Thương Thiên

Chương 415: Các tự hành động




Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ vô hạn!

Phía nam đảo sương mù tràn ngập, hơn nữa ở giữa rừng rậm, càng là một mảng mờ mịt.

Nhật luân nguyệt chuyển, nháy mắt đã qua hai ngày.

Rời xa phân tranh cùng giết chóc của thế tục, trên đảo tất cả đều có vẻ an bình vô song, nếu như không có bảo tàng hoặc những trói buộc khác, hòn đảo này rất thích hợp cho cuộc sống bình lặng.

Lúc này, Trần Hương đang ở giữa sương mù, tĩnh tư mà ngồi, khẽ cau mày tựa hồ đang lo lắng cái gì đó.

Đột nhiên, gió mát quất vào mặt, một bóng người xuất hiện trước mặt Trần Hương.

"Ca…"

Trần Hương vẻ mặt mừng rỡ, đứng dậy hướng về Nhạc Phàm.

Chỉ là ngắn ngủn hai ngày không gặp, Trần Hương vô cùng khó chịu, trong thân thể lúc nào cũng như ẩn chứa một sự khó chịu.

"Cuối cùng đã thành công!"

Trải qua hai ngày cố gắng không nghỉ, Nhạc Phàm cuối cùng đã cố gắng bố trí hoàn thành xong trận cơ. Đương nhiên, một người làm việc mà hơn mười người mới có thể hoàn thành, đổi lại là ai cũng sẽ không chịu nổi, nếu không phải hắn có tinh lực hơn người, căn bản là không có thể thành công?

Cho dù là như thế, Nhạc Phàm cũng mệt đến toàn thân vô lực, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ như sắp sụp đổ!

"Nhã Nhi, bây giờ là lúc nào?"

Nhạc Phàm vuốt khẽ mái tóc Trần Hương, cảm giác được sự ấm áp, tâm thần thoáng khôi phục một chút.

"Bây giờ là giờ mẹo, mới tảng sáng…"

Thấy đối phương suy yếu, Trần Hương mở miệng khuyên bảo: "Ca… người đã mệt mỏi hai ngày, hãy nghỉ ngơi một chút đi đã!"

"Không cần".



Nhạc Phàm lắc đầu: "Đã trì hoãn một ngày, Minh Hữu và Tiểu Hỏa sẽ thêm một phần nguy hiểm, đợi sau khi ta đem trận pháp bố trí cho xong rồi xuất phát" Dứt lời, không để ý tới lời khuyên của đối phương, trực tiếp ra tay bố trí cơ quan bẫy rập.

Trần Hương thấy thế cũng đau lòng!

Thời gian trôi nhanh qua!

Đợi sau khi làm xong tất cả, thì đã quá nửa ngày.

Tính toán thời gian, Nhạc Phàm chỉ cảm thấy thời gian gấp gáp, vì vậy bất chấp nghỉ ngơi, trực tiếp dẫn Trần Hương rời khỏi nơi đây.

Bên ngoài sơn cốc, yên tĩnh không tiếng động.


Nhạc Phàm cùng Trần Hương ẩn trong bụi cỏ, toàn thân trét đầy cỏ cây, để lấp đi mùi lạ.

Đối với một thợ săn có kinh nghiệm mà nói, che dấu bản thân là điều căn bản không thể thiếu khi săn bắn, càng là thủ đoạn quan trọng để sinh tồn. Bởi vậy, mỗi thợ săn đều có phương pháp ẩn thân khác nhau.

Bởi vì thợ săn đều chỉ là người bình thường, không phải có nội lực như người trong giang hồ, càng không có chân nguyên kỳ diệu của người tu hành, tất cả chỉ có thể dựa vào cơ năng của thân thể mà dấu đi khí tức của bản thân. Bởi vì khác thường như thế, thường thường lại có hiệu quả khác lạ.

Thân hình, mùi, tiếng tim đập, mạch động, còn có cảm giác… mỗi một phương diện đều đều phả hoạt động, không có một chút lơi lỏng. Ở điểm này, Nhạc Phàm không thể nghi ngờ so với thợ săn bình thường thì xuất sắc hơn rất nhiều. Có lẽ, đây là đây thật là đã kinh qua sinh tử, mới lĩnh ngộ được.

"Ca, người định bây giờ đi thăm dò tin tức sao?"

"Ừm".

"Nhưng bây giờ là ban ngày, chúng ta cứ như vậy mà đi vào, rất dễ dàng bị phát hiện".

"Thủ lăng nhất tộc những người đó từ nhỏ đã sống giữa núi rừng, linh giác dị thường nhạy cảm, cho nên ban ngày, ban đêm đối với bọn họ mà nói không có khác nhau nhiều… Nguy hiểm cùng cơ hội cũng tồn tại, nói không chừng bọn họ cũng nghĩ giống như muội, cho là chúng ta ban ngày sẽ không dám mạo hiểm, ngược lại sẽ là một cơ hội".

"Hy vọng là như vậy!"

"Mỗi thợ săn đều có phương thức thói quencủa mình, chúng ta chỉ cần có thể nắm được cơ hội, là có thể đi vào".


"Chẳng lẻ ca có biện pháp khác?"

"Ừm!"

Nhìn sơn cốc ở xa trống trải không người, âm thầm cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang quan sát.

Nhưng ai cũng không phát hiện trên vách núi, có hai bóng người đang chậm rãi di động.

Mỗi người đều có điểm mù trong lòng, khi mà người ta đang quá chú ý vào việc gì đó, hoặc là thói quen chú ý tới sự kiện nào đó, thường thường quên đi những chuyện rất rõ ràng khác.

Những người trên đảo này, mỗi ngày đều chú ý tình huống trên đảo, khiến cho bọn họ đã có thói quen xem địch nhân như là dã thú, con mồi. Bởi vậy, Nhạc Phàm dễ dàng cùng Trần Hương đường hoàng ở trên cao lẻn vào trong cốc.

Vẫn là sơn động bí ẩn, trong động đen thui, cơ quan bẩy rập, nguy hiểm trùng trùng!

Vào sơn động, Trần Hương rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, loại cảm giác len lén này, thật sự là làm cho người ta vừa kích động lại vừa khẩn trương. So với Nhạc Phàm dường như đã quá quen với cảm giác này rồi.

"Ca, chúng ta bây giờ đi vào sao?"

"Chờ một chút đã…"

Phía trước mặc dù đen thui, nhưng đối với Nhạc Phàm và Trần Hương mà nói thì không bị ảnh hưởng nào cả. Nếu như dựa theo trí nhớ mà đi tới, hai người hẳn là sẽ rất thoải mái mà đi tới.

Nhưng vì an toàn, Nhạc Phàm vẫn lựa chọn cẩn thận từng bước một, mặc dù tốn không ít thời gian, ít nhất cũng sẽ an toàn. Dù sao, muốn cứu người khác, trước tiên phải bảo đảm an toàn cho bản thân.


Tại phía khác của đảo, Thi Bích Dao cùng đám người Bạch bà bà đang bồn chồn ngồi.

Đã hai ngày, người cũng không nhàn rỗi. Bọn họ đã sử dụng rất nhiều biện pháp để tới gần tuyết sơn, đáng tiếc mỗi lần đều chật vật mà lui lại. Bảo sao mọi người không nhụt chí!

"Đại tỷ…"

Hồng bào lão phụ muốn nói lại thôi, bộ dáng trù trừ vừa giống người có tuổi, lại giống như người vợ nhỏ chịu ủy khuất.


Bạch bà bà cười cười, không tức giận nói: "Muốn nói cái gì thì cứ nói đi, đừng có làm như vậy".

"Hắc hắc…" Hồng bào lão phụ cười khan nói: "Đại tỷ, nếu tìm không được vật kia, chúng ta sẽ không kịp tham gia Ẩn lâm đại hội… Không bằng, chúng ta hay dùng bí thuật đi?"

"Dùng bí thuật!?"

Mọi người khẽ biến sắc, Bạch bà bà trầm ngâm nói: "Đó là thủ đoạn cuối cùng của chúng ta, chỉ có thể dùng ba lần, hơn nữa…"

Thanh bào lão phụ phụ họa nói: "Đại tỷ, lần này lão Ngũ nói không sai, nếu như chúng ta không kịp trở về, làm sao mà giao phó cho Tông chủ?"

Hắc bào lão phụ lạnh lùng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý

Bạch bà bà trầm mặc chốc lát, cuối cùng nhìn về phía Lam bào lão phụ: "Lão Tứ, ngươi có ý kiến gì không?"

"Biện pháp này xác thật có thể thi hành, bất quá…"

"Bất quá cái gì?" Hồng bào lão phụ vội hỏi.

Lam bào lão phụ suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta vận dụng bí pháp, sẽ không có thời gian chú ý đến các biến hóa khác… Cho nên, tốt nhất là mấy lão già chúng ta dẫn khai chú ý lực, sau đó để cho Tiểu Dao tiềm phục mà hành sự…"

"Tiểu Dao… Tiểu Dao…"

Bạch bà bà nhìn Thi Bích Dao, chỉ thấy đối phương đang sững sờ.

Nghe được tiếng kêu, Thi Bích Dao lập tức sực tỉnh nói: "Bích dao thất thố, các bà bà thứ tội".

Lam bào lão phụ vuốt vuốt tóc nói: "Tiểu nha đầu ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Thi Bích Dao cố gắng đè nén bối rối trong lòng, thản nhiên giải thích nói: "Ta đang thầm suy nghĩ địch nhân âm thầm là người phương nào, có phải cũng là vì vật tại tuyết sơn này mà tới… trên đảo này rất nhiều bí mật, chúng ta hẳn là phải gia tăng phòng bị mới phải".

Mọi người nghe vậy không khỏi vuốt cằm, ai cũng không chú ý sự khác thường trong mắt của Thi Bích Dao.