bánh bao phải viết bao nhiêu chữ, cho nên chó thể tùy tiện lãng phí lương thực sao?”



Tiêu Tử Thần cũng thật bội phục cô, đi một vòng lớn, lại trở về mấy cái bánh bao kia.



“Cái này thì không tính.” Anh chậm rãi gắp một cái bánh bao lên.



“Cái gì?”



“Tôi không biết văn chương của em đáng giá bao nhiêu, nếu như nhiều, một ngàn chữ có thể đổi lấy một cái bánh bao, nếu như ít sẽ phải là mấy vạn chữ nha.”



“Phốc” một tiếng, toàn bộ hớp cháo trong miệng Trì Linh Đồng đều phun trên đất.



“Anh thật sự tính toán chuyện này?” Cô bị sự nghiêm túc của anh đánh bại rồi.



“Dĩ nhiên, chuyện liên quan đến tiền, nhất định phải chính xác.”




Cô liếc mắt: “Ăn đi.” Hết cách rồi, con mọt sách chính là con mọt sách, không thể có tiếng nói chung.



Cô uống một chén cháo, ăn một cái bánh bao. Những thứ còn lại, con mọt sách đều vô cùng nghiêm túc đặt trong bụng.



Lãng phí là một loại đáng xấu hổ.



Bình thường anh sẽ đi theo cô tới một nửa đường mòn mới nói tạm biệt.



"Em không phải muốn biết tâm tình của tôi làm sao lại tốt như vậy hả?” Lúc chuẩn bị nói câu “Ngày mai gặp” anh lại thốt ra câu hỏi này.



“Anh không nói em liền quên mất. Anh khôi phục trí nhớ? Anh kết hôn với Khổng Tước? Anh lên chức?” Cô mở to đôi mắt đen láy.




Tiêu Tử Thần mấp máy môi, bất đắc dĩ day trán: “Trì Linh Đồng, cấu tạo đầu óc của em cũng thật khác người.”



“Em là người thông minh.”



Anh than thở: “Tôi chuẩn bị đổi qua giảng dạy Anh ngữ rồi.”



“Anh….Có thể không?” Năm đó, Trì Linh Đồng còn ngâm mình trong học viện kiến trúc thì ngành kỹ thuật Anh ngữ đã được ca tụng là rất tàn phá người nha, từ đơn mà cũng khó đọc đến méo miệng. Mà thuật ngữ y học thì càng khỏi nói, vừa dài vừa khó, người học đều muốn kêu cứu mạng.



“Tôi đã thử, có thể đảm nhận được.”



“Tại sao lại muốn đổi qua dạy Anh ngữ?”



Cũng là một tình cờ, sau khi Tiêu Tử Thần mất đi trí nhớ, đối với ngành học trước kia hoàn toàn là ngoại đạo, bây giờ anh ở trong học viện chủ yếu phục trách khoản đầu tư tiền bạc cùng với trao đổi sinh viên với bên HongKong, coi như là làm công việc hành chính. Những chuyện này không thường xuyên xảy ra, đối với người bình thường thì rất an nhàn. Có một ngày, anh đang đi dạo trong học viện, muốn nhìn một chút xem có nhớ lại được cái gì hay không đột nhiên nghe được tiếng ồn ào từ phòng học phía trước truyền tới. Anh đi tới xem, thì ra là giáo viên giảng dạy bộ môn Anh ngữ té ngã bất tỉnh. Có hai người tới khiêng thầy giáo đó đi, anh liền bước vào phòng học trấn an sinh viên, khi nhặt bài thi lên, nhìn mấy lần rồi đặt xuống. Trên một trăm con mắt tò mò quan sát anh, anh ra một đề bài cho sinh viên tự thảo luận. Thầy giáo dạy Anh ngữ bị viêm ruột thừa cấp nên phải giải phẫu gấp, bây giờ đã là tháng sáu, còn hơn hai mươi ngày nữa là tới cuối kỳ, không thể kiếm ra giáo viên dạy thay, vì vậy, Tiêu Tử Thần liền nhận.



Sau khi nghe Tiêu Tử Thần giải thích xong, Trì Linh Đồng vẫn lắc đầu nghi ngờ một cái: “Anh đừng dạy hư học sinh, cha em học sáu năm Anh ngữ chuyên nghiệp, hiện tại mới có thể kiếm miếng cơm ăn trong trường đại học.”



Tiêu Tử Thần bình thản nói: “Mắt thấy mới là thật.”



“Sẽ không phải là mời em đi học chứ?” Trì Linh Đồng trợn to hai mắt.



“Đúng vậy. Đi không?”



Trì Linh Đồng đưa tay nâng cằm : “Hôm nay vừa đúng lúc em muốn vào nội thành gặp một người, đi đi, dù sao cũng thuận đường.”



“Tìm ai?”



“Ủy viên trung ương dự bị tương lai.”



“Được, nửa giờ đủ cho em tắm, thay quần áo không?”



“Vậy là đủ rồi, anh lái xe đến đầu đường chờ em là được.”



Tiêu Tử Thần hạ thấp tầm mắt: “Tôi không lái xe, chúng ta ngồi xe buýt đi.” Trì Linh Đồng bắt gặp cảnh này, trong lòng không khỏi có một chút mềm lòng, người đáng thương, sau trận tai nạn xe cộ kia anh không thể trị được hết tâm bệnh.