Thong Thả Đến Chậm

Thong Thả Đến Chậm - Quyển 3 Chương 5




Edit: Thiên Kết



Phòng học Tiếng Anh của viện y học, bình thường được xếp cạnh cầu thang. Cách giờ vào lớp mười phút mà giảng đường đã chật kín, Trì Linh Đồng phát hiện trừ cô trà trộn vào lớp học ngồi ở hàng cuối thì những hàng ghế trên đều kín người. Bàn đầu tiên có một nữ sinh đặt năm cuốn sách ra để xí chỗ, khiến cho những nữ sinh phía sau dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía cô nàng.



“Đây cũng không phải là môn chuyên ngành, cần phải ồn ào như vậy sao?” Một nữ sinh không vui ngồi cạnh Trì Linh Đồng nói, rồi có một cô gái nữa lên tiếng: “Thật ra thì không phải là muốn giáo sư Tiêu nhìn cô ta nhiều một chút hay sao, mà chú ý một chút thì cũng có ích lợi gì, người ta đã có vị hôn thê. Hừ, tự mình đa tình.”



Trì Linh Đồng nuốt một ngụm nước bọt, thì ra nhan sắc của Tiêu Tử Thần gạt người vậy nha, cô chỉ chỉ về phía những cái đầu đang chụm lại phía trước hỏi: “Vậy….những nam sinh chen chúc lên phía trước làm gì?”



Cô nữ sinh kia liếc xéo nhìn cô: “Cậu mới tới?”



“À, hôm nay tôi tới dự thính.” Trì Linh Đồng cười ha ha.



“À, đương nhiên bởi vì giáo sư Tiêu giảng bài rất sinh động, vui vẻ, lại rất mới mẻ. Trước kia, thầy ấy dạy chuyên ngành cũng chính là thầy giáo giảng bài hay nhất.”



Lúc này, Tiêu Tử Thần từ bên ngoài đi vào, phòng học đang huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh, sau đó vang lên tiếng vỗ tay đôm đốp, anh nhìn lướt qua bốn phía, ánh mắt cũng hướng về cái đầu đang cúi thật thấp của Trì Linh Đồng, anh cười nhạt.



“Cậu có phát hiện hay không, giáo sư Tiêu cười lên cực kỳ đẹp trai.” Cô nữ sinh bên cạnh dùng cùi chỏ húc húc vào Trì Linh Đồng, nhỏ giọng hỏi: “Tương đối mà nói, tôi thích giáo sư Tiêu sau khi mất trí nhớ, vô cùng cao nhã mê người, phong cách thong dong tự nhiên, trước khi mất trí nhớ thầy ấy có chút khô khan.”



“Thật sự khác nhau như vậy sao?” Trì Linh Đồng chớp mắt mấy cái, liếc trộm Tiêu Tử Thần trên bục giảng, dường như là có một chút biến hóa.



Nữ sinh kia gật đầu một cái: “Đây là sự công nhận của toàn viện. Nếu không cậu có thấy hàng nữ sinh ngốc nghếc phía trước vì sao lại cười giống như hoa si như vậy.”



Toát mồ hôi, thì ra cô nàng vẫn canh cánh trong lòng vị trí hàng đầu.



Tiêu Tử Thần không để mọi người mở sách, anh cũng không viết lên bảng, anh đem toàn bộ đèn trong phòng học tắt đi, cũng kéo tất cả các rèm cửa xuống.



“Trước tiên chúng ta hãy cùng nhau xem một đoạn ngắn của bộ phim >*, sau khi xem xong, tôi có một số vấn đề muốn hỏi mọi người.”



*đây đại loại là một bộ phim bối cảnh những năm 40 ở Baltimore, Mỹ về quá trình vươn lên của một vị bác sỹ da trắng và một nhân viên phòng thí nghiệm da màu để đạt được những thành tựu xuất sắc trong ngành y, hai người hợp tác thành một đội ăn ý với phương pháp mổ tim chưa từng có, phim này khó tìm thông tin quá trời :D



Tiêu Tử Thần nói xong thì mở máy chiếu.



Trì Linh Đồng nâng cằm, chăm chú quan sát Tiểu Tử Thần. Nói thật, theo như những gì cô biết về Tiêu Tử Thần, anh dường như không phải là người sẽ dùng những cách thức như này trên giảng đường.



Anh là một con mọt sách đâu ra đấy nha.



Bộ phim này cô đã từng xem, lấy bối cảnh nước Mỹ thời kỳ chiến tranh, kể lại chuyện xưa của hai người đàn ông – một người là một bác sỹ da trắng hùng tâm bừng bừng, một người là thiên tài ngành y da màu, hai người đã phá vỡ giới hạn chủng tộc, hợp tác để trở thành người mở đường cho ngành phẫu thuật tim.



Trong bộ phim có khá nhiều thuật ngữ về y học, đúng là kích thích hứng thú học tập của sinh viên. Cô thừa nhận Tiêu Tử Thần chọn bộ phim này là rất khá.



Đoạn phim ngắn vừa kết thúc, Tiêu Tử Thần đã viết rất nhiều lên bảng đen.



Không cần phải nói cũng biết, tiết học này vô cùng thành công. Ngay cả khi tiếng chuông vang lên, cô chỉ là người dự thính cũng cảm thấy chín mươi phút này giống như một cái búng tay.



Vốn chuẩn bị tới thời gian cô ngủ bù.





Đám học sinh rối rít đứng lên, không ngừng quấn lấy Tiêu Tử Thần hỏi cái này cái kia.



Cô theo dòng người lặng lẽ đi ra ngoài, nhiều người ca ngợi như vậy, cô không cần phải góp thêm một chân vào.



“Trì Linh Đồng.” Tiêu Tử Thần lướt qua học sinh, mỉm cười đi về phía cô.



“Hắc hắc, hiện tại em đã bội phục sát đất với giáo sư Tiêu, có thể làm học sinh của anh, đúng là có phúc ba đời.”



“Ba hoa.” Tiêu Tử Thần cưng chiều nhìn cô: “Bây giờ đi đâu?”



“Giáo sư, cô ấy là ai vậy?” Mấy nữ sinh lém lỉnh liền nhìn ra sự quen thân của hai người.



“Bạn của thầy.” Tiêu Tử Thần quay đầu lại nói.



“Oa, là bạn nữ nha. Là sư mẫu tương lai sao? Thật nhỏ nha.” Các nữ sinh kêu lên.



“Không phải, không phải, hiểu lầm rồi, chỉ là bạn bè bình thường.” Không đợi Tiêu Tử Thần mở miệng, Trì Linh Đồng vội giải thích.



“Em cùng với bạn trai chính là cùng lý tưởng, cùng mục tiêu trong cuộc sống nên mới yêu nhau.” Một nữ sinh phát biểu: “Sư mẫu, đừng lừa gạt chúng em. Có phải hôm nay cô bí mật tới kiểm tra? Giáo sư Tiêu vô cùng hoàn hảo nha…., mặc dù vô cùng được ái mộ, nhưng đều chỉ giới hạn trong yy, không thể trở thành sự thật.”



Trì Linh Đồng dở khóc dở cười, cô cũng mới rời khỏi trường đại học không được mấy năm, nhưng những nữ sinh này thật sự là quá dữ dội, cô không thể so sánh bằng.”



“Được rồi, được rồi, giải tán thôi. Ôn bài cho tốt, sắp tới thi cuối kỳ rồi, tôi không có đề cương ôn tập cho các em đâu.” Tiêu Tử Thần nãy giờ im lặng mỉm cười không nói gì chợt lên tiếng giải vây.



“Biết rồi, biết rồi, giáo sư Tiêu muốn nhanh chóng đi hẹn hò.”



Đám học sinh cười to, tản đi như ong vỡ tổ.



Trì Linh Đồng nhún nhún vai, liếc nhìn Tiêu Tử Thần một cái: “Có rảnh rỗi nên thường xuyên mang Khổng Tước tới đây, để dập tắt tình cảm của đám nữ sinh kia đi.”



“Em vừa đập vỡ một mảng lớn rồi còn gì.” Tiêu Tử Thần cúi đầu mỉm cười, cầm sách trên bàn lên: “Anh đưa em đi gặp Ủy viên trung ương dự bị.”



“Anh không có xe.” Trì Linh Đồng nhìn đồng hồ.



“Chúng ta có thể cùng ngồi xe buýt nha.”



Trì Linh Đồng bật cười: “Anh có vẻ rất ủng hộ giao thông công cộng của Tân Giang. Thôi đi, anh cứ ở học viện đi, em đi gặp anh ấy nói chuyện một lát rồi về nhà.”



“Buổi chiều anh không có lớp. Đáp lễ em đã mời anh ăn điểm tâm, anh sẽ mời em ăn trưa, sau đó chúng ta cùng về nhà.”



Trì Linh Đồng nhìn Tiêu Tử Thần từ trên xuống dưới, trêu ghẹo: “Có phải không ai ngồi xe cùng anh, anh sợ?”



Tiêu Tử Thần thật thà gật đầu một cái.




Trì Linh Đồng không biết nên khóc hay cười.



Tiêu Tử Thần lên xe buýt với cô đúng như ý nguyện: “Lát nữa, anh cứ ngồi ở quán ăn ăn trước chờ em, như vậy sẽ không tốn thời gian.” nhìn Tiêu Tử Thần không tự nhiên cô nhớ tới Hi Vũ, cô cũng lười phải giới thiệu Tiêu Tử Thần với Hi Vũ.



Hai người mới chỉ từng gặp nhau một lần ở Thanh Thai. Khi đi tới cổng lớn Tòa thị chính cô liền gọi điện thoại cho Hi Vũ. Hi Vũ nhận được điện thoại của cô thì vô cùng sửng sốt, sau đó liền dùng giọng nói thận trọng hỏi: “Em là chính thức xuất quan, hay chỉ là xuống núi hít thở không khí?”



“Tôi đã tu luyện thành tiên, thành thiên sứ, anh có nguyện vọng gì muốn tôi thực hiện sao?”



Hi Vũ ha ha vui vẻ: “Nguyện vọng của anh là muốn ngẩng đầu lên em liền xuất hiện trước mặt anh.”



“Ok, nhắm mắt lại, đi ra cửa thang máy bên trái, xuống lầu một, đi thêm một trăm mét nữa, nhìn qua cây nhãn lồng.”



“Linh Đồng, người đầu tiên em xuất quan gặp chính là anh sao?”



Trì Linh Đồng nhún nhún vai, cái gì cũng không nói, trực tiếp cúp điện thoại.



Không tới ba phút, liền nhìn thấy Hi Vũ đang vui vẻ đi từ tòa nhà văn phòng chính phủ đi ra, người di qua nhìn thấy anh ta chào hỏi đều được anh ta bỏ qua.



“Linh Đồng, cho anh nhìn chút nào, gầy quá.” Hi Vũ đau lòng chép miệng: “Nhiều lần anh muốn qua thăm em, nhưng em lại nói muốn cuộc sống yên tĩnh, anh không thể làm gì hơn là chờ đợi, loại khổ sở này em có thể hiểu sao?”



Trì Linh Đồng nhìn anh ta cô muốn nói mấy lời châm chọc, nhưng chỉ là không mở miệng được nên cái gì cũng không nói, đành cúi đầu móc ra một bì thư.



“Đây là năm ngàn đồng, tới cuối năm nay tôi sẽ thanh toán nốt.” Trì Linh Đồng nói.



“Em đang hối lộ anh?” Hi Vũ giống như bị sỉ nhục, ánh mắt trừng lên hình viên đạn.



“Nói bậy cái gì vậy, căn nhà kia tôi cũng đã ở nửa năm, chưa từng nhìn thấy mặt của chủ nhà một lần.”



“À, căn phòng không này anh không đòi tiền chủ nhà thì thôi, em còn muốn trả tiền cho họ, em đã tu thành tán tài đồng tử rồi hả?”




“Hi Vũ.” Trì Linh Đồng thở dài: “Nếu như lưu lạc đến bước đường cùng, tôi cũng sẽ không khách sáo với anh, dù gì chúng ta cũng là bạn học cũ.”



Cô lại đưa bì thư tới trước mặt.



“Thật ra thì em sợ thiếu nợ tình cảm của anh? Linh Đồng, anh đối với em bây giờ đã không còn cố chấp nữa rồi, trời đất chứng giám, chính là anh…..chỉ muốn…..”



“Hi vọng tôi tốt hơn.” Trì Linh Đồng cười: “Anh nhìn xem hiện tại tôi có bộ dạng không tốt sao?”



“Tốt cái gì, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt đầy tơ máu, diễn ma cà rồng cũng không cần hóa trang.”



“Này, sáng mai tôi liền đi casting >, nhất định là so với Tom Cruise sẽ đạt hơn. Anh xem tôi sắp trở thành đại minh tinh rồi, mau cầm lấy tiền đi.”



Hi Vũ chau mày, biết tính tình của Trì Linh Đồng, anh không nhận, cô sẽ trực tiếp đem tiền ném xuống đất.




“Được, cầm thì có thể, nhưng anh có một điều kiện.”



“Nói đi.”



“Linh Đông, anh vẫn vô cùng hiếu kỳ đối với người kế nhiệm, anh có thể biết anh ta là người như thế nào không?”



Trì Linh Đồng nhìn chằm chằm Hi Vũ thật lâu mà không nói gì.



Hi Vũ chột dạ sờ sờ mũi một cái: “Ha ha, anh không cố ý đâm vào vết thương của em, nhưng anh vẫn không thể tin trên đời lại có người có thể thu phục được em.”



“Bây giờ không còn nữa.” Trì Linh Đồng cười nhạt, chậm rãi lấy từ cổ ra một cái mặt dây chuyền tinh tế bằng bạc.



“Đây là tấm hình chung duy nhất của chúng tôi.” Cô mở mặt dây chuyền ra rồi đưa cho Hi Vũ nhìn.



Hi Vũ đưa tay nhận lấy.



Đột nhiên, anh ta nhảy lên: “Chuyện này….Làm sao chụp được tấm này?”



Trì Linh Đồng trừng mắt: “Chụp trên giường.”



Mặt Hi Vũ đỏ bừng, chỉa về phía cô: “Em….đến hôn cũng không cho anh hôn, lại cùng người đàn ông này cùng giường chung gối?”



“Vậy thì sao, anh ấy đẹp trai hơn so với anh.” Trì Linh Đồng có chút buồn cười.



“Anh….Chẳng lẽ rất xấu sao?“ Hi Vũ cực kỳ tức giận.



Trì Linh Đồng đem bì thư đặt vào tay anh ta, rồi lấy lại mặt dây chuyền: “Anh biết rất rõ mà.” Rồi quay người bỏ đi.



“Trì…….Linh………..Đồng.” Hi Vũ ở phía sau cắn răng nghiến lợi.



Cô cười to lên.



Nhìn cô quẹo vào một nhà hàng, Hi Vũ mới thu hồi tầm mắt. Cô nhất định rất yêu người đàn ông kia, nếu không thì tại sao trong giấc mơ cũng mỉm cười?



Trì Linh Đồng ngồi đối diện Tiêu Tử Thần, nghĩ tới Hi Vũ làm nụ cười vẫn không thu lại được.



“Nhìn em cười thật giống như tiểu nhân đang tính toán.” Tiêu Tử Thần rót cho cô một ly trà, nhìn thấy trên tay cô rớt xuống một mặt dây chuyền liền tiện tay kéo lại.



Trì Linh Đồng kinh hãi phản ứng chậm nửa nhịp: “Anh….mới nói cái gì?”



Nhìn em cười thật giống như tiểu nhân đang tính toán---- Câu này….Là Địch Thanh thường chọc ghẹo cô mà nói.



Tiêu Tử Thần không có nói gì nữa, anh mở mặt dây chuyền, nhìn hình ảnh Trì Linh Đồng dịu dàng nằm trong lòng một người đàn ông, đột nhiên trở nên ngây dại.