Thú Ái

Thú Ái - Chương 5




CHƯƠNG 5



Thiên Ái cả người lười biếng nằm trên giường,



nhìn ra ngoài cửa sổ, một đôi chim sắc lông sặc sỡ vui sướng hót vang, nhìn đến



con chim cũng có đôi có cặp ở trên ngọn cây kêu to làm cho Thiên Ái lại bắt đầu



khổ sở…





“Ô…. . . . Các ngươi là hỗn đản… . . .



Còn nói yêu ta…. Mà lại không chịu hiện ra… Ô… Giờ đến con chim ngoài cửa



sổ cũng cười nhạo ta… . . . Ô… . . . Ta thật muốn có một người chân chính



yêu ta… Chỉ có một thôi cũng được… . .. Ô… . . .”



Nghĩ đến chỗ thương tâm, Thiên Ái khóc đến thở



không nổi, qua một hồi lâu, chậm rãi thu thập tâm tình, lau khô nước mắt, giãy



dụa ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức, ca học đầu sắp kết thúc, thực ra lấy tài



trí của Thiên Ái, cậu sớm đã học xong chương trình cao trung, hiệu trưởng còn đặc



biệt phê duyệt cho Thiên Ái không cần đi học, chỉ cần đi thi là được.





Đối với quang vinh này, Thiên Ái cũng không có



phản ứng quá lớn, biết hiệu trưởng chỉ coi mình là một cây tiền mới có thể có



đãi ngộ như vậy, bởi vì chỉ cần cậu ở lại học viện càng lâu, học viện sẽ càng nổi



danh, cứ như vậy, không phải càng có nhiều quý tộc cho con đến đây học sao?





Thiên Ái biết rõ đạo lý này, cũng không có bất



luận hưởng ứng gì, bởi vì hiệu trưởng lợi dụng cậu, còn cậu chẳng lẽ không lợi



dụng ông ta sao? Cậu là cần học bổng, cần nơi ở, mà nơi này đáp ứng cả hai. Còn



có nếu như Thiên Ái học nhảy lớp, sau khi học xong cũng chưa biết phải làm gì mới





tốt, hơn nữa cậu cũng không muốn làm người khác chú ý, làm cho bản thân vác lên



lưng cái danh thiên tài.





Thiên Ái tự mình biết, cậu không phải là thiên



tài, nhiều lắm cũng chỉ là một người chăm chỉ cùng thông minh hơn người bình



thường một chút mà thôi, khi còn bé mỗi ngày nỗ lực đọc sách, hầu như không rời



khỏi thư viện mới có được thành tựu hiện tại, vì thế, Thiên Ái không kiêu căng,



không ngạo mạn, chỉ yên lặng chuẩn bị bài trước khi đi học… . . . Ở sau lưng




mọi người mà nỗ lực… . . . Cũng không để bất kì kẻ nào biết. Có thể này cũng



là do bản tính quật cường của cậu không cho phép!





“Ai… .. . Ngày hôm nay cứ đi học đi… .



. . Tiếp tục ở trong phòng như vậy… chỉ làm mình càng thêm thương tâm…



Ai… Tại sao có thể như vậy chứ… . . .?”





Biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện



pháp, Thiên Ái đứng dậy, mặc đồng phục, áo sơ mi trắng, trên túi áo ngực có



thêu huy hiệu trường, cổ áo đứng mặt trên có hai đường kẻ màu vàng kim đặc thù



mà chỉ cậu mới có, đây là hiệu trưởng bày mưu đặt kế may riêng cho Thiên Ái, nửa



người dưới là quần tây màu đen, ống quần cũng có đường kẻ màu vàng kim, bởi vì



đã học lớp 11 nên có hai đường, những học sinh quý tộc khác cũng có nhưng là



màu lam vàng, học sinh bình thường thi vào trường hay học sinh bình dân thì là



màu lam.





Lúc này, một trận gió lạnh thổi vào qua cửa sổ



còn chưa đóng làm Thiên Ái ở cảm giác có chút lạnh, “Trời đã vào thu rồi… . . . Thật nhanh… Một năm nữa lại sắp



qua… Mình cứ sống như vậy có cái ý nghĩa gì?”. Thiên Ái không biết



đáp án của vấn đề này, một cậu bé chỉ mới 17 tuổi mà suy nghĩ đã già dặn như một



ông lão 70.





Từ tủ quần áo lấy ra áo khoác đồng phục, tủ quần



áo trống tuếch, giống như nhân sinh của cậu, bởi vì không thích tới những nơi



có nhiều người, cũng không thích bị ánh mắt người khác săm soi, tâm nguyện lớn



nhất đời này của Thiên Ái là có một cuộc sống tốt, bình thản sống hết cuộc đời,



trở thành người thông minh nhất trong học viện cũng không phải là ý muốn của cậu,



hiện tại lại biến thành kẻ “Bình dân” được hưỡng đãi ngộ đặc thù làm



rất nhiều học sinh quý tộc tâm sinh bất mãn, ai…. Nhất định là thế rồi! Một đứa



bình dân nho nhỏ lại được đãi ngộ như quý tộc cao cấp nhất, ai mà chả khó chịu…





Trong tủ quần áo ngoại trừ bộ đồng phục học viện



cũng chỉ có vào bộ quần áo đơn giản, có vài món là viện trưởng nãi nãi mua cho



cậu, đã hơn một năm không có ra khỏi cửa, Thiên Ái nhìn đại bộ phận quần áo đã



không còn mặc được, trong lòng nghĩ lại sắp phải ra ngoài đi mua sắm, thế nhưng



cậu thật không muốn đi ra ngoài, ai… . . . Thật phiền!





Tổng cảm giác được hôm nay đặc biệt phiền lòng,



có chút mạnh tay đóng lại cửa tủ, phát sinh thanh âm chói tai, Thiên Ái càng



thêm tức giận, cũng không biết mình tức giận vì cái gì…





Cầm lấy sách giáo khoa trên bàn, Thiên Ái đi tới



phòng học…





Đi ra khỏi kí túc xá, học viện lớn đến dọa người,



nếu như ai lần đầu tới đây nhất định sẽ bị lạc đường, rất không may mắn, Thiên



Ái là một người có cảm giác phương hướng cực kì kém. Ngày khai giảng đầu tiên,



để đi tìm lễ đường, cậu triệt để lạc đường, không có bao nhiêu đồ, chỉ mang



theo một cái túi nhẹ nhàng, nhìn đồng hồ đeo tay, rõ ràng biết mình sắp muộn,



cho dù bản thân là tân sinh tiêu biểu, phải lên đài diễn thuyết, Thiên Ái cũng



không nóng nảy, bắt đầu chậm rãi tản bộ trong vườn.





Trên cơ bản, Thiên Ái chính là một người như vậy,



đối nhân xử thế đều rất đạm mạc lãnh tĩnh, nếu là việc vô pháp vãn hồi, cậu sẽ



không tiếp tục tranh cãi, nhưng chỉ cần là chuyện phải kiên trì cậu sẽ vĩnh viễn



không buông tha, bề ngoài lạnh lùng, kỳ thực bên trong rất ấm áp, đối người



thân, bạn bè thập phần quan tâm.





Mỗi một người từng chủ động muốn làm thân với



Thiên Ái đều bị bức tường vô hình cậu tận lực dựng lên bao quanh mình làm chùn



bước, chỉ có thể làm một người “bạn học” bình thường không thể tiến



vào tâm cậu. Trên thực tế, chân chính đi vào trong tâm Thiên Ái, chỉ có cha mẹ



cậu, viện trưởng nãi nãi, còn có… . . . hai nam tử thần bí trong mộng.





Thú ái – chương 6