Thương Thiên

Chương 414: Hoang ngôn dữ chân tương




"Thủ lăng nhất tộc!?"

Nhạc Phàm chưa bao giờ nghe qua, quay sang Trần Hương, người sau vẻ mặt cũng nghi hoặc, hiển nhiên cũng không biết.

Không để ý tới sự nghi hoặc trong lòng của đối phương, Tang Nha Tộc trưởng nương theo ánh sáng trong bóng tối lần nữa đánh giá hai người… Nam tử mặc áo thợ săn, khí chất trầm tĩnh, tuổi không lớn nhưng tóc bạc, cả người trên dưới phát ra khí tức cổ xưa, thân thể gầy gò tựa hồ ẩn chứa năng lượng thật lớn. Mà nữ tử ôn nhuận thu liễm, gương mặt linh động, khí tức làm cho người ta nhu hòa, thân thiết.

Hai người mâu thuẫn như thế đứng chung một chỗ, làm cho lão nhân cảm thấy có chút quái dị.

"Khụ khụ…"

Ho khan hai tiếng, Tang Nha Tộc trưởng giọng bình thản nói: "Không biết hai vị tôn tính đại danh là gì?"

Thấy đối phương là một lão nhân đối với mình khách khí như thế, phẫn nộ trong lòng Nhạc Phàm dần dần giảm đi: "Ta gọi là Lý Nhạc Phàm, bên cạnh là muội tử của ta Trần Hương".

Tang Nha Tộc trưởng gật đầu, lại nói: "Vậy xin hỏi, hai vị đến chỗ của ta, rốt cuộc là có quý kiền gì?"

Nhạc Phàm cũng không kiêng kỵ, nói thẳng: "Đáp ứng giúp người khác tìm đồ vật".

"Tìm đồ vật?!" Lão nhân hai mắt nheo lại: "Các người, là tới tìm bảo tàng phải không?"

"Không sai".

Nghe thấy đối phương thản nhiên thừa nhận như thế, lão nhân không khỏi cười cười, cùng người thông minh nói chuyện với nhau xác thật là tỉnh tâm không ít, vì vậy tiếp tục nói: "Các người đều là từ Trung thổ Thần Châu tới?"

"Trung thổ Thần Châu?!" Nhạc Phàm ngạc nhiên, lập tức gật đầu. Trong trí nhớ của hắn, rất ít người gọi Trung Nguyên là Trung thổ Thần Châu, đây là cách gọi từ xưa.

"Các người có bao nhiêu người ở trên đảo?"

"Tổng cộng có bốn mươi chín người".

"Vậy những người khác đâu rồi?"

"Trừ chúng ta ra, có sáu người hẳn là đang ở bờ biển, những người còn lại toàn bộ đã mất tích".

"Một tướng quân trước khi chết đã để lại di ngôn".

"Các ngươi còn biết cái gì?

Hai người một hỏi một đáp, thời gian rất nhanh trôi qua.

Đợi Tang Nha Tộc trưởng dừng lại, Nhạc Phàm tiếp lời: "Nếu người đã hỏi ta xong, bây giờ có phải để ta hỏi người được không?"

"Có thể… bất quá, ta còn có một vấn đề cuối cùng".

Tang Nha Tộc trưởng nếp nhăn đã xếp sát lại, đã không thấy rõ được vẻ mặt. Chỉ bất quá, trong mắt đám người A Đồ, Tộc trưởng dường như đối với hai người trước mắt rất tò mò.

"Người cứ hỏi" Nhạc Phàm cũng không nói thừa, trực tiếp đồng ý.

Tang Nha Tộc trưởng nhìn hai người đối phương nói: "Các ngươi là một loại dị thuật sư?"

"Dị thuật sư?!"

Nhạc Phàm, Trần Hương cùng sửng sốt, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Thủ lăng nhất tộc? Đến tột cùng là loại người gì? Tại sao lại biết nhiều như vậy? Lúc này nghĩ lại, lão nhân vừa rồi thử dò xét hắn hẳn là một loại dị thuật!

Tang Nha Tộc trưởng thấy hai người không nói, liền nói tiếp: "Tinh thần lực của các ngươi dị thường cường đại, chắc là kết quả của quá trình rèn luyện lâu dài… Ta rất tò mò, các ngươi thông thuộc loại dị thuật nào, có thể phản ngược lại "Độc thần thuật" của ta…"



Hơi trầm ngâm, Nhạc Phàm hướng ánh mắt về phía Trần Hương. Hắn đối với tình huống của bản thân, hắn xác thật chỉ biết như vậy, chứ không biết vì sao.

"Độc thần thuật là một loại dị thuật thăm dò linh hồn, so với Độc tâm thuật cao minh hơn rất nhiều…" Trần Hương từng là Thiên môn Cung chủ, bản thân cũng có năng lực "Độc tâm", bởi vậy về các loại dị thuật cũng biết một ít. Bất quá, năng lực như vậy cần phải có tinh thần lực phi thường khổng lồ để chống đở, nếu như không cách nào khống chế, sẽ bị phản lại mà gây hại!

Dừng một chút, Trần Hương trả lời: "Bất kể ngươi có tin hay không, chúng ta cũng chưa từng học qua dị thuật…"

"Chưa có học qua? Tinh thần lực cường đại như thế… Mà lại chưa từng học qua dị thuật!?" Tang Nha Tộc trưởng kinh ngạc nhìn hai người, vẻ mặt ngay lập tức biến đổi.

Nhạc Phàm trong lòng có tính toán khác, cho nên thúc giục: "Người hỏi xong chưa?"

"Ồ!" Tang Nha Tộc trưởng hồi tỉnh nói: "Ừm, được, có vấn đề gì ngươi cứ hỏi đi!"

Nhạc Phàm vốn định trực tiếp hỏi tin tức của Tiểu Minh Hữu, nhưng suy nghĩ một chút lại có cảm giác không ổn. Hiện tại còn không rõ ràng lắm đối phương có là địch hay không, tùy tiện hỏi sợ là không được… Hơn nữa, vừa rồi sự khác thường của A Đồ làm cho Nhạc Phàm cảm thấy cảnh giác.

"Tang Nha Tộc trưởng, nhất tộc các người có phải là người Trung thổ hay không?"

"Người Trung thổ?" Tang Nha Tộc trưởng hơi cân nhắc, cẩn thận nói: "Cũng có thể xem là vậy".


"Các người làm sao biết bí mật bảo tàng?"

"Bí mật? Cái đó

đối với chúng ta mà nói, tất nhiên là không thể xem là bí mật gì, chúng ta tự nhiên biết".

"Các người tại sao lại sống ở chỗ này?"

"Chúng ta được sinh ở trên đảo, tự nhiên là sống ở chỗ này".

Liên tiếp hỏi ba vấn đề, Nhạc Phàm chân mày thâm trầm, trong lòng cảm thấy bực mình. Đối phương mỗi lần trả lời đều là tránh nặng tìm nhẹ, rõ ràng là nói cho xong việc, đâu giống như đang chăm chú trả lời?

Không thể xem nhẹ lão nhân trước mắt, quả nhiên là xem người không thể xem tướng!

Tang Nha Tộc trưởng trong mắt hiện lên nét vui vẻ: "Tiểu huynh đệ còn muốn biết cái gì? Cứ trực tiếp hỏi đi…"

Hít một hơi thật sâu, Nhạc Phàm ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đối phương, một lúc lâu mới nói: "Nếu các ngươi tự xưng là Thủ lăng nhất tộc, vậy không phải là vì canh giữ bảo tàng, mà ở nơi này sao?"

Nét vui vẻ biến mất, Tang Nha Tộc trưởng thân thể chấn động, không khỏi né tránh ánh mắt của Nhạc Phàm nhìn về phía chỗ tối, trong ánh mắt mờ đục lộ ra hồi ức, không biết là thống khổ hay là bất đắc dĩ, hoặc là chết lặng…

Đám người A đồ cúi đầu không nói, bên trong thạch thất không khí nhất thời trầm trọng.

Trần Hương kéo vạt áo Nhạc Phàm nói: "Ca, ta nghĩ bọn họ cũng không muốn ở tại chỗ này đâu!"

"Ai nói chúng ta không muốn?!"

A Đồ đột nhiên ngẩng đầu, hừ lạnh nói: "Nơi này… là nơi chúng ta sinh ra, chúng ta nguyện ý vĩnh viễn ở lại… nơi này, các thế hệ sau cũng ở tại… nơi này!"

Nghe lời nói như thế, Trần Hương nội tâm đột nhiên cảm thấy xúc động! Chỉ có không cam lòng cùng u oán đến cực độ, mới có sự thỏa hiệp bất đắc dĩ, đây là… Chấp nhận số mệnh!

Không cam lòng, không muốn…

Tang Nha Tộc trưởng thì thào tự nói, ngẩn ra thất thần.

Chỉ chốc lát sau, Tang Nha Tộc trưởng chậm rãi thở ra một hơi, chuyển đề tài nói: "Tiểu tử… lão phu nghe A Đồ nói, các ngươi đêm qua đã xông ra ngoài, hôm nay lại chủ động quay lại, không phải chỉ là để tìm hiểu hư thực của chúng ta chứ?"


Nhạc Phàm phủ nhận nói: "Chúng ta chỉ là đi qua đây, nơi này đều không có quan hệ gì với chúng ta, chúng ta không muốn biết bất cứ cái gì, cũng không muốn được cái gì, chúng ta chỉ muốn biết một đứa bé và một con vật hiện đang ở đâu mà thôi".

"Một đứa bé, một con vật?"

Tang Nha Tộc trưởng trong lòng giật mình, mà sắc mặt cũng không có thay đổi: "Chúng ta ở nơi này dã thú không ít, các đứa nhỏ ở trong tộc, sợ rằng không có người mà các ngươi muốn tìm".

"Không có?!"

Trần Hương đang muốn mở miệng, Nhạc Phàm giành nói: "Đã như vầy, chúng ta cũng sẽ không quấy rầy nữa".

Nghe đối phương muốn rời khỏi, Tang Nha Tộc trưởng cùng đám người A Đồ cũng sửng sờ đứng tại chỗ.

Đối với việc Nhạc Phàm, Trần Hương đột nhiên đòi đi, Tang Nha Tộc trưởng tuy có nhiều nghi hoặc nhưng cũng không có ngăn cản hai người rời đi. Đương nhiên, hắn không phải không nghĩ tới dùng biện pháp mạnh bắt đối phương lại, nhưng hắn do dự…

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tang Nha Tộc trưởng mỗi lần nhìn vào hai mắt của Nhạc Phàm, đều cảm giác được một loại nguy hiểm xuyên thấu tận linh hồn. Thân cũng là thợ săn, hắn khó mà hoài nghi về trực giác của bản thân.

Bởi vậy, cuối cùng đành phải để cho người trong tộc đưa hai người đối phương đi.

Đợi hai người Nhạc Phàm ra khỏi sơn động, A Đồ lúc này vẻ mặt tò mò mới hỏi: "Tộc trưởng, thả bọn họ đi như vậy sao?"

"Không thả thì có thể thế nào? Các ngươi chỉ có thể phái người giám thị hành động của bọn họ…"

Vừa dứt lời, Tang Nha Tộc trưởng lại suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Thôi thôi, tinh thần lực của đối phương khổng lồ dị thường, trực giác càng linh mẫn, có thập thần xuất mã, cũng có thể sẽ bị phát hiện. Hơn nữa, nếu như hai bên phát sinh xung đột, ngược lại còn sinh ra rất nhiều việc ngoài ý muốn…"

"Thập thần… cũng bị phát hiện!?" A Đồ ngạc nhiên cắt ngang.

"Hai người nọ sở hữu dị thuật phi thường kỳ quái, tinh thần lực cũng không yếu hơn ta, không phải cao thủ bình thường có thể sánh bằng…" Tang Nha Tộc trưởng trầm trầm lắc đầu, đang nói chợt chuyển: "Được rồi, các ngươi chỉ cần đưa người trong tộc ra ngoài quan sát, không cho bất luận kẻ nào đến gần nơi này. Về phần những người khác, các ngươi tạm thời không cần để ý tới, để cho bọn họ tạm thời chết bớt đi".

"Vâng, Tộc trưởng".

A Đồ lên tiếng lui ra, vẻ mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đây.

Những người còn lại cũng đi theo lui ra ngoài.

Rời khỏi sơn cốc bí đạo, Nhạc Phàm cùng Trần Hương dừng chân tại rừng cây cách đó không xa.


"Ca, như vừa rồi xem ra, bọn họ khẳng định có việc gạt chúng ta… Tại sao không hỏi mà đã đi?"

"Nhã Nhi, chúng ta cho dù có hỏi nữa, muội thấy bọn họ sẽ nói thật sao?"

"Vậy… ý của ca là tạm thời rời đi, sau đó mình sẽ nghĩ biện pháp điều tra sau?"

"Không sai, nếu bọn họ không nói, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình đi thăm dò".

"Nắm chắc được bao nhiêu phần?"

"Lần này, không biết".

Hai người đều tự hỏi tự trả lời.

Nhạc Phàm đột nhiên đứng lên nhìn ra bốn phía, núi rừng cách xa, cây cối rậm rạp…

Ngay sau đó, Nhạc Phàm từ trong hộp sắt sau lưng lấy ra "Thái a kiếm", sau đó bắt đầu công việc.


"Ca, người đang làm cái gì vậy?!"

Trần Hương thấy Nhạc Phàm loay hoay, chặt chém cây cối xung quanh, vì vậy tò mò đi theo phía sau đối phương.

"Ta bây giờ đang lập một đại hình trận pháp, để ngừa vạn nhất…"

Tay vẫn không ngừng, Nhạc Phàm trầm ngâm nói: "Tang Nha Tộc trưởng nọ khi nói chuyện tìm cách né tránh, hiển nhiên không muốn cho chúng ta biết cái gì đó, đối phương mặc dù tuổi đã cao, nhưng phương thức công kích quỷ dị vô cùng, những người Thủ lăng nhất tộc này tuyệt đối không đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Hơn nữa, ta vẫn hoài nghi, bảo tàng theo lời Thi Bích Dao nói, trong đó nhất định còn ẩn dấu bí mật gì đó mà chúng ta không biết. Trước mắt có nhiều biến cố có thể xảy ra, ta cũng không thể tính toán ra được. Cho nên vừa rồi ta rút lui, cũng là muốn chúng ta có thời gian chuẩn bị được tốt hơn!"

"Ta hiểu, ca…" Trần Hương có thể cảm nhận được áp lực trên lưng của đối phương.

Bất khuất chứ không phải làm chuyện không đáng.

Nhạc Phàm đã dự tính tới trường hợp xấu nhất cùng với quyết tâm sinh tử! Dù vậy, hắn cũng hy vọng bản thân có thể còn sống.

Song, phân tranh cho tới bây giờ cũng sẽ không như bản thân muốn mà dừng lại được.

Sắc trời dần dần mờ tối.

Dưới ánh trăng, Nhạc Phàm ra sức huy động bảo kiếm, cây cối thi nhau đổ xuống. Các khoảng trống liên tiếp nhau, nhìn qua giống như là những chướng ngại kỳ quái, phảng phất như đem chung quanh phân cách ra…

Lúc này các khoảng trống, lớn nhỏ khác nhau, dài ngắn không đồng nhất, có chừng bốn mươi chín chỗ, diện tích chừng bảy tám trăm trượng.

Đợi sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, Nhạc Phàm hướng về Trần Hương nói: "Ta chuẩn bị khởi trận, lúc này muội cứ đứng yên tại chỗ là được rồi".

Sau khi lấy lại tinh thần, Trần Hương vẻ mặt không thể diễn tả: "Đại ca, người… người một mình bố trí một trận pháp lớn như vậy sao? Cái này… làm sao có thể?"

Trần Hương tuy không tinh thông kỳ môn thuật, nhưng nàng tốt xấu cũng là Thiên môn Cung chủ, tự nhiên hiểu được một ít ảo diệu trong đó. Một mình bố trí một trận pháp khổng lồ như vậy, không chỉ có thông hiểu trận pháp, mà phải cần… một lượng lớn nhân lực vật lực… Trận pháp trước mắt khổng lồ dị thường, cho dù so ra còn kém đại trận hộ sơn của Thiên môn, nhưng cũng là phi thường khó làm, một người làm sao có thể hoàn thành?!

Nhạc Phàm thu hồi bảo kiếm, giải thích: "Nhã Nhi không cần kỳ quái, ta trong lúc vô ý học qua một loại trận quyết phi thường lợi hại, có thể dẫn động bất cứ trận cơ nào, coi như là một người bố trí cũng không thành vấn đề, chỉ bất quá phí chút tinh lực và nguyên khí mà thôi… Trận pháp này tên là "Thất tinh thất biến", bao hàm có bốn mươi chín loại biến hóa, rất mạnh, có thể ẩn cả núi vào bên trong, ẩn vào không hiên ra… Đáng tiếc, với năng lực và điều kiện của ta hiện nay, chỉ có thể bố trí trận pháp rộng mấy trăm trượng mà thôi".

Chỉ có một mình mà có thể lập ra một trận pháp lớn như vậy, còn nói bản thân chỉ có thể như thế!? Nếu như một người tu hành nghe Nhạc Phàm nói câu này, tất nhiên sẽ dở khóc dở cười, không biết nên nói đối phương cuồng vọng hay là khiêm nhường.

Trần Hương im lặng, nàng tựa hồ nhìn thấy vẻ mặt dễ dàng của đối phương, nhưng thật ra lại dấu trong đó áp lực cực lớn.

Dù sao, một người bố trí một tòa trận pháp khổng lồ như vậy… cũng quá là miễn cưỡng!

Nhạc Phàm không nhiều lời nữa, trực tiếp vọt đến một cây đại thụ ở trung ương, ngưng thần tĩnh khí, xếp bằng mà ngồi.

Lúc này, hắn tâm như dòng nước, "Tinh thần quyết thủ quyết", "Kỳ kinh" trung trận pháp biến hóa, trong đầu nhất nhất hiện ra.

"Thất tinh thất biến, càn khôn nghịch chuyển, thiên địa vi hợp, nhất sanh nhất tử…"

Theo khẩu quyết mà thầm niệm, Nhạc Phàm tâm linh thôi động hai tay, chiếu theo thủ quyết của "Tinh thần quyết" không ngừng thôi diễn… Trận tâm, phương vị, thời gian, tiếp điểm, giao động, biến ảo, liên hệ…

Sanh môn, tử môn, tù môn, thương môn, đoạn môn, tâm môn, khổ môn…

Đây là lần thứ hai Nhạc Phàm thử nghiệm một trận pháp cỡ lớn, so với chiến trận, cũng thiếu đi sát khí của binh lính, uy lực tự nhiên thấp hơn rất nhiều, cũng tương đối dễ dàng hơn nhiều.

Ở trên ngọn cây, Nhạc Phàm hai mắt nhắm lại, vẻ mặt lạnh lùng dị thường nghiêm túc! Chỉ thấy hai tay hắn như hóa thành ngàn bóng ảnh đang huy vũ, trên ngón tay ngưng tụ thành những điểm sáng.

Phía dưới, Trần Hương khẩn trương chờ đợi.