Thứ Nữ

Chương 171: chương 171






Nói đến Cẩm Nương, khóe miệng Lãnh Hoa Đình liền không tự giác có chút nhếch lên, cũng giống như nàng, mới rời khỏi, mà đã bắt đầu nhớ nhung rồi, nếu không có Dương ca nhi, nếu không phải nơi đây quá mức nguy hiểm, nếu không có chuyện nữ nhân không được phép đứng trong quân ngũ, nếu không có… Kỳ thật, chỉ có một điểm, nếu không sợ nàng gặp nguy hiểm, sợ nàng chịu khổ, hắn thực sự nghĩ chỗ nào cũng muốn mang nàng theo, một khắc cũng không muốn cùng nàng chia lìa.

“Ah, Tứ cô nương nhà ta ngay cả cái này cũng hiểu? Nàng cũng quá bất công rồi, lão tử trên chiến trường, nàng như thế nào không làm vài thứ tốt cho cha nàng giải khốn đây?” Tôn đại lão gia nói xong râu ria liền vểnh lên, vẻ mặt bất mãn, nhưng trong mắt lại là tự hào vui vẻ.

“Đâu chỉ có như vậy, chúng ta còn cùng nhau cải tiến máy ném đá, nàng bảo Tương Tác Doanh chế ra lò xo độ co dãn rất mạnh, có thể đem quả bom quăng ra khoảng cách trên trăm trượng, binh mã của bọn họ cường tráng thì như thế nào, con rể của ta kéo mười cái máy ném đá, hơn nữa còn thêm mấy chục xe ngựa thuốc nổ, ta xem thiết kỵ của người Tây Lương như thế nào chống lại máy ném đá của ta.” Ngón tay Lãnh Hoa Đình trên bản đồ quân sự vạch dấu chỉ điểm, đang suy xét thời gian cùng địa điểm công kích tốt nhất.

Đại lão gia vốn là nghe được như lọt vào sương mù, sau khi nghe Lãnh Hoa Đình giải thích qua, mặt mày lập tức hớn hở, ông bị người Tây Lương nghẹn khuất hơn mấy tháng rồi, vừa nghe có loại vũ khí cao siêu như vậy, sao lại không thích, nhất thời vị lão tướng chiến trường này bị hào hùng kích lên, ước gì lập tức liền cùng người Tây Lương nhất quyết phân cao thấp.

Vì vậy cha vợ con rể không quản đi đường mệt nhọc, ngồi tại trên địa đồ bắt đầu thương nghị.

Đại doanh Tây Lương trú đóng trong khe núi cách U thành không đến ba mươi dặm, nơi này địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, nguyên soái lĩnh quân là Bắc viện đại vương của Tây Lương, lúc này, hắn đang ở trong đại doanh soái của mình cùng các tướng quân cấp dưới ăn thịt dê nướng, uống rượu trắng.

Tin tức viện quân của Đại Cẩm đến bọn hắn đã sớm biết, Nam Viện đại vương ở phương diện tình báo từ trước đến nay là chuẩn xác nhất, kịp thời nhất, tên tiểu tử tàn tật của Giản Thân vương phủ vậy mà cũng mang binh tới chiến trường, Bắc viện đại vương ngẫm lại liền cười, thò tay cắt một khối thịt dê, chấm vào nước tương, bỏ vào miệng ăn liên tục, vừa ăn vừa nói với một tướng quân trung niên bên cạnh:

“Nghe nói tiểu tử lãnh binh kia lớn lên còn xinh đẹp hơn so với nữ nhân, A Lạp Đồ, ngày mai ngươi bắt sống tên đó mang đến đây cho bổn soái, để cho bổn soái thưởng thức tư vị của hắn, có thể so với đám đàn bà còn tiêu hồn hay không hơn, ha ha ha.”

Người tên là A Lạp Dồ tướng quân nghe xong hai mắt cũng biến thành lang sói, nịnh nọt rót đầy rượu cho Bắc viện đại vương, lại cắt khối thịt đùi dê tốt nhất đưa cho Bắc viện đại vương, cười gian nói: “Đại Vương yên tâm, người Đại Cẩm là loại nhu nhược, chỉ có thể ngâm thơ vẽ tranh, có thể trên chiến trường không bao nhiêu người, mẹ nó lớn lên đều giống đàn bà, đến mai thuộc hạ liền đi khiêu chiến, nhất định đem tiểu tử kia bắt sống cho ngài, chỉ là, ngài nếm xong, nên thưởng cho thuộc hạ cùng xem tư vị của hắn như thế nào, nghe nói tiểu tử kia là đệ nhất mỹ nam của Đại Cẩm, một ánh mắt có thể làm cho tất cả nam nữ đều hồn xiêu phách tán, ai nha nha, ngẫm lại liền thấy mất hồn ah.”



Đám đại tướng quân ngồi bên ngoài nghe xong đồng loạt phá lên cười ha ha, Bắc viện đại vương lại nghiêm mặt nói: “Ngày mai vẫn không thể đi, tin tức từ phía nam tới chỉ nói tiểu tử kia chưa từng đánh giặc, nhưng binh thư đã đọc qua không ít, mặt khác, lúc này đây bọn hắn lại tới thêm mười vạn đại quân, năng lực của Đại Cẩm không ít, chỉ là dám liều mạng không nhiều lắm, nhưng nghe nói tân hoàng bọn hắn rất xem trọng vũ lực, lúc này đây mang binh đến khả năng so với quá khứ sẽ cường hơn một ít, chúng ta cũng không thể phớt lờ ah.”

Tên tướng quân A Lạp Đồ kia nghe xong lập tức cúi đầu xác nhận, nhưng khinh thường trong mắt lại không chút nào che dấu, ngồi phía trên cũng có tướng quân nhỏ giọng nói: “Người Đại Cẩm, coi như là lại sùng võ thì như thế nào, bọn hắn tham lam an nhàn đã quen, cuộc sống áo cơm sung túc đã lâu, sẽ thiếu đi cảm giác nguy cơ,luyện tập sẽ sơ xài, binh lính của bọn hắn, đều trứng mềm, bọn hèn nhát, đến một người giết một người, đến một đôi, giết một đôi, đại soái đại vương không cần lo lắng, mạt tướng dám khoe khoang khoác lác, qua một tháng nữa, U thành có thể bị chúng ta hạ.”

Bắc viện đại vương nghe xong nhíu mày nói: ” Tôn lão đầu kia cũng không phải loại nhu nhược, chúng ta cũng đã “gặm” hơn mấy tháng rồi, hắn luôn khăng khăng sống chết chống đỡ, hôm nay cuối cùng hắn cũng chờ được viện binh đến. Một tháng, U thành trong vòng một tháng rất khó hạ, nhưng không hạ được cũng phải hạ, chúng ta, dây dưa không nổi nữa, tuy nói lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, nhưng vật tư trong nước quá mức thiếu thốn, chúng ta đoạt được đa số đồ đạc tất cả đều trợ giúp trong nước rồi. Lúc này đây, thật không nghĩ tới Đại Cẩm nhanh như vậy đã gom góp đủ lương thảo cùng nhân mã, thương đội của bọn hắn không phải là còn chưa trở về sao? Lấy tiền ở đâu ra? Bọn hắn, có phải hay không lại có căn cứ kiếm tiền mới? Nếu là như thế, chúng ta thực chỉ có thể tốc chiến tốc thắng thôi, nếu lại tiếp tục, chúng ta sẽ thua không thể nghi ngờ gì.”

Bắc viện đại vương nói làm cho các tướng lĩnh lâm vào trầm tư, trong đó một gã chức quan có vẻ thấp hơn một chút nói: “Triều đình Đại Cẩm quốc khố sớm đã bị Nam Viện đại vương chúng ta chuyển đi trống không rồi, nhưng mà, nghe nói, Giản Thân vương phủ thật sự lại nghĩ ra biện pháp tốt kiếm tiền, nói là chế tạo ra một loại xà phòng giặt quần áo cùng tắm rửa đều dùng rất tốt, không chỉ dễ bán ở Đại Cẩm, còn tiêu thụ ở Đông Lâm và các quốc gia khác, buôn bán lời thật là nhiều bạc, lần này quân lương cùng lương thảo của đại quân nghe nói tất cả đều là của riêng Giản Thân vương phủ tặng đấy.”

Vừa nói đến xà phòng, các tướng lĩnh liền bắt đầu nghị luận, có từng dùng qua một hai khối, nói là rất thoải mái, xà phòng ở Tây Lương còn rất ít gặp, chỉ là ngẫu nhiên có thương nhân đi Đông Lâm, mang về một ít, rất nhiều quý tộc dùng một lần liền thích, so di tử (1 loại xà phòng thô làm bằng mỡ động vật) trước kia không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, chỉ là, thật không biết là như thế nào làm được.

“Thật sự là đáng tiếc ah, lão nhị ở phía nam ẩn núp nhiều năm như vậy, ngoại trừ bạc, thực sự vật dụng hữu ích cũng không có mang trở về, gần đây hành động lỗ sát (bắt + giết) cũng thất bại, bằng không thì, đem bắt đứa con dâu của Giản Thân vương đến Tây Lương chúng ta, cũng tạo ra vài loại đồ đạc hiếm lạ này nọ, cùng nước khác giao dịch buôn bán, Tây Lương chúng ta cũng không biến thành khốn cùng như thế này.” Bắc viện đại vương thở dài một tiếng nói.

Một đám người đang ăn thịt uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất, ai cũng không biết, bên ngoài đại doanh, một đội ngũ đặc biệt đang lặng lẽ ẩn náu, bọn hắn đi đường yên lặng không một tiếng động, hành động thực sự nhanh nhẹn như điện, trong tay mỗi người cầm một cái nỏ nhỏ, một con đao nhỏ, còn có một quả bom ném tay loại nhỏ, tiến vào khe núi, liền vô thanh vô tức bắn chết lính gác, tiếp theo liền như ma quỷ lẻn vào các trướng doanh, có người trong tay xách theo một thùng dầu đen, vừa tiếp cận lều, liền đem dầu đen trong thùng giội lên trên lều, sau khi giội hết liền rất nhanh lui lại, đội ngũ vài trăm người, rất nhanh liền đem mấy cái lều chung quanh đại doanh Tây Lương toàn bộ đề giội dầu, sau khi xong việc, tất cả đều lui ra ngoài.

Toàn bộ quá trình thời gian không đến mấy khắc chung, trong quân đội Tây Lương căn bản không có người phát hiện, Bắc viện đại vương lại cùng các đại tướng thương nghị chi tiết khiêu chiến cùng quy tắc tác chiến ngày mai, đột nhiên nghe được một tiếng nổ dữ dội, Bắc viện đại vương nghe vậy chấn động, có quan quân lập tức cầm lên trường đao, chuẩn bị lao ra khỏi trướng, nhưng thấy bên ngoài ánh lửa ngập trời, ngay sau đó tiếng kêu thảm nổi lên, trong đại doanh nhất thời gào khóc thảm thiết, đao binh âm vang rung động, loạn thành một đống.

Sắc mặt Bắc viện đại vương kịch biến, hô to nói: “Địch nhân tập kích doanh trại rồi, mau mau rời trướng lên ngựa tác chiến.”

Nói xong, chính mình dẫn đầu đi ra lều lớn, đã thấy bên ngoài ánh lửa ngập trời, toàn bộ người Tây Lương trong đại doanh loạn cả một đoàn, không ít quân sĩ trên người bị bén lửa, vừa gọi vừa chạy trối chết, một số chỗ thì lăn qua lộn lại, không ngừng dập lửa trên người mình, còn có người dứt khoát cởi hết y phục trên người mình, thân thể trần truồng chạy loạn.

Bắc viện đại Vương nhìn thấy tức giận đến nổi trận lôi đình, thời tiết rét lạnh như thế, lửa như thế nào bén cháy được, lại như thế nào thoáng cái liền cháy hừng hực sạch bách như vậy, quan binh thủ doanh tuần tra đều là người chết sao? Dù thế nào cũng không có khả năng trong một khắc mà đốt nhiều doanh trướng như vậy.



Hắn xoay người lên ngựa, chỉ huy nhân mã đi dập lửa, nhưng gió trợ thế lửa, rất nhanh chính doanh trướng hắn ở cũng bắt đầu cháy, có binh sĩ tìm được nước tới dập tắt lửa, nhưng lửa kia cũng rất quái, càng dội nước, cháy đến càng vượng, lửa cháy phía trên nước, nước chảy chỗ nào lại đem chổ doanh trướng đó đốt cháy, nhất thời khét lẹt khó nghe, không ít tướng sĩ đã bị khói xông chết, Bắc viện đại vương kiếp này vẫn là lần đầu tiên thấy được sự tình quỷ dị như vậy, không khỏi hoảng hốt trong lòng, mắt thấy mấy vạn quân mũi nhọn đều muốn táng thân trong biển lửa, chỉ có thể lệnh cho tướng sĩ vứt bỏ lều trở về thành, trở lại toàn thành lúc trước đoạt được.

Hai vạn quân Tây Lương tiên phong, trong biển lửa bị chết cháy hơn một nửa, còn lại chạy thoát tìm đường sống đều cưỡi ngựa, chuẩn bị đi theo quan quân trốn về thành, nhưng chuồng ngựa ở bên trong, ngựa bởi vì lửa cháy quá lớn, bị thụ kinh, trốn thì trốn, chết thì chết, giống như nổi điên chạy ra bên ngoài trốn, như thế lại giẫm đạp chết không ít binh sĩ, Bắc viện đại vương cuối cùng mang nhân mã chưa đủ tám ngàn người ra khỏi khe núi.

Cho dù một vài người như vậy, tại chỗ hổng của khe núi, lại gặp phục kích.

Nguyệt hắc phong cao (*đêm về khuya không trăng gió lớn), quỷ ảnh lắc lư, hai bên núi căn bản là không có dấu vết người, người Tây Lương không biết đi qua đọan núi này bao nhiêu lần, nhưng đường núi quen thuộc như vậy, cũng mang đến cho bọn hắn sự khủng hoảng không hiểu nổi, Bắc viện đại vương ngồi trên lưng ngựa, đã mệt mỏi lại phẫn nộ, hắn từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp chuyện quỷ dị cùng thất bại thảm hại như vậy.

Trốn tới Tây Lương có người có ngựa, có mất ngựa, liền đi theo đội ngũ chạy đằng sau, bởi vậy, đội ngũ tiến lên tốc độ cũng không nhanh, đột nhiên, trong đội ngũ truyền đến một trận tiếng nổ mạnh, liền lập tức có vài tên quân sĩ Tây Lương bị nổ bay lên, lập tức huyết nhục bay tứ tung, cảnh tượng vô cùng thê thảm, lúc quân sĩ bên cạnh còn chưa lấy lại tinh thần, lập tức lại có một quả bom trong đội ngũ nổ tung, đội ngũ lập tức loạn cả một đoàn, người cưỡi ngựa liền không quan tâm tới phía trước chạy trốn, có không ít người đi bộ bị giẫm chết.

Đội ngũ chỉnh tề lại loạn làm một đoàn, Bắc viện đại vương hô to không cho phép loạn, bảo trì đội hình, nhưng làm sao còn có người để ý đến hắn, các tướng sĩ bị tiếng nổ mạnh dọa bể mật, đại đa số đều chạy tán loạn sang hai bên.

Nhưng lúc này những quả bom lại như có mắt vậy, nhằm hướng có nhiều người mà nổ, lập tức lại có rất nhiều binh lính Tây Lương chết do bị nổ tung, Bắc viện đại vương còn muốn quay đầu lại duy trì trật tự, tướng quân đi theo bên cạnh hắn lại ngăn cản hắn, nói: “Đại Vương, chúng ta trúng mai phục rồi, hay là ngài mau chạy đi.” Nói xong, lập tức quất roi vào ngựa của Bắc viện đại vương, ngựa của Bắc viện đại vương bị quất hướng về phía con đường ra khỏi núi mà chạy.

Phía sau hắn còn đi theo vài tên cận vệ, lúc đang muốn lao ra sơn khẩu, đối diện đã có một người một ngựa ngăn ở đường ra, bó đuốc chớp động phát ra ánh sáng màu đỏ, chiếu lên gương mặt tuấn mỹ vô trù, diễm lệ chói mắt, Bắc viện đại vương cực độ hoảng sợ chợt thấy người xinh đẹp không gì sánh được như vậy xuất hiện trước mắt, hoảng loạn cho rằng thần tiên giáng trần, miệng không khỏi có chút mở ra, ánh mắt dừng ở trêm người người kia mở lớn, nhìn người nọ không nhúc nhích, đã quên chính mình vẫn là đang trên đường chạy trốn.

Thiếu niên tuấn mỹ giống như thần tiên đã mở miệng: “Bổn tướng chính là Lãnh Hoa Đình của Đại Cẩm, ngươi không phải rất muốn gặp mặt bổn tướng sao?”



Bắc viện đại vương lúc này mới kịp phản ứng, trong lòng siết chặt một hồi, nhưng thấy Lãnh Hoa Đình chỉ đến đây một mình, không khỏi lại thở dài một hơi, nguyên bản chi khí hào phóng lại nâng lên khắp nơi, cười ha ha nói: “Ngươi quả nhiên có vài phần thủ đoạn, nhưng mà, ngươi cũng quá mức tự đại rồi, đơn độc một mình đến đây, cho rằng bổn vương là cái loại ăn chay sao? Ngươi đã tự động đưa tới cửa, bổn vương cũng không khách khí, ai nha nha, quả nhiên danh bất hư truyền, thật sự so với đàn bà đẹp nhất còn muốn đẹp hơn mấy phần.”

Nói xong, tay vung lên, tướng sĩ đi theo phía sau hắn liền ùa lên, tấn công về phía Lãnh Hoa Đình.

Ngoài dự đoán của mọi người, Lãnh Hoa Đình không nghênh mà lại thối lui, tiện tay ném một quả bom hướng tới đám quân sĩ đang tràn tới, quả bom nổ tung trong đám người, lập tức người thì gào thét ngựa thì hí vang, nhiều người chết cùng bị thương, Bắc viện đại vương tức giận, không nghĩ tới Lãnh Hoa Đình âm hiểm xảo trá như thế, theo như lệ cũ của giang hồ, một mình như thế cản đường đương nhiên là khiêu chiến với mình, dốc sức đánh chiến, nào biết hắn không chiến đấu lại không nói, vậy mà làm việc mờ ám, nửa điểm cũng không quang minh lỗi lạc.

Trong nội tâm oán hận, liền oa oa kêu to phóng về phía Lãnh Hoa Đình, cũng không để ý tay hắn có còn ném lại bom hay không, mọi người Tây Lương đều có một cỗ sức lực ngoan cường cùng huyết tính, thời điểm hai người đối mặt, chỉ có tiến không có lùi, bất tử bất hưu (không chết không thôi).

Lãnh Hoa Đình lại bất động, mỉm cười nhìn xem Bắc viện đại vương đang hướng tới gần mình, cổ tay khẽ đảo, một cái nỏ nhỏ xuất hiện cầm trên tay, tại lúc Bắc viện đại vương tới gần mình cách không đến mấy trượng, kéo cung cài tên, “vụt, vụt, vụt” ba mũi tên lông vũ bắn ra cùng một lúc, Bắc viện đại vương sớm có phòng bị, huơ trường đao đánh rơi ba mũi tên kia, nhưng ai ngờ, cái mũi tên lông vũ kia bất quá chỉ là hư chiêu, sát chiêu chính thức lại tiễn phiêu vung ra trong tay Lãnh Hoa Đình kia, một phát liền trúng vào mắt tọa kỵ của Bắc viện đại vương, con ngựa kia bị chấn kinh, lập tức nâng chân lồng lên, bỗng nhiên đem Bắc viện đại vương hất xuống khỏi ngựa.

Lãnh Hoa Đình lại không chần chờ, liên phát mấy mũi ám khí, phong bế mấy chỗ đại huyệt của Bắc viện đại vương, thúc ngựa tới, khom người chụp tới, giống như kiếm đầu chó chết đem Bắc viện đại vương mò lên, đặt ở phía sau trên lưng ngựa, nghênh ngang rời đi.

Mà lúc này những tướng sĩ đi theo Bắc viện đại vương mới nhớ tới muốn nghĩ cách đi cứu Bắc viện đại vương, nhưng một hồi mũi tên phóng tới bọn hắn như mưa, nơi lộ khẩu này, ở đâu chỉ có một mình Lãnh Hoa Đình, rõ ràng còn có không ít quân sĩ Đại Cẩm mai phục, Bắc viện đại vương trên ngựa nhìn thấy bộ hạ của mình từng bước từng bước ngã xuống dưới mưa tên, trong lòng mắng to Lãnh Hoa Đình hèn hạ vô sỉ.

Lãnh Hoa Đình cưỡi ngựa vừa chạy vừa cười ha ha nói: “Nương tử của ta đã từng nói qua, không cho phép ta cùng người đơn đả độc đấu, nói cái kia bất quá chỉ là chủ nghĩa anh hùng cá nhân mà thôi, mà ta lại nghe lời nương tử nhất đó.”

Trong lời nói, tuyệt không cảm giác mình nghe lời nữ nhân mà cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn vô cùng bừng bừng cao hứng.

Một đội quân hai ngàn người, thừa dịp lúc ban đêm phục kích, nhưng lại đem gần hai vạn quân tiên phong của Tây Lương cơ hồ diệt hết, cũng bắt sống Bắc viện đại vương, tin tức này làm cho quan quân Đại Cẩm trong lòng phấn chấn, sĩ khí dâng cáo chưa từng có.



Người Tây Lương tự nhiên không dám lại dễ dàng đến dưới U thành khiêu chiến nữa, đại soái Tây Lương tức giận đến mức ở trong một tòa thành khác bị cướp đi mà mắng to người Đại Cẩm hèn hạ vô sỉ, đánh trận không nói đến nguyên tắc, nhưng lại cũng không dám khinh thường người Đại Cẩm nữa.