Thú Ái

Thú Ái - Chương 6




CHƯƠNG 6



Ngày khai giảng



đó, bởi vì Thiên Ái đến muộn, không thể diễn thuyết khai giảng, học sinh trong



trường cùng hiệu trưởng đều cho rằng cậu đang đùa giỡn với mọi người, sau khi



buổi lễ chấm dứt lại nhìn thấy Thiên Ái đang một mình nhàn nhã tản bộ trong vườn



trường thì càng thêm bốc hỏa, đều âm thầm cho cậu hoặc nhiều hoặc ít trở ngại



cùng áp lực, hiệu trưởng minh bạch tất cả lại kêu Thiên Ái đi ra ngoài thi đấu,



còn cố ý ám chỉ nếu cậu không đạt thành tích xuất sắc, học bổng còn có tất cả mọi



thứ đều sẽ hóa thành hư ảo!



Thiên Ái đương



nhiên là một người thông minh, hiểu được ám chỉ của hiệu trưởng, cũng chỉ có thể



âm thầm cắn răng thừa nhận tất cả. Từ sau khi viện trưởng nãi nãi qua đời, tâm



Thiên Ái cũng ký thác toàn bộ vào năm ngày trước trăng tròn, chỉ để được gặp



hai người kia mà thôi.





Thế nhưng, hôm



nay đến hai người đó cũng rời đi rồi? Ha hả… Buồn cười… Nhân sinh của ta thực



sự là buồn cười! Thiên Ái trào phúng nghĩ, bởi vì không thể lại lạc đường,



Thiên Ái ép buộc bản thân ghi nhớ bản đồ học viện, nhớ đến nhắm mắt cũng đi



đúng đường mới thôi, đây là cá tính quật cường của Thiên Ái bắt cậu phải thế.





Hoảng thần một



chút, thấy được biển số phòng học, qua cửa kính trong suốt nhìn thấy tình hình



bên trong, mọi người dường như đang rất chăm chú nhìn lên phía trước, Thiên Ái



không muốn làm người khác chú ý, từ cửa sau lặng lẽ đi vào. Phòng học rất lớn



nhưng Thiên Ái ngồi ở vị trí cuối cùng cũng không cần sợ không nghe được bài giảng,



trên mỗi bàn đều có màn hình máy tính, giáo viên hay dùng loa cùng máy tính chiếu



bài học, mặc kệ ngồi xa bao nhiêu cũng vẫn nghe được nội dung.





Mơ hồ thấy giáo



viên đang giới thiệu hai học sinh chuyển trường, y phục màu đen từ đầu đến





chân, mái tóc đen thật dài, điều này làm cho Thiên Ái nghĩ đến hai người trong



mộng. Muốn thấy tướng mạo của bọn họ nhưng bởi vì cách quá xa, Thiên Ái nhìn



không rõ, hơn nữa tiếng mọi người kích động ồn ào xôn xao, nữ sinh càng không



ngừng thét chói tai, vài nữ sinh mê trai nghiêm trọng còn bắt đầu ở trên lớp nhảy



nhót. Chiếu theo loại tình hình này, nếu như là bình thường, Thiên Ái khả năng



còn có thể có chút lòng hiếu kì, đi hỏi một chút bạn học ngồi bên cạnh xem đang



xảy ra chuyện gì.





Thế nhưng tâm



tình hiện tại của cậu không giống bình thường, phiền táo tới cực điểm. Cậu chỉ



đơn giản không để ý tới giáo viên cùng mọi người, bỏ qua lòng hiếu kì yếu ớt,



trực tiếp gục trên mặt bàn gỗ cao cấp, nhắm mắt, gối đầu lên tay, cứ như vậy bắt



đầu giấc ngủ.





Thiên Ái chìm đắm



trong mộng, loáng thoáng cảm giác được xung quanh bắt đầu yên tĩnh, nghe được



tiếng giáo viên có chút kích động liên tục kêu to nhắc mọi người trật tự không



ngừng vang lên bên tai, có chút tức giận, nghĩ nghĩ, lập tức khôi phục lãnh



tĩnh, cậu đơn giản coi như giáo viên đang hát ru, bất tri bất giác ngủ say.





Mà ở đằng trước,



hai học sinh chuyển trường thần bí bị Thiên Ái triệt để bỏ qua, có gương mặt giống



nhau như đúc, đôi mắt màu lục bích lóe lên tinh quang khiến kẻ khác e ngại, mái



tóc đen dài vừa tới thắt lưng, đều dùng dây cột tóc lục sắc buộc lại, lộ ra



dung mạo tuấn mỹ của hai người, vóc người thon dài rắn chắc nhưng không quá cơ



bắp làm cho người khác có cảm giác hung ác, cơ bắp phân bố đều đặn, giơ tay nhấc



chân đều ưu nhã mê người, mang theo cảm giác cao quý uy nghiêm nhàn nhạt.





Thị lực rất tốt



làm hai người lập tức thấy được lúc Thiên Ái lén lút đi vào, gương mặt vốn có



chút băng lãnh vừa nhìn thấy cậu liền không hẹn mà cùng thở dài một hơi, nhìn đối



phương, cho nhau một nụ cười nhẹ.





“Lý, Tiểu



Ái ở đây, em ấy quả nhiên ở lớp này!”





“Anh biết,



Lạc, anh thấy được! Ái Ái so với chúng ta tưởng tượng còn đẹp hơn nha!”





Hai người dùng



tâm thức nói chuyện với nhau, Lạc Tư mang theo mỉm cười, nghe được Lý Ân nói,



càng vui vẻ không ngớt, biểu thị tán thành.





“Hai bạn học,



ân… các em ngồi đó được rồi!” Giáo viên chỉ vào chỗ ngồi ngay trước mặt,



muốn Lý Ân cùng Lạc Tư ngồi đó.





Đùa à? Chỗ này



cách Ái Ái siêu xa! Hai người bất mãn nhìn giáo viên, nữ giáo viên tuổi đã qua



năm mươi bị hai người băng lãnh trừng mắt, bản mặt háo sắc lập tức tiêu thất,



kinh hách nói không ra lời.






Hai người không



để ý tới giáo viên đang sợ hãi, song song nhấc chân, song song bước đi, chỉ là



đi giữa lối đi trong phòng học, cử động ưu nhã của hai người lại giống siêu mẫu



trên sàn catwalk. Hai người không nhanh không chậm đi tới chỗ Thiên Ái ngồi, Lý



Ân lộ ra tươi cười hoàn mỹ, “Hai bạn gái khả ái, có thể mời hai bạn ngồi



lên đằng trước không? Tôi cùng Lạc muốn ngồi chỗ này, cảm ơn!”





Hai nữ sinh vừa



nhìn thấy tươi cười tuấn mỹ vô địch kia liền lập tức theo phản xạ thu thập đồ đạc,



mơ mơ màng màng ngồi lên phía trước, thẳng đến khi ngồi một lúc lâu mới phục hồi



tinh thần, lúc này muốn hối hận cũng không còn kịp rồi.





Hai người một



trái một phải ngồi hai bên Thiên Ái, gương mặt tuấn mỹ đều lộ ra nhãn thần si



mê, nhìn chăm chăm vào cậu, thời khắc tốt đẹp như vậy, bên tai hai người lại



nghe tới vài câu không dễ nghe, những lời này làm trên mặt hai người lộ ra nồng



đậm bất mãn.





“Ai ai, cậu



xem, hai học sinh anh tuấn mới chuyển trường lại ngồi hai bên trái phải học ~



sinh ~ ưu ~ tú kìa, ai u ~ Thật đáng sợ mà! Bọn họ có thể hay không bị học ~



sinh ~ ưu ~ tú truyền nhiễm cho bệnh gì không a? Nói không chừng sẽ bị chứng si



ngốc ~ còn có bệnh ác tâm!”





“Đúng vậy!



Tôi xem, tôi xem, ai ai, đúng vậy! Không được không được, tôi xem ra…. khả



năng bị truyền nhiễm là rất cao… … …”





Càng thêm châm



chọc chính là dù những kẻ đó đã cố hạ giọng hết mức, đối với thính giác nhạy cảm



của hai người mà nói vẫn giống như thanh âm khuếch đại không ngừng truyền tới



tai. Hai người dùng tâm thức đối thoại.





“Lý, nhớ kỹ



mặt mấy người kia, tâm tình Tiểu Ái suy sút nói không chừng phân nửa liên quan



tới bọn họ, hảo hảo giải quyết một chút!”





“Không



thành vấn đề, anh sẽ giải quyết, em yên tâm!”





Thú ái – chương 7