Thương Thiên

Chương 527: Thù và hận




Nội viện phủ tổng đốc trầm tĩnh dị thường.

Trước phòng khác Lạc Khuê chắp tay mà đứng, tuy phẫn nộ trong lòng nhưng hắn vẫn duy trì phong phạm của người đứng đầu.

Bênh cạnh là bảy tên cao thủ đứng ở bảy phương vị, xung quanh có ba trăm binh lính ba tầng trong ba tầng ngoài không ngừng chạy qua lại, loáng thoáng dâng lên một cổ khí thế. Không sai, đây chính là một tiểu hình chiến trận.

Chiến trận này là do Lạc Khuê dùng một số tiền lớn thông qua môi giới đặc thù mới thu được vào tay. Hắn vốn là có ý thông qua chiến trận này để sáng chế ra chiến trận lợi hại hơn, dùng tốt ở trên chiến trường.

Chỉ tiếc, chiến trận biến hóa vô cùng huyền diệu, muốn sáng chế một cái thì không phải là chuyện ngày một ngày hai. Bởi vậy cho tới bây giờ thì Lạc Khuê cũng chỉ nắm giữ vẻn vẹn hai bộ tiểu hình, đừng nói tới chi là trung hình và đại hình.

Tiếng kêu thảm thiết bên trong phủ cuối cùng cũng biến mất, chỉ còn lại một mảng tĩnh lặng.

Trong sự chăm chú của đám người Lạc Khuê, một bóng người từ đàng xa đi tới, từng bước từng bước tới gần...

Người tới toàn thân nhiễm nháu, hai mắt phát ra quang mang thù hận! Sau lưng của hắn có một hộp sắt dài, đồng dạng cũng bị máu tươi nhuộm đỏ. Hắn trông như là ma quỷ mới từ bể máu của địa ngục đi ra.

Tử khí và sát ý nồng đậm tản ra.

"Phệ!"

Một bóng đen lóe lên, chỉ thấy một con rắn nhỏ kỳ dị xuất hiện ở trên vai người tới, thè thè cái lưỡi đỏ, khắp thân bao phủ bởi lân giáp.

- Là... là hắn! Dĩ nhiên là hắn! Dĩ nhiên là hắn!!!

Nhìn người tới, Lạc Khuê không kìm nén được gào lên, không để ý tới tôn nghiêm và thể diện. Hắn trợn trừng hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, không khỏi hiện lên một chút khiếp sợ.

Hắn vĩnh viễn sẽ không quên, hắn làm sao quên được một người khiến người ta ăn ngủ không ngon, khiến thiên hạ biến sắc.

- Lý... Nhạc... Phàm...

Lạc Khuê hít một hơi thật sâu, gọi ra từng chữ từng chữ trong tên của đối phương. Người chung quanh đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lập tức lộ ra vẻ kinh hãi!

Lý Nhạc Phàm là ai?

Trong khoảng thời gian này tin tức về Lý Nhạc Phàm trải dài khắp mọi nơi, cho dù là người ru ru ở trong nhà cũng phải nghe tới tên hắn.

Lời đồn nào phải hư danh, nếu nói ấn tượng của giang hồ về Lý Nhạc Phàm là gì, vậy cũng chỉ có một chữ - hung!

Hung thần ác sát! Hung tàn dữ dội! Máu lạnh điên cuồng!

Có lẽ ngươi không sợ sinh tử, có lẽ ngươi dũng cảm gan dạ, nhưng khi ngươi đối mặt với một tên điên, một tên cuồng ma, một tên coi thường sinh mệnh, ngươi sẽ như thế nào?

Dù mọi người đều đã trải qua trăm trận chiến, cũng tránh không được mà run sợ trong lòng!

- Lý Nhạc Phàm! Ngươi dám...

Tự biết thất thố, Lạc Khuê vốn còn muốn nói vài lời để lấy lại chút mặt mũi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia, không khỏi sửa lời nói:

- Lý Nhạc Phàm, ta bất kể ngươi là người hay quỷ, nơi này không chấp nhận cho ngươi càn rỡ!

Lời của Lạc Khuê tuy tàn khốc, nhưng hắn cũng không dám vọng động. Lý Nhạc Phàm lợi hại, đâu phải chỉ riêng hắn biết đâu.

Nghe được có người gọi ra tên mình, Lý Nhạc Phàm đột nhiên dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía trước.

Trong trí nhớ của Nhạc Phàm thì người này cũng không có mấy ấn tượng. Bất quá hắn lại biết, người này chính là tổng đốc Lạc Khuê, là ngoại công của Thái Ân Khắc!

Đương nhiên, Nhạc Phàm cũng không có đi cân nhắc những quan hệ phức tạp này, đây chỉ là một ý niệm thẳng đuột ở trong lòng.

- Thái Ân Khắc ở nơi nào?

Mấy chữ nhàn nhàn lại lạnh lẽo như sông băng vạn trượng, giống như mang theo cô độc và thù hận ngàn vạn năm!

"Phệ phệ!"

Tiểu hoàng xà và Nhạc Phàm tâm ý tương thông, tự nhiên cũng cảm nhận được cơn tức giận không thể kìm chế này. Bất quá, tiểu hoàng xà hiểu được, Nhạc Phàm cũng không hi vọng có người khác nhúng tay vào chuyện này, bởi vì hắn muốn dùng hai tay của mình để giải quyết hết thảy. Cho nên, tiểu hoàng xà lặng lẽ lùi về cổ tay của Nhạc Phàm, xoay quanh bất động.

Ở trong lòng, Lạc Khuê đã đem Thái Ân Khắc trách cứ vô số lần, đồng thời cũng âm thầm may mắn là Thái Ân Khắc vẫn chưa về, nếu không thì không biết sẽ thành bộ dáng ra sao nữa.

Chấn chỉnh lại tinh thần, Lạc Khuê trầm giọng nói:

- Lý Nhạc Phàm, chuyện năm đó tuy là do Khắc nhi dựng lên, nhưng hắn khi đó chẳng qua là trẻ tuổi nông nổi, hành động theo cảm tính mà thôi, cũng không phải là hung thủ chân chính sát hại thân nhân ngươi, ngươi hà tất phải đuổi tận giết tuyệt?

"..."

Nhạc Phàm nhìn chằm chằm, sát khí trên người cũng chưa giảm nửa điểm.

Phân rõ phải trái không được, Lạc Khuê đành phải quát lớn:

- Lý Nhạc Phàm, mười năm trước ngươi chính là trọng phạm do triều đình truy nã, chẳng lẽ ngươi hôm nay còn muốn giẫm lên vết xe đổ phải không? Nếu ngươi bây giờ lui ra, bổn quan niệm tình ngươi nôn nóng báo thù, tha cho ngươi một mạng. Nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ, đừng trách bổn quan đem ngươi bắt lại!

Nếu như đổi lại là người khác, Lạc Khuê há có thể sẽ thỏa hiệp như thế? Đường đường là Tổng đốc Lưỡng Quảng, tay cầm mười vạn trọng binh, ai dám nghịch ý của hắn. Bất quá, đối mặt với một địch nhân cường đại và điên cuồng, không ai lại dám tùy tiện đắc tội.

- Thái Ân Khắc ở nơi nào?

Ngữ khí Nhạc Phàm vẫn lạnh như băng, không có chút che dấu sát ý trong lòng. Loại quyết tâm giết người này, cho dù là trời long đất lở cũng đừng hòng thay đổi!

Thấy đối phương kiên quyết như thế, sắc mặt Lạc Khuê không khỏi hơi đổi. Hắn liên tưởng tới đủ loại tin đồn về Lý Nhạc Phàm, hắn là người một khi đã hạ quyết tâm thì không có khả năng vì một hai câu của người khác mà thay đổi.

Lạc Khuê biết, chuyện hôm nay không cách nào kết thúc tốt đẹp được, bất quá hắn cũng không sợ hãi. Là người nắm quyền một phương, nếu trên tay không có chút điểm nội tình thì chỉ sợ hắn đã bị người ta giết chết trăm nghìn lần rồi.

- Lý Nhạc Phàm, ngươi đã chấp mê bất ngộ như thế, vậy thì đừng trách lão phu không khách khí! Loạn Tinh trận, phá thiên địa, giết giết giết!

Ra lệnh một tiếng, ba trăm binh lính đồng thời kết hợp, tụ thành một đoàn, giống như vòng xoáy tinh tú không ngừng vận chuyển, đem Nhạc Phàm vây ở chính giữa.

Những binh lính này xếp thành đội hình nhìn như tán loạn, nhưng kỳ thực hành động của bọn họ lại nhất trí một cách thần kỳ, mỗi một động tác giống như đã trải qua ngàn vạn lần tập luyện, không có bất kỳ sai lệch nào.

Binh trận hung hiểm, Nhạc Phàm không một chút để ở trong lòng, ngược lại sải bước tiến về phía trước.

"Tùy... Tùy... Tùy....!"

Bước chân nặng nề giống như giẫm đạp trong lòng mọi người... Khó chịu, đau đớn, không cách nào an tĩnh được. Mỗi khi Nhạc Phàm bước một bước, sát khí lại nặng thêm mấy phần, binh sĩ nào tới gần một chút đều có cảm giác sắp nghẹt thở.

Sợ hãi sẽ cho người ta sụp đổ, mà biện pháp duy nhất chính là phản kháng, liều mạng phản kháng!



- Giết!

Chiến trận khẽ động, công kích sắc bén ùn ùn kéo đến.

Rút giây động rừng, đây chính là uy lực của chiến trận... Lấy lực lượng nhỏ nhất đổi lấy công kích cường đại nhất!

"Đương... Đương..."

"Phác... Phác... Phác..."

"Oành..."

Binh khí ào ào bổ tới, nhưng nhịp chân của Nhạc Phàm vẫn không có dừng lại, từng bước từng bước... Phảng phất như vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại.

- Cút!

- Cút cút cút...

Một tiếng rống giận tràn ngập hận ý tràn khắp trời đất, trong khoảng thời gian ngắn, sóng khí cuồn cuộn, phong vân biến sắc!

Rồi sau đó, trong vòng ba trượng quanh Nhạc Phàm sinh ra một cái lồng vô hình, bất kỳ binh lính nào chạm phải đều bị lực lượng khủng bố này ăn mòn...

"A!"

"Oành!"

"Oành! Oành! Oành!"

Binh sĩ trong chiến trận, người này tiếp người kia ngã xuống, phát ra tiếng kêu thảm thiết! Bọn họ chết trong thống khổ, thất khiếu chảy máu, nếu có người kiểm tra thi thể bọn họ, nhất định sẽ phát hiện, ngũ tạng lục phủ, kinh mạch xương cốt của những binh lính này đều đã bị đánh nát bấy!

Cứ như vậy, không có bất kỳ kỹ xảo nào, Nhạc Phàm cứng rắn đi thẳng một đường xuyên qua chiến trận.


Nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt Lạc Khuê âm u sắp chảy nước.

"Tùy! Tùy! Tùy!"

Thời điểm Nhạc Phàm còn cách Lạc Khuê năm trượng, bảy tên cao thủ bên cạnh Lạc Khuê cuối cùng cũng ra tay.

Giật như gió! Nhanh như điện!

Bảy bóng người giống như quỷ mỵ xông về phía Nhạc Phàm...

Bảy người này là bảy cao thủ tiên thiên do Lạc gia dốc toàn lực bồi dưỡng ra, mỗi người đều có tuyệt chiêu của riêng mình. Bảy người hợp nhất, cộng thêm uy lực của chiến trận, đây tuyệt đối là một lực lượng cường đại. Khó trách Lạc Khuê có thể an ổn ở vị trí này nhiều năm như vậy, xem ra nội tình xác thực thâm hậu.

"Oành! Oành! Oành! Oành!"

Vừa va chạm phải lồng tráo, bảy tên cao thủ không ngoài dự tính bị bắn trở lại, bất quá bọn hắn cũng không giống những binh lính kia bị chấn chết, chẳng qua là nội phủ bất định, huyết khí cuồn cuồn mà thôi.

- Thất Tinh hợp!

Một chiêu thất bại, bảy người thoáng điều chỉnh lại, sau đó nhảy lên trời cao. Trên không trung, bảy bóng người kết hợp điệp gia hoàn mỹ với nhau, hình thành một cổ lực lượng vô cùng khổng lồ. Lực lượng cường đại như vậy, đã muốn vượt ra khỏi bình chướng của cảnh giới tiên thiên, mơ hồ chạm tới cảnh giới thiên đạo.

Không sai, đã tiếp cận biên giới của thiên đạo, dẫn động lực lượng thiên địa!

- Một kích liên thủ của bảy huynh đệ chúng ta, Lý Nhạc Phàm ngươi có dám tiếp không!

Bảy người cười lên như điên, bọn họ đối với tuyệt chiêu của mình vô cùng tin tưởng, nếu đối phương dám ngạnh kháng trực diện, bọn họ nhất định có thể đem đối phương đánh thành trọng thương, thậm chí trực tiếp đánh chết!

Vừa nghĩ tới nhóm người mình có thể đem một nhân vật trong truyền thuyết đánh bại, bảy người quả thực nhịn không được cười vang.

Uy thế thật lớn, nhưng biểu tình của Nhạc Phàm không có một chút biến hóa, thậm chí bước chân cũng không có dừng lại chút nào.

"Oành!"

Thế công của bảy người phá tan lồng tráo vô hình, rơi thẳng hướng đỉnh đầu của Nhạc Phàm, đối phương không chút nghĩ ngợi, tay phải tùy ý đánh ra một quyền!

"Răng rắc cách cách!"

"Oành!"

Quyền ý như thiên, sát phạt quyết đoán!

Cùng với quyền thế của Nhạc Phàm va chạm, thế công của bảy người giống như củi mục bị đánh tan, bảy người cũng bị đánh thành thịt vụn!

Vụn thịt bay tứ tung, mưa máu phun đầy trời. Máu tanh! Tàn nhẫn! Cuồng bạo!

Một màn kia không chỉ làm người ta rung động, mà còn là sợ hãi phát ra từ nội tâm!

Bọn lính đình chỉ tấn công, gấp rút lui lại giống như nhìn thấy quỷ.

Bọn họ tuy đã nhiều lần sống ở ranh giới của sinh tử, nhưng hiện tại, nam tử này đã nói cho bọn họ biết có một thứ đáng sợ hơn cái chết, đó chính là tuyệt vọng!

Mới vừa rồi còn ba trăm binh lính sống sờ sờ, không lâu sau chỉ còn lại có không tới trăm người.

Nhìn thi thể đầy đất, lòng tuyệt vọng tự nhiên sinh ra.

Mọi người tránh ra, thân ảnh Nhạc Phàm trực tiếp bại lộ trước mắt Lạc Khuê. Đối phương kinh sợ nhìn chằm chằm hắn, một lời cũng nói không ra.

Những binh lính đã chết thì là chết, nhưng những cao thủ tiên thiên là do hắn tốn mấy chục năm tâm lực bồi dưỡng ra. Hiện tại toàn bộ chết đi thì chẳng khác nào lấy dao cứa vào thịt hắn, cắt nát tay hắn, chân hắn, nội tâm đau đớn không tài nào nghĩ tới được.

- Lý Nhạc Phàm! Ngươi thật là kẻ ngoan độc!

Lạc Khuê run rẩy chỉ chỉ đối phương, không còn chút khí độ của đại tướng biên cương.

Đối mặt với chỉ trích của Lạc Khuê, Nhạc Phàm cũng không có chút gợn sóng. Hắn đến báo thù chứ không đến tỷ võ, tự nhiên không cần phải thủ hạ lưu tình, huống chi đối phương đã để lộ sát cơ, nếu như còn muốn hắn không giết người thì thật sự là quá ngu muội, quá ngu ngốc.

- Thái Ân Khắc ở nơi nào?

Nhạc Phàm nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên thành từng đường.

Đối diện với lửa giận của đối phương, Lạc Khuê chẳng những không có lùi bước, ngược lại còn tiến tới một bước nói:


- Lý Nhạc Phàm, ngươi tưởng lão phu không làm gì được ngươi sao?

- Nói!

Một quyền của Nhạc Phàm đánh ra, mang theo sức lực khôn cùng và vô thượng sát ý trực tiếp hướng về phía mặt của Lạc Khuê!

Uy thế như thế, nếu thật bị một quyền này đánh trúng, Lạc Khuê tất nhiên là chết không có chỗ chôn.

Song, ngay tại lúc này có một bàn tay từ phía sau Lạc Khuê đem nắm đấm của Nhạc Phàm cản lại.

"Phác!"

Một tiếng trầm đục, kình khí chấn động.

Bị dư ba ảnh hưởng, Lạc Khuê ngã nhào xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, bất quá cũng không có gì quá trở ngại.

Nhạc Phàm cuối cùng cũng bị ngăn lại.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trung niên ngang trời xuất hiện.

Người này một thân cẩm y, tóc đen buộc chặt phiêu dật linh động, tướng mạo phổ thông, trừ kim luân ba cánh trên tay của hắn ra, hắn cũng không có gì đặt biệt.

Nhưng là, Nhạc Phàm có thể cảm nhận được trên thân người tới một chút khí tức của nguy hiểm.

Tu sĩ thiên đạo!

Cũng chỉ có cao thủ thiên đạo mới có thể cấp cho Nhạc Phàm cảm giác áp bách như vậy. Bất quá, tín niệm của hắn vô cùng kiên định, tự nhiên không có buông bỏ ý nghĩ.

Khó trách Lạc Khuê không có sợ hãi, nguyên lai phía sau hắn còn có một vị cao thủ thiên đạo.

Nhìn người vừa tới, Lạc Khuê không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng nổi lên chút ý cười sâu xa.

- Ngươi chính là Lý Nhạc Phàm?

Nam tử trung niên thần sắc cao ngạo, vẻ mặt có phần khinh thường:

- Nghe nói mười năm trước chính là ngươi đánh bại Vô Trần tử và Mông Chiến, tiểu tử nhà ngươi đúng là vận khí không tệ.

Vận khí không tệ!?

Nếu Vô Trần tử và Mông Chiến nghe được lời người này nói không biết có hộc ra ba ngụm máu hay không?

Phải biết rằng năm đó Vô Trần tử và Mông Chiến có cảnh giới thiên đạo trung cảnh, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ. Nhưng bọn hắn hợp lực cũng không thể đỡ được một kích của Lý Nhạc Phàm, nếu như đây coi là vận khí thì bọn họ là cái gì? Chẳng lẽ là vận khí không tốt hay là xui xẻo bị quỷ ám?

Người có thể kiêu ngạo, nhưng không thể tự đại a.

"..."

Nhạc Phàm không nói gì, chẳng qua là lạnh lùng nhìn đối phương.

Có thứ hắn không cần giải thích, cũng không cần đi chứng minh, đúng chính là đúng, không đúng chính là không đúng.

Nam tử trung niên thấy đối phương không mở miệng , vì thế híp mắt nói:

- Tiểu tử , đừng tưởng rằng mình đánh bại được hai tu sĩ thiên đạo là có thể không để ai trong mắt, chẳng lẽ ngươi không biết, cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên sao? Ta là cung phụng của triều đình - Cảnh Hành Viễn, nhớ kỹ tên của ta, bởi vì ngươi sắp chết ở trong tay của ta.

Đúng vậy, người này là do Chu Khang Cảnh phái tới bảo vệ Lạc Khuê. Nói là bảo vệ, nhưng cũng đồng nghĩa với giám thị và khống chế. Đối với lần này, Lạc Khuê cho tới bây giờ đều là ra vẻ không biết, mặc kệ hành sự.

"Ô!"

Một đạo kim quang xẹt qua, đúng là kim luân trong tay Cảnh Hành Viễn bay ra ngoài.

Con ngươi Nhạc Phàm đột nhiên co rút lại, cảm giác nguy cơ mãnh liệt làm hắn nheo mắt.


Rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là kim luân phổ thông, ở chỗ lưỡi của mỗi cái cánh đều có chi chít những răng cưa thật nhỏ, không khó tưởng tượng nó sắc bén cỡ nào. Bất quá, điều mà Nhạc Phàm cố kỵ vẫn là lực khống chế của Cảnh Hành Viễn đối với kim luân.

"Ô!"

Tốc độ kim luân không nhanh không chậm, lấy một góc độ huyền diệu bay về phía Nhạc Phàm, làm hắn không thể tránh.

Vũ khí kỳ quái như thế, Nhạc Phàm đây là lần đầu tiên tiếp xúc, nhất thời vô ý để cho kim luân bắt được!

"Xuy!"

Kim luân trực tiếp xẹt qua cánh tay Nhạc Phàm, đem ống tay áo của hắn cắt đứt.

Nhưng làm Cảnh Hành Viễn không nghĩ tới là cánh tay của đối phương vẫn còn nguyên, thậm chí là làn da cũng không bị trầy xướt.

- Đây... đây là có ý tứ gì?

Cảnh Hành Viễn kinh ngạc nhìn cánh tay của Nhạc Phàm, kinh dị không nói nên lời. Kim luân của hắn có bao nhiêu sắc bén hắn sao còn không biết, cho dù là kim cương thiết thạch cũng có thể dễ dàng cắt ra, hắn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua, vẫn còn có người có thể lấy thân thể huyết nhục ngạnh kháng cùng với kim luân của mình mà không việc gì! Vậy còn là thân thể của người bình thường sao? Cho dù là tu sĩ thiên đạo chuyên tu thuật luyện thể cũng không có mạnh mẽ đến trình độ như vậy.

Lần đầu tiên, Cảnh Hành Viễn phải thu hồi vẻ khinh thị của mình. Cổ tay lại lần nữa phiên động, thật tình khống chế kim luân.

"Ô!"

"Ô! Ô! Ô!"

"Ô! Ô! Ô! Ô!"

Kim quang đầy trời, kim luân một hóa hai, hai hóa bốn, chia ra theo bốn phương hướng bất đồng đánh về phía Nhạc Phàm, mang theo uy thế càng cường đại hơn.

Có giáo huấn vừa rồi, Nhạc Phàm lần này phản ứng rất nhanh.

Đối Thác bộ pháp, Long Tường thiểm, Súc Địa thuật.

Thân pháp Nhạc Phàm thiên biến vạn hóa, vô cùng quỷ dị, vừa dịp tránh được vòng vây của kim luân, những người xung quanh xem mà trợn mắt hốc mồm. Bọn họ đều chỉ nghĩ là, Lý Nhạc Phàm chẳng qua là có lực lượng cường đại mà thôi, lại không nghĩ rằng, đối phương trên phương diện thân pháp kỹ xảo cũng có tạo nghệ cao như vậy, nhìn vô cùng kinh diễm! Một nhân vật như thế, nếu cùng hắn làm địch đúng là không phải một lựa chọn sáng suốt.

- Di! Phía trước đã xảy ra chuyện gì?

Đẩy ra đám người chen chúc, Thái Ân Khắc và Lam Duệ Minh ở trong men say lúy túy đi về phía phủ tổng đốc.


Lúc này cạnh cửa phủ tổng đốc đã thành một đống bừa bãi, gần trăm cỗ thi thể rải rác kéo vào bên trong phủ, trong không khí có mùi máu tanh chưa tan.

Nhìn thấy một màn máu chảy đầm đìa như vậy, Thái Ân Khắc bị dọa tới mức sắc mặt tái nhợt, cảm giác say mông lung nhất thời biến mất... thanh tỉnh trở lại.

- Sao lại thế này?! Đây là có chuyện gì? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Thái Ân Khắc hoàn toàn mất lý trí, hai chân run rẩy ngồi liệt trên mặt đất.

Lam Duệ Minh cũng trầm lòng xuống, chạy đi xốc vạt áo một người hỏi:

- Nói! Phủ tổng đốc phát sinh chuyện gì? Nói mau!

Người kia đồng dạng vẫn còn run run, ấp úng nói:

- Có người xông... xông vào phủ tổng đốc... giết, giết thật là nhiều người... Thật là nhiều máu... Ma quỷ! Hắn là ma quỷ... Đều chết hết, đều chết hết!

- Phế vật!

Lam Duệ Minh ném người nó qua một bên, hướng về phía Thái Ân Khắc nói:

- Thái thiếu gia người mau tìm chổ tạm lánh đi, ta đi vào trước xem xét tình huống!

Dứt lời, Lam Duệ Minh bay thẳng hướng phủ tổng đốc.

- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Thái Ân Khắc mờ mịt nhìn quanh, muốn bò dậy nhưng cả chút khí lực cũng không có.

- Hắc hắc, sát khí thật mạnh... Xem ra phủ tổng đốc cũng bị người ta xáo tung rồi!

Một thanh âm âm dương quái khí vang lên bên tai, Thái Ân Khắc vội vàng quay đầu lại, ngoài lão sắc lang Diệp Vãn Phong ra thì còn ai vào đây.

Tiểu tử, nhà ngươi bị người ta phá, ngươi còn ở nơi này đợi cái gì?

Diệp Vãn Phong không có hảo ý đánh giá Thái Ân Khắc, ngay sau đó cười quái dị nói:

- Không bằng chúng ta cùng nhau vào xem một chút thế nào? Nếu người trong nhà ngươi đều chết hết, ngươi cũng đi theo bồi bọn họ cũng tốt a! Điều tốt như vậy không phải là ngày nào cũng có đâu. Hắc hắc hắc! Đi thôi!

- Buông ta ra! Lão già nhà ngươi mau buông ta ra...

Thái Ân Khắc kiệt lực phản kháng, muốn thoát khỏi ma chưởng của Diệp Vãn Phong. Chỉ tiếc với chút bản lãnh của hắn sao có thể là đối thủ của Diệp Vãn Phong.

Giãy dụa không làm nên chuyện gì, kết quả là Thái Ân Khắc cứ như vậy bị lão đầu xốc đi vào trong.

Lam Duệ Minh bước nhanh vào phủ tổng đốc, cẩn thận che dấu tung tích.

Mỗi lúc đi qua một chỗ, Lam Duệ Minh đều bị sởn tóc gáy một lần. Hắn kiểm tra những thi thể, toàn bộ là một kích trí mệnh, khí quan xương cốt toàn bộ dập nát, giống như của một đám người bùn khoác da người vậy. Điều này nói lên thứ gì?

Tới gần sân, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở giữa sân, người này giống như ma quỷ từ trong Cửu U thâm uyên đi ra, mang theo vô tận ác mộng.

Nội viện phủ tổng đốc, kim quang đầy trời.

Bóng của Nhạc Phàm không ngừng xuyên qua giữa kim quang.

Mười nhịp thở trôi qua, kim luân không công mà lui, Cảnh Hành Viễn thấy thế vẻ mặt cũng thêm âm trầm!

"Hừ!"

Gọi kim luân trở về, Cảnh Hành Viễn lấy thân mà chủ, dẫn động thiên địa lực lượng tràn vào toàn thân.

Mượn thiên địa lực lượng là thiên đạo hạ cảnh.

Dẫn thiên địa lực lượng nhập vào cơ thể là thiên đạo trung cảnh.

Luyện hóa thiên địa lực lượng là thiên đạo thượng cảnh.

Cảnh Hành Viễn có thể coi là thiên đạo trung cảnh đỉnh phong.

Bởi vậy, mỗi chiêu một thức của hắn đều ẩn chứa uy lực cường đại!

"Ngô!"

"Ô!"

Tiếng quyền quá không, tiếng kim luân chấn động.

"Ầm vang" một tiếng, hai người vừa chạm vào liền tách ra.

Nhạc Phàm cũng bị lực phản chấn đẩy lùi lại mấy bước, gạch lạt dưới mỗi bước chân đều bị chấn thành bụi phấn, ngay cả mu bàn tay cũng bị cắt một vết thật dài, máu tươi không ngừng chảy ra! Vết thương này đúng là bị kim luân quẹt làm bị thương.

Bất quá, phía bên kia, Cảnh Hành Viễn cũng không khá hơn. Một cánh của kim luân bị đánh nát một miếng, bản thân hắn cũng bị lực lượng thuần túy xâm nhập thân thể, phải phun ra một ngụm máu tươi mới hòa hoãn được khí tức.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Cảnh Hành Viễn lau vết máu nơi khóe miệng, thần sắc ngoan độc nói:

- Lý Nhạc Phàm, ngươi chính là người thứ nhất có thể ép ta đến loại tình trạng này.

"Phệ Phệ!"

Thấy Nhạc Phàm bị thương tổn, tiểu hoàng xà phát ra tiếng kêu phẫn nộ, tựa hồ tùy thời đều có thể xông ra.

- Ngoại công... Cứu con!

Vào thời điểm mấu chốt, một thanh âm không đúng lúc truyền vào tai mọi người.