Thứ Nữ

Chương 172: chương 172






Vài ngày qua đi, Lãnh Hoa Đình tự mình dẫn đại quân đến khiêu chiến dưới thành của ngườiTây Lương, nhưng người Tây Lương lại chết cũng không chịu ra khỏi thành ứng chiến, Lãnh Hoa Đình liền dùng máy ném đá ném bom, đánh bay cửa thành, chiến tranh liền lại một lần nữa khai hỏa, hắn đang mang một vạn nhân mã rút ra từ trong Tây Sơn đại doanh, trải qua huấn luyện đặc thù, trang bị cũng đặc thù, tác chiến dũng mãnh, chiến pháp (phương pháp chiến đấu) linh hoạt đa dạng, cùng đồng dạng với Lãnh Hoa Đình, tuyệt không kém cỏi, dùng linh hoạt làm chủ, căn bản không chú ý cái gì mà trận pháp các loại, chỉ cần có thể thắng, có biện pháp gì đều đem ra hết.



Người Tây Lương vẫn là rất cường hãn, qua một hồi đại chiến giằng co vài ngày, đánh cho gian khổ lại thảm thiết, bất quá, cuối cùng vẫn là đoạt lại được thành trì bị người Tây Lương chiếm.



Lãnh Hoa Đình đang cùng người Tây Lương chiến đấu, Bạch Thịnh Vũ cùng Lãnh Khiêm mang theo Trung Lâm thúc đã sớm vượt qua phong tỏa tuyến (đường ranh giới dùng để ngăn chặn qua lại) tiến nhập Tây Lương cảnh nội, đã bắt đầu hành trình gian thương của bọn hắn.

Mùa đông Tây Lương quả nhiên vật tư mục rữa hư hại, Tây Lương không sản xuất bông vải, áo bông đều được đưa tới từ Đại Cẩm hoặc Đông Lâm bên kia, nhưng hôm nay chiến sự căng thẳng, vải bông tốt của Đại Cẩm sẽ rất khó vượt qua được biên giới, Bạch Thịnh Vũ đương nhiên cũng không có can đảm dám minh mục trương đảm tại Kinh thành Tây Lương tiêu thụ đồ vật Đại Cẩm , đi không lâu, hắn liền ở dưới sự trợ giúp của Trung Lâm thúc, dụ dỗ được một gã phú thương Tây Lương, cái phú thương hoàng thất kia cũng có chút ít bí quyết qua kiểm soát, cho nên, việc buôn bán làm được cũng rất lớn.



Bạch Thịnh Vũ từ trước đến nay gặp cơ hội sẽ nắm bắt, sau khi mời cái phú thương kia đến một chỗ lịch sự trong khách sạn ngồi xuống, liền nói mình là người Tây Lương, biết rõ trong nước thiếu vải bông, liền đi qua bên Đại Cẩm nhập hàng về, chỉ là năng lực có hạn, thân không có bối cảnh hùng hậu, không dám tiêu thụ ở trên kinh thành, đặc biệt tìm một vị có bản lĩnh, có bối cảnh tốt để hợp tác vân vân và vân vân.



Cái kia phú thương đã sớm muốn những thứ tốt của Đại Cẩm , đang lo tìm không thấy nguồn cung cấp, thấy có người đưa tới tận cửa, đương nhiên là vui mừng vô cùng, hơn nữa thương nhân vốn là quan trọng lợi ích, có được tiền lợi nhuận, làm sao mà còn chú ý đến những mục đích chính trị gì gì đấy nữa, đương nhiên hoàn toàn đáp ứng, sợ chuyện mần ăn bị người khác đoạt đi.



Đương nhiên hắn làm kinh doanh cũng cẩn thận, tự mình sau khi kiểm tra qua hàng hóa, lại chỉ thanh toán một nửa tiền, đem toàn bộ hàng hóa kéo đi, nói là sau khi tiêu thụ hết sẽ giao một nửa tiền còn lại.



Bạch Thịnh Vũ cũng không để ý, liền dễ dàng dứt khoát dựa theo ý tứ đó của hắn mà làm, thật sự chỉ lấy hắn một nửa tiền, lại để cho hắn toàn bộ đem hàng hóa mang đi.



Hóa thương (thương nhân buôn bán hàng hóa) trong một tháng liền rất nhanh đem mấy trăm cây (cuộn) vải bông tốt nhất tất cả đều tiêu thụ không còn, kiếm được đầy bồn mãn bát mãn (đầy túi), vốn nghĩ cùng Bạch Thịnh Vũ là làm một cú (làm xong một lần rồi chuồn luôn không nghĩ đến tương lai), muốn chiếm tiện nghi một nửa tiền hàng của Bạch Thịnh Vũ, nhưng toàn bộ hàng trong tay đã xuất ra hết, lại ức không nổi còn muốn kiếm thêm, lòng tham trỗi dậy, chủ động tìm tới Bạch Thịnh Vũ, yêu cầu lại nhập hàng, một nửa tiền hàng kia đương nhiên là thành thật giao hết.



Bạch Thịnh Vũ chỉ cười không nói, lúc này, một phú thương có tiếng khác cũng tới, hắn là hóa thương tiêu thụ xà phòng, tình hình cùng gã trước cũng tương tự, chỉ giao một nửa tiền hàng rồi đi, hơn một tháng sau mới lại chủ động tìm tới Bạch Thịnh Vũ lần nữa.



Trong lúc nhất thời, hai gã hóa thương ngồi cùng một chỗ mới biết được Bạch Thịnh Vũ không chỉ là tiêu thụ chỉ thứ tốt, trong tay còn có nguồn cung cấp khác rất dễ bán, lòng tranh đua trổi dậy, tranh nhau ra điều kiện cùng Bạch Thịnh Vũ, thầm nghĩ chỉ muốn đem người cùng nghề khác ép cho bị loại ra.



Vì vậy Bạch Thịnh Vũ liền thuận tiện lên giá, thảo luận, đương nhiên không phải chỉ là vấn đề giá tiền hàng hóa, đưa ra không ít điều kiện tiêu thụ có lợi với mình, một đường mắt xích buôn bán bí mật tiêu thụ vải bông cùng xà phòng của Đại Cẩm ở Tây Lương liền chậm rãi hình thành, sau một năm, người Tây Lương đã không mặc vải bố do chính mình dệt, không tiêu thụ da thú của chính mình nữa, mặc vải bông của Đại Cẩm vì thể diện, mà bất luận là quý tộc hay bình dân, đều yêu mến xà phòng, loại đồ vật này, đã tiện lợi lại dễ dùng, còn không tổn hại da tay, so với xà phòng từ mỡ động vật thì không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.



Bởi vì chiến sự nơi tiền tuyến thuận lợi, thương đội hàng hóa ra vào cũng thuận tiện thông suốt, vận chuyển vật tư từ Đại Cẩm đến Tây Lương liên tục không ngừng, Bạch Thịnh Vũ không chỉ là buốn bán hai loại vải bông cùng xà phòng, đồ gốm sứ, trà hảo hạng cùng vật phẩm dệt tơ của dân gian Đại Cẩm cũng cùng nhau hướng Tây Lương khuynh tiêu (bán phá giá, bán rẻ hơn hàng hóa nơi bản xứ).



Tây Lương hoàng thất vì chiến sự tiền tuyến mà sứt đầu mẻ trán, không lòng dạ nào chú ý đến kinh tế trong nước, lại không biết, trong lúc bất tri bất giác, người Tây Lương đã rất ỷ lại vào thương phẩm của Đại Cẩm , nghề thủ công tác phường (phường chế tác thủ công) trong nước sản nghiệp dần dần tiêu điều.



Nguyên bản nông dân trồng cây gai cũng thay đổi giống cây trồng khác, đất đai Tây Lương vốn cằn cỗi, trồng cây gai sản lượng còn ột chút, trồng những cây khác càng không được, lúa mạch cây ngô các loại chỉ thu hoạch được một mùa, những giống hoa quả so với Đại Cẩm cùng Đông Lâm cũng không lớn và ngon miệng bằng, cũng may Tây Lương có quặng mỏ tốt, quặng sắt rất tốt, Bạch Thịnh Vũ sau khi kiếm tiền liền thuận tiện trắng trợn thu mua quặng sắt của Tây Lương, khoáng thạch đã có nguồn tiêu thụ tốt, đại đa số nông dân liền thay đổi mà đi khai thác quặng.



Vì vậy, vải bông, lá trà, xà phòng còn có tơ lụa của Đại Cẩm liên tục không ngừng tiêu thụ ở Tây Lương, mà Tây Lương khoáng sản cũng liên tục không ngừng chảy vào Đại Cẩm .



Đại Cẩm vốn thiếu hụt tài nguyên khoáng sản thoáng cái đã được bổ sung, binh khí, chiến bị (trang bị chiến đấu) cũng được cải thiện, tân hoàng lại trọng võ, dốc hết sức lực luyện binh, đã có quân bị (trang bị quân sự) võ trang, lực lượng quân đội cũng lớn hơn rất nhiều, quân đội Đại Cẩm vốn mềm yếu cũng có thể trở nên cường đại.



Bất quá, cái gọi là xâm lược kinh tế không phải là chuyện một sớm một chiều, hiệu quả cuối cùng như thế nào, cũng phải ba năm năm về sau mới có thể nhìn ra.



Bất quá, bởi vì Bạch Thịnh Vũ cùng Tây Lương buôn bán lớn, nên lượng lớn bạc trắng cũng trôi ngược trở lại Đại Cẩm , trong lúc Lãnh Hoa Đình buôn bán lợi nhuận đầy túi, đương nhiên cũng đem phần nhiều hiến cho triều đình, triều đình Đại Cẩm từ nay về sau không hề chỉ dựa vào một thương đội trên biển, vẫn tiếp tục cùng Đông Lâm và các tiểu quốc kinh thương, buôn bán kiếm lời, lại để cho triều đình có tiền thuế sung túc bổ sung tiêu hao của chiến tranh, chiến sự cùng Tây Lương không chỉ lấy được ưu thế trên mặt quân sự, hơn nữa còn có kinh tế cường đại ở hậu viện, thế cục chiến tranh thoáng một phát liền nghịch chuyển, đối với Đại Cẩm càng ngày càng có lợi



Mà Bắc viện đại Vương bị bắt sống, thành trì đoạt được liên tiếp bị mất đi, trong hoàng thất Tây Lương cũng bắt đầu ồn ào, người Tây Lương cùng Đại Cẩm chiến tranh nhiều năm, chưa từng nếm qua thiệt thòi lớn như thế, Hoàng Đế long nhan giận dữ, đem nguyên nhân chiến sự thất bại phần lớn quy tội hết trên người Nam viện đại vương trở về từ Đại Cẩm , trách hắn không nắm bắt tình báo quân sự cùng tin tức chuẩn xác, khiến cho Bắc viện đại Vương bị bắt, chiến sự thất bại.



Nam Viện đại Vương Lãnh Nhị tên vốn có là Hách Liên Dung Thành, là con trai thứ chín của hoàng đế, nhưng bởi vì mẫu thân chỉ là một tiểu cung nữ, từ nhỏ liền bị người xem thường, cho nên, lúc thiếu niên liền lập chí muốn làm nên đại sự nghiệp, vì chính mình cùng mẫu thân tranh giành tiếng nói, tại Đại Cẩm ẩn nấp hơn hai mươi năm, đưa về cho Tây Lương một lượng lớn tiền tài từ bên ngoài còn thành lập nên một hệ thống tình báo cường đại, cung cấp tin tức tình báo chuẩn xác giúp Tây Lương xâm lược Đại Cẩm , nhờ điều này Tây Lương mới có thể mỗi năm chiến sự cùng Đại Cẩm bất bại, hôm nay bỗng bị bại quá thảm, hoàng đế trách cứ cũng là hợp tình hợp lý.



Nhưng hắn há có thể cam tâm, lúc này đây rõ ràng dò xét được Lãnh Hoa Đình bất quá là dẫn theo Đại Cẩm thất bính bát thấu (bảy gom tám hợp có nghĩa là gom chổ này hốt chổ kia) mới tổ chức được mười vạn nhân mã, hành quân ra tiền tuyến, nhưng thật không nghĩ tới, trong quân đội thế nhưng có một đội ngũ kỳ lạ, trang bị kia cũng là hắn chưa từng thấy qua, trước kia chỉ nghe nói Lãnh Hoa Đình thành lập một đội tư binh, nhưng tư binh kia huấn luyện quá mức bí mật, người của hắn căn bản là không cách nào đả nhập (trà trộn vào) vào đội ngũ được, càng không cách nào thám thính được tin tức.



Làm cho hắn phẫn nộ nhất chính là, Lãnh Hoa Đình vậy mà tại trong thời gian ngắn ngủn mấy tháng, liền đem một vạn người Đại Cẩm của Tây sơn đại doanh huấn luyện thành một đội ngũ cường đại khác, đến nay Hách Liên Dung Thành cũng không hiểu nổi, Lãnh Hoa Đình là như thế nào làm được, có thể đem một quân đội yếu ớt như con cừu huấn luyện thành dũng mãnh như mãnh hổ, đây quả thực là kỳ tích của quân lính, mà Lãnh Hoa Đình vẫn là tiểu tử tàn phế mà chính mình vô cùng quen thuộc? Cho dù chữa tốt cái chân tàn phế, nhưng làm sao có thể giống như thiên phú trị quân?



Nhưng nếu không cam tâm, sự thật vẫn là như thế, không cho phép hắn không tin, ngay tại thời điểm hoàng đế Tây Lương giận dữ, Lãnh Hoa Đình cùng Tôn đại lão gia thừa thế truy kích, đoạt lại thành trì vốn thuộc về Đại Cẩm, thay đổi thói quen trăm năm qua của Đại Cẩm là chỉ thủ chứ không có công, lại đem chiến sự kéo đến cảnh nội Tây Lương, Tây Lương biên tắc (chốt trọng yếu ở vùng biên cương) – Ô Long trấn đứng mũi chịu sào, bất quá thời gian mười ngày liền bị Đại Cẩm chiếm cứ, chiến hỏa từ lãnh thổ Đại Cẩm, trực tiếp đốt tới trên lãnh thổ Tây Lương.



Người Tây Lương lần nữa khiếp sợ, đây không phải là tác phong quen thuộc của người Đại Cẩm, trước kia Đại Cẩm cùng Tây Lương tác chiến có thắng có bại, nhưng Đại Cẩm từ trước đến nay chỉ là đem người Tây Lương xâm lược đánh chạy về quốc cảnh liền ngưng chiến, không hề tiếp tục, cho nên, người Tây Lương mới không có sợ hãi, chiến sự mỗi ngày mặc kệ thắng bại dù sao cũng không quá thiệt hại dân chúng bổn quốc, thắng, cướp được tài vật nhiều, thất bại cũng chỉ là hao tổn chút ít nhân mã, vẫn có thể cướp được không ít tài vật, đối với người Tây Lương mà nói, bại trận cũng không quan hệ đau khổ, sang năm lại đến là được.



Nhưng hôm nay bất đồng, quốc thổ bọn hắn tuy rộng lớn, nhưng thực sự phì nhiêu thì chỉ có một ít đất đai của các thôn trấn giáp với Đại Cẩm, hơn nữa, vì mấy cái thôn trấn đó thông thương cùng Đại Cẩm, kinh tế cũng là phát triển nhất, hôm nay những trọng trấn kia đã bị rơi vào dưới sự uy hiệp của Đại Cẩm, bảo hoàng thất Tây Lương như thế nào không sợ hãi, như thế nào không lo lắng? Trong nhất thời, triều đình bùng nổ một trận nghị luận.



Hoàng đế triệu tập đại thần thương nghị đối sách, không ít người ở giữa hoảng hốt lo sợ liền đưa ra yêu cầu cầu hòa, nói rằng Đại Cẩm từ trước đến nay thích tự ình là Thiên triêu thượng quốc (quốc gia lớn như trời @@), thích nghe lời tán dương, lại rất an phận, chiến tranh từ trước đến nay làm cho người Đại Cẩm không thích, trước kia Tây Lương chưa bao giờ chủ động cầu hoà, bây giờ tự động cầu hoà, người Đại Cẩm tất nhiên sẽ vui vẻ đáp ứng.



Ý kiến vừa đưa ra, được rất nhiều đại thần tán thành, trên cơ bản không có người phản đối, hơn nữa, ở bên trong triều đình liền bắt đầu thương nghị điều kiện cầu hoà, đề xuất, đương nhiên là có lợi cho Tây Lương, hoàng đế thầm nghĩ nhanh chút ít đình chiến, sớm để cho người Đại Cẩm lui về là tốt rồi, đương nhiên đáp ứng.



Nhưng mà đại sử (sứ thần) Tây Lương đến U thành, cao ngạo đem hiệp nghị cầu hoà của bổn quốc đưa cho Tôn đại tướng quân, Tôn đại tướng quân sau khi xem xong, bên môi câu một tia cười lạnh, đưa cho Lãnh Hoa Đình ở bên cạnh xem, Lãnh Hoa Đình sau khi xem xong không nói hai lời, tay vung lên, gọi đao phủ tới, hét lớn một tiếng: “Đè xuống chém.”



Sứ giả kia nghe xong bị dọa toàn thân bắt đầu run rẩy lớn tiếng nói: “Hai nước xảy ra giao chiến không chém sứ giả, người Đại Cẩm các ngươi từ trước đến nay tự ình là lấy lễ nghi chi bang, như thế nào lại không nói đạo lý như vậy.”



Lãnh Hoa Đình cười khẩy nói: “Đối với sứ giả vô sỉ đến mức này như các ngươi thì không cần nói đến đạo lý.”



Đại sứ Tây Lương bị người lôi đi chém, Lãnh Hoa Đình sai người đến Ô Long trấn treo đầu sứ giả trên tường thành, dân chúng Ô Long trấn thấy được trong lòng kinh ngạc suy nghĩ, Đại Cẩm dùng thái độ cường hãn trước nay chưa từng có xuất hiện trước mặt người Tây Lương.



Tây Lương hoàng thất càng khiếp sợ tột đỉnh, một ít người có nhiệt huyết liền lập chủ (bầu người chủ trì) cùng Đại Cẩm quyết một trận tử chiến, quân đội Đại Cẩm cường thịnh so với quân Tây Lương cũng kém hơn, cũng có đại thần chủ hòa nói điều kiện đưa ra không quá hợp lý, yêu cầu sửa điều kiện, kể từ đó, chủ chiến cùng chủ hòa hai phái liền bắt đầu cãi nhau, Hoàng Thượng bị đám đại thần làm cho sứt đầu mẻ trán, tức giận đến phất tay áo bỏ đi, để lại một đám đại thần tiếp tục cãi lộn.



Nhưng là, sự tình còn chưa xong, người Tây Lương còn chưa có nhao nhao xong, Lãnh Tốn liền dẫn lĩnh ba vạn tinh binh trong vòng ba ngày lần nữa hạ thêm một thành, chấn động toàn bộ triều đình Tây Lương, bị thua trận lớn như thế, phái chủ chiến rốt cuộc khó nói được lời biện giải nào, đã không có lực lượng, phái chủ hòa liền dốc hết sức yêu cầu sửa chữa hiệp nghị cầu hoà, nhưng sau khi có hiệp định cầu hòa, rốt cuộc cũng không có người nào dám làm đại sứ cầu hoà, Hoàng Thượng hỏi qua nhiều đại thần, những đại thần kia đều là nghĩ trăm kế thoái thác, tất cả tìm hết các lý do, không chịu làm đại thần đi sứ chịu chết, Hoàng Thượng tức giận đến nổi thở không được, ngất luôn ngay tại chỗ.