Thương Thiên

Chương 528: Phá kình vạn trọng lực




- Ngoại công cứu con!

Tên ngu ngốc nhà ngươi kêu la cái gì, sợ người khác không biết ngươi bị trói sao...

Mắng một tiếng, Diệp Vãn Phong xách theo Thái Ân Khắc đang bị điểm huyệt hiện thân ở trên bờ tường.

- Hắc hắc, náo nhiệt náo nhiệt, thật sự là náo nhiệt...

Diệp Vãn Phong cười khan hai tiếng:

- Các ngươi tiếp tục, các ngươi tiếp tục đi, ta chỉ là người tới xem náo nhiệt mà thôi, các ngươi không cần phải để ý đến ta, này...

Đang nói đột nhiên ngừng lại, ánh mắt Diệp Vãn Phong dừng tại một người, khuôn mặt kinh ngạc như thấy quỷ!

- Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi, ngươi là Lý Nhạc Phàm? Thật sự là ngươi!?

Cánh tay Diệp Vãn Phong run lên, suýt nữa đem Thái Tư Khắc đánh rớt xuống. Hắn không biết hôm nay có phải ngày xui xẻo của hắn hay không, cư nhiên ở chỗ này lại gặp tên sát tinh Lý Nhạc Phàm. Mỗi lần nhìn thấy sư đồ Lý Nhạc Phàm, trên người mình chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện tốt gì. Lần này... xem ra cũng sẽ không có chuyện tốt gì a!

Diệp Vãn Phong thật là hận! Hận tại sao mình không quản được hai chân của mình, hận vì chính mình thích xem náo nhiệt, thích đi quản chuyện người khác. Hiện tại bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, muốn đi sợ là đã trễ rồi.

Không để ý tới Diệp Vãn Phong đang âm thầm kêu khổ, ánh mắt Nhạc Phàm gắt gao nhìn chằm chằm người trong tay đối phương. Người kia chính là kẻ thay đổi vận mệnh của mình, phá hủy cuộc sống của mình. Cho dù cách xa mười năm, cho dù trí nhớ tan nát, hắn cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được người này.

- Thái... Tư... Khắc!

Bởi vì cái gọi là, kẻ thù gặp mặt mắt đỏ ngầu, Nhạc Phàm kêu lên từng chữ từng chữ trong tên của đối phương, hung quang trong mắt bạo trướng, sát khí nồng đậm lại lần nữa ngưng tụ, hóa thành một đạo lệ mang nhắm thẳng vào đối phương!

"A!"

Hết lên kinh hãi, Thái Tư Khắc bị sát khí ngưng tụ kia đánh tan sạch sẽ can đảm. Hắn vừa nhìn đối phương đã biết hắn là ai, hắn đồng dạng cũng không quên được người này, người làm mình lo lắng hãi hùng suốt hơn mười năm, tùy thời sẽ xuất hiện ở trong ác mộng.

- Là ngươi! Dĩ nhiên là ngươi! Thật sự là ngươi!

Thái Tư Khắc thất kinh, nhìn đôi mắt đỏ ngầu kia, hắn cảm giác mình đang chìm trong tuyệt vọng, dày vò, bào mòn linh hồn.

- Không! Không... Đừng có giết ta! Đừng có giết ta! Van ngươi bỏ qua cho ta! Chuyện năm đó không phải là ta làm, chuyện không liên quan đến ta... Cha mẹ cứu ta... Ngoại công cứu ta...

Dưới sự bao phủ của sát khí, tâm thần của Thái Tư Khắc tan vỡ, nước mũi lồng bồng, nước mắt dàn dụa, không còn nửa điểm bộ dáng của thiếu gia.

- Dừng tay, Lý Nhạc Phàm ngươi dừng tay...

Lạc Khuê không nhịn được kêu lên. Dù đối phương làm sai chuyện gì thì người ta cũng là cháu của mình, nhìn thấy người ta như thế sao hắn không chua xót được.

- Đừng có giết ta... Cứu ta...

- Câm miệng! Ồn chết đi được!

Nghe được Thái Tư Khắc mất đi lý trí la to, Diệp Vãn Phong không khỏi phiền lòng, tiện tay điểm vào huyệt câm của đối phương nói:

- Hắc hắc! Chuyện này không có bất cứ quan hệ nào lão phu, các ngươi có thù báo thù, có oán báo oán... Tiểu tử này cứ giao cho các ngươi xử lý đi, lão phu chỉ xem náo nhiệt, không có hứng thú chõ mõm vào.

Vừa nói xong, Diệp Vãn Phong dùng sức đem Thái Tư Khắc ném ra ngoài.

Cũng không biết là cố ý và vô tình, Thái Tư Khắc bị ném ra thật xa, hướng thẳng tới chỗ của Lý Nhạc Phàm.

- Không!

Thấy một màn này, Thái Tư Khắc suýt nữa bị dọa cho hồn phi phách tán!

Lạc Khuê lại càng kinh hãi hơn, đang muốn mở miệng cầu cứu Cảnh Hành Viễn thì dị biến xảy ra! Hai đạo quang ảnh phá không mà đến, chia ra chỉ hướng Nhạc Phàm và Thái Ân Khắc.

"Phanh!"

Nhạc Phàm dùng một quyền đánh tan quang ảnh. Động tác của hắn cũng bị chậm nửa nhịp. Chính trong nửa nhịp này, một bóng trắng khác đã đem Thái Tư Khắc quấn lấy, trực tiếp cứu đi.

Nói đến là đến, nói đi là đi, thế gian nào có chuyện tiện nghi như vậy?

"Gào!"

Lửa giận của Nhạc Phàm bạo trướng, thân hình thoáng một cái đã tiêu thất tại chỗ, để lại một vết thật sâu trên mặt đất... Khi hắn xuất hiện lần nữa, bóng trắng kia cũng đã bị ép cho dừng lại, nhìn kỹ thì thấy một lão giả tóc trắng xoá, trên mặt đủ loại dấu vết của năm tháng.

Người này đúng là Mộ Dung nhất tộc Cát lão, kỳ thực hắn tới đã lâu, chẳng qua là lặng lẽ quan sát, vẫn chưa nông nóng xuất thủ. Nếu không phải Thái Ân Khắc xuất hiện, chỉ sợ hắn vẫn còn ngồi xem, tìm cơ hội cấp cho Nhạc Phàm một kích trí mệnh. Đương nhiên, cứu Thái Tư Khắc cũng là một cái nhân tình lớn, tạo điều kiện đẩy mạnh hợp tác của Mộ Dung thị và Lạc gia sau này, cơ hội này không thể bỏ qua.

"Hừ!"

Cát lão lạnh mặt, đang muốn mở miệng nói vài lời nhưng không lường trước rằng Nhạc Phàm đã tung nắm đấm tới, một câu cũng không nói.

Người này quả thực là một kẻ mãng phu thuần phát!

Cát lão thầm mắng một câu, bảo vệ Thái Tư Khắc lui ra tránh, cũng không chống chọi cùng đối phương, hơn nữa còn không biết là cố ý hay vô tình mà nhích gần về phía Lạc Khuê và Cảnh Hành Viễn.

Lùi một chút, Cát lão cất cao giọng nói:

- Cảnh cung phụng, người này đã nhập ma đạo, nếu không diệt trừ sẽ dẫn tới tai họa cho muôn dân, không bằng ta và ngươi liên thủ đem hắn tiêu diệt, như thế nào?



Lời thật tàn (nhẫn)! Kết thật độc!

Lời của Cát lão đúng là muốn dồn Nhạc Phàm vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Lấy quan sát của hắn, tu vi của Lý Nhạc Phàm cũng không cao, chỉ là đối phương có một thân lực lượng quỷ dị, chỉ dựa vào thủ đoạn của một mình hắn, thật sự khó có thể diệt sát Lý Nhạc Phàm. Hắn xảo quyệt mời Cảnh Hành Viễn liên thủ, vừa có thể thuận nước dong thuyền, vừa có thể diệt trừ hậu hoạn, vừa kiếm được một phần địa vị, có thể nói là một công ba việc.

- Liên thủ...

Cảnh Hành Viễn nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lại lộ vẻ do dự. Cao thủ có tôn nghiêm của cao thủ, mình đường đường là tu sĩ Thiên đạo trung cảnh, lại muốn cùng với tu sĩ khác liên thủ đối phó một người trong giang hồ, chuyện này nếu truyền đi, khó tránh khỏi chê cười của người khác. Nhưng Lý Nhạc Phàm có một thân lực lượng quỷ dị, vừa rồi mình đã ăn thiệt thòi không nhỏ, cho dù mình xuất toàn lực đem đối phương giết chết, nói không chừng cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, cũng chỉ là tiện nghi cho người khác.

Nhìn đối phương do dự bất định, Cát lão âm thầm cười lạnh, hắn nếu đã mở miệng, dĩ nhiên là có nắm chắc thuyết phục đối phương. Đang định tiếp tục khuyên bảo, quả đấm của Nhạc Phàm đã vụt tới.

Một quyền thịnh nộ! Quyết tâm giết người!

Cừu nhân trước mắt, Nhạc Phàm há cho phép hắn được cứu đi!?

- Hừ! Lý Nhạc Phàm, ngươi thật cho là lão phu không làm gì được ngươi sao?

Bị truy kích lâu như vậy, lửa giận của Cát lão không nhịn được xông lên đầu:

- Càn khôn đẩu chuyển, tinh di bách biến!

Hét vang lên, thân thể Cát lão rơi vào trạng thái vặn vẹo cực độ, quyền cước thành một thể, chân nguyên trong cơ thể tuần hoàn kết nối, tạo thành một bình chướng thiên địa tròn trịa bao vây lấy chính mình!

Công kích của Nhạc Phàm toàn bộ đều rơi vào bình chướng của Cát lão, giống như đánh vào trên bọt biển, vô lực vô vi, thậm chí còn có thể bị lực lượng của mình bắn ngược lại!

Thủ đoạn như thế, quả thực làm cho người ta tức hộc máu. Nếu tùy tiện đổi lại bất cứ người nào, chỉ sợ cũng sẽ ngừng tay, nhưng Nhạc Phàm lại không có dừng tay, công kích của hắn vẫn như mưa rào rơi xuống, mãnh tới mãnh đi, càng ngày điên cuồng, mỗi quyền đánh ra thì lực lượng lại tăng thêm một phần, nước chảy mây trôi, liên miên không dứt...


Ngắn ngủn mười hơi thở, hai người giao thủ đã không dưới trăm chiêu.

Cát lão càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng xem trọng Lý Nhạc Phàm thêm mấy phần. Hắn tiện tay đem Thái Tư Khắc ném về phía Lạc Khuê, xoay người nghênh tiếp Nhạc Phàm, khí thế bành trướng lên thêm vài phần.

- Thiên địa vô tận, thương hải chuyển!

Trong nháy mắt, Cát lão đánh ra mười h đạo thủ quyết biến hóa, hóa quyền thành chỉ. Trong phạm vi trăm trượng, thiên địa lực đều ngưng tụ lại trên đầu ngón tay của hắn, có thể nói là lấy điểm phá mặt, vừa khéo vừa mãnh.

- Thuật thần thông!

Cảnh Hành Viễn thét lên kinh hãi, biểu hiện trên mặt vô cùng phức tạp.

Thuật thần thông, tên như ý nghĩa, là một loại kỳ thuật thần kỳ phi thường, một khi thi triển, liền có uy năng khổng lồ và uy thế vô hạn... Nghe nói, những thuật thần thông này chính là dựa vào thuật tu tiên thời kỳ viễn cổ suy diễn ra, phát triển tới nay, rất nhiều thuật thần thông với uy lực cường đại cũng đều thất truyền trong các loại chiến dịch. Cho dù là ở tu hành giới hiện tại, thuật thần thông trọn vẹn cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa phần lớn đều bị các môn phái cất kỹ, ngoại nhân căn bản là không cách nào chạm đến.

Đây cũng là tại sao Cảnh Hành Viễn lại kinh ngạc như vậy.

Thiên đạo tại thiên địa, vô cùng vô tận, bát ngát mênh mông.

Cao thủ thiên đạo tức là người đem bản thân hòa nhập vào thiên địa, nắm giữ quy tắc biến hóa của thiên địa, do đó mượn hoặc nắm giữ uy thế của thiên địa, tùy theo một thứ gọi là "cảnh giới"!

Cát lão tuy rằng chưa đột phá thiên đạo thượng cảnh, nhưng thần thông này cung đã cảnh giới của hắn đẩy tới đỉnh phong... Lực lượng của hắn tiếp xúc thiên địa lực! Uy của hắn đã tiếp xúc uy thế của thiên địa!

Nếu như nói, mới vừa rồi Cát lão và Nhạc Phàm giao thủ chẳng qua là trò chơi trẻ con, như vậy tình thế bây giờ, mới thực sự là quyết đấu lực lượng!

Một người là cao thủ thiên đạo chưởng khống thiên địa lực, một người khác cũng là một người điên với lối chiến đấu mạnh mẽ.

Hai bên giao thủ, tất nhiên là kinh thiên động địa!

"Oành!"

"Cha! Suyễn! Suyễn! Cha! Cha!"

Quyền của Nhạc Phàm và chỉ của Cát lão va chạm, tiếng vang khổng lồ vọng khắp trời đất, không gian tựa hồ khó có thể thừa thụ lực lượng của hai người, phát ra những tiếng vỡ thanh thúy, giống như là vỏ trứng bị vỡ vụn vậy!

Thấy tình cảnh này, Cát lão không khỏi lộ vẻ kinh dị. Mặc dù hắn vẫn luôn đánh giá cao thực lực của Lý Nhạc Phàm, nhưng đến khi giao thủ mới biết, lực lượng của đối phương còn cường đại hơn mình tưởng tưởng gấp mấy lần. Lực lượng hết sức thuần túy, không có bất kỳ tạp chất, quả thực so với bất kỳ thần binh lợi khí nào cũng muốn khủng bố hơn!

- Thương hải vô biên, vạn cơn sóng dữ!

Thủ quyết lại biến hóa, chỉ của Cát lão lại hóa thành trảo, từ trên giáng xuống, mũi nhọn của trảo nhằm thẳng đến đỉnh đầu của Nhạc Phàm!

Đối mặt với biến hóa như thế, Nhạc Phàm dứt khoát tung ra một quyền đối kháng với lòng bàn tay của đối phương, không có bất kỳ kỹ xảo nào đáng nói.

"Oanh!"

Lần va chạm này phải mãnh liệt gấp mười lần lúc trước, song phương đều bị dư lực đánh văng ra!

Sóng khí rào rạt, lan ra rất rộng.

Trong sân, trừ bỏ Cảnh Hành Viễn ra, người người đều bị sóng khí lật cho ngã ngửa, ngay cả giang hồ tông sư Diệp Vãn Phong cũng không ngoại lệ.

- Đáng ghét!

Hai chiêu đều bất lợi, Cát lão đối với Lý Nhạc Phàm lại càng hận thấu xương, đang định tiếp tục phát động thế công, quyền thứ ba của Nhạc Phàm đã tới theo kỳ hạn.


"Phanh!"

Lại là một quyền, đem uy thế mà Cát Lão tốn công xây dựng trực tiếp đánh tan.

Chẳng qua, thế công của Nhạc Phàm cũng chưa kết thúc. Ngay khi hắn vừa ổn định thân hình, quyền thứ tư lại tới nữa rồi...

Quyền thứ bốn không nhanh không nặng, cũng không có khí thế hung mãnh, trong sự khó hiểu của Cát lão dễ dàng xé rách bình chướng tạo ra từ thiên địa lực của hắn, rơi thẳng xuống ngực Cát lão...

Chuyện quá mức đột nhiên, Cát lão vội vặn vẹo thân thể, dùng một chiêu chuyển lực, may mắn tránh được đại bộ phận quyền kình. Bất quá kinh mạch trong thể nội cũng bị lực lượng của Nhạc Phàm xâm thực, khiến cho việc vận chuyển chân nguyên có chút bất ổn.

- Đây là quyền gì?

Sắc mặt Cát lão đại biến, kinh hãi chợt lóe lên trong mắt, kể cả Cảnh Hành Viễn cũng phải động dung.

Phải biết rằng bình chướng thiên địa chính là phòng ngự bảo đảm nhất của cao thủ thiên đạo, cũng giống như khôi giáp của chiến sĩ, bảo hộ những chỗ trọng yếu của cao thủ thiên đạo. Nếu như một người chiến sĩ ở trên chiến trường mà không có khôi giáp, thì cũng chỉ là giống như một mỹ nhân trần truồng trước mặt cường đạo, hậu quả tuyệt đối thê thảm...

Trong nháy mắt, Cảnh Hành Viễn liền làm ra quyết định, cùng với Cát lão liên thủ đối phó địch nhân!

Một địch nhân khủng bố như vậy, nếu không diệt trừ, hậu hoạn vô cùng.

Thân hình khẽ động, Cảnh Hành Viễn mang theo kim luân bị tàn phá một góc xuất hiện ở bên cạnh Cát lão, hai người cũng không nói thêm lời thừa, chẳng qua là ngầm hiểu lẫn nhau gật gật đầu.

Cùng lúc đó, quyền thứ năm của Nhạc Phàm đã lao tới.

"Hừ!"

- Lật mây chuyển mưa, lôi đình vạn cân!

- Bách thế kim luân chuyển!

Cát lão và Cảnh Hành Viễn lộ ra sát cơ, đồng loạt ra tay, mỗi người đều xuất ra tuyệt chiêu của mình!

- Phá ... kình ...

Thanh âm khàn khàn của Nhạc Phàm vang lên, mang theo uy thế trước nay chưa từng có và sát niệm không quản tất cả lao tới!

Phá kình nặng bao nhiêu?

Một quyền mười lực! Hai quyền trăm lực! Ba quyền ngàn cân! Bốn quyền vạn trọng... Vạn trọng nặng như một vùng đại địa, phá kình lực, phá vạn trọng!

"Oanh"

"Oành! Oành! Oành!"

Va chạm kịch liệt, tiếng vang quanh quẩn trong trời đất!

Uy thế khôn cùng lại đem mây đen trên trời tách ra... Mây đen tan hết, bầu trời vẫn âm u như cũ.

Kình khí hung mãnh, trong phạm vi chừng mười trượng, tất cả cây cối phòng ốc đều bị đập nát, mấy tên binh sĩ đều bị sôi trào huyết khí, hộc máu ngã xuống đất!

Mà Thái Tư Khắc dưới sự bảo vệ của Lạc Khuê, chỉ thừa nhận áp lực đã bị giảm bớt, nên bình yên vô sự.

"Oa nha nha!"

Diệp Vãn Phong hai lần bị lật ngã, tức đến nhịn không được, kêu ầm lên:


- Con mẹ nó, ta chỉ xem náo nhiệt mà thôi, không cần đối với ta như vậy chứ? A! Quả nhiên là như vậy, mỗi lần gặp Lý Nhạc Phàm cũng đều phải gặp xui xẻo, ta...

Tiếng nói chưa dứt, bên tai Diệp Vãn Phong đã có tiếng bước chân xa xa truyền tới! Tiếng bước chân hỗn độn, rất nhiều rất nhiều...

- Mẹ của ta, cư nhiên lại có nhiều người tới như vậy, mười vạn tinh binh của Tổng đốc quả nhiên không phải là nói ngoa, khí thế này...

Người phải giữ mình, đạo lý này sao Diệp Vãn Phong không hiểu qua, hắn không dám vì thống khoái nhất thời rồi sau đó thống khổ cả đời:

- Phiền toái này là của Lý Nhạc Phàm... Hắc! Lý Nhạc Phàm đánh tới chỗ nào, khói ma cũng theo tới chỗ đó, câu nói này quả nhiên không sai, quả thực so với tiểu tử Giang Tiểu Phong còn muốn tai họa hơn! Thật không biết ta làm ra chuyện gì mà gặp phải người này. Hắc hắc! Dù sao chuyện này cũng không liên quan tới lão phu, quản hắn làm cái gì. Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa, lão phu cũng không muốn gặp họa... nơi này thị phi quá nhiều, không nên ở lâu, trước tiên nên đi vẫn tốt hơn.

Diệp Vãn Phong thừa dịp không có ai chú ý, lặng lẽ ẩn nấp rồi chuồn đi.

- Ha ha! Lão đầu này quả thực có chút ý tứ.

Quan Trọng Nghĩa ẩn trong chỗ tối, nhìn thấy một màn này không khỏi bật cười.

Ở bên cạnh hắn, Quách Tường Phong và Ngưng nhi đều có vẻ mặt nghiêm túc.

Bất cứ chuyện gì, chỉ cần liên lụy đến tu sĩ liền không phải chuyện nhỏ. Phải biết rằng tu sĩ thiên đạo có đại năng lực đại lực lượng, tranh đấu ở giữa bọn họ có tính hủy diệt không thua chiến tranh.

Nếu là lúc trước kia, tranh đấu của tu sĩ quyết không thể lan đến gần người thế tục. Song hiện tại loạn thế như thủy triều, tranh đấu của tu sĩ cũng không còn quá nhiều cố kỵ.

- Nếu như còn đánh tiếp, chỉ sợ cả Nghiễm Châu thành cũng xong hết rồi.

Quách Tường Phong nhìn về phía Ngưng nhi, tựa như muốn trưng cầu ý kiến của nàng:


- Chúng ta có nên đi ngăn cản bọn họ không?

- Quách tử, ta nói ngươi, ngươi không có uống rượu tại sao lại hồ đồ?

Quan Trọng Nghĩa nuốt ngụm rượu nói:

- Chúng ta cũng không phải là những người nhàm chán của Thánh Vực, ngăn cản bọn họ làm gì? Mà Lý Nhạc Phàm kia đúng là tới báo thù, sát tâm vô cùng kiên quyết, người nào cũng không thể dao động, chúng ta nếu đi ngăn cản, trước tiên không nói tới ngăn bọn họ được hay không, chỉ sợ phải gặp đánh nhau với Lý Nhạc Phàm trước, tràng diện chỉ có thể là loạn thêm.

- Lão Quan, ngươi đúng là càng uống càng thanh tỉnh.

Quách Tường Phong cười nhạt, cũng không có so đo, chỉ đưa ánh mắt hướng vào phía trong sân.

Va chạm qua đi, nội viện yên tĩnh một chút!

Bụi mù tản ra, trong sân không có một bóng người, chỉ có một hố to mười trượng lưu lại!

Người đâu? Ba người kia đã đi nơi nào?

Ánh mắt mọi người đảo qua bốn phía, trừ bỏ kiến trúc tàn phá tiêu điều ra cũng không có phát hiện gì.

- Kia, ở trên trời, mau nhìn lên!

Một tiếng thét kinh hãi, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Cảnh Hành Viễn và Cát lão đang lơ lững giữa không trung, đầu tóc rối tung, vẻ mặt âm u, ống tay áo tàn phá thê thảm, nhìn qua có chút chật vật.

Vậy còn Lý Nhạc Phàm thì như thế nào?

Giữa không trung cũng không có bóng của Lý Nhạc Phàm, không lẽ đối phương bị hai người đánh chết, nếu thế thì đúng là nhẹ cả người rồi.

Ai ngờ hố to đột nhiên nổ tung, một bóng người bước ra từ giữa đống đất đá, ngoài Nhạc Phàm ra còn là ai?

Giờ khắc này, quần áo Nhạc Phàm đều bị rách nát, vết thương chằn chịt, chẳng qua là hộp sắt sau lưng vẫn chưa bị hao tổn chút nào.

Hắn bước ra từng bước một, lửa giận phiêu tán, phảng phất như vừa bước ra từ bãi tha ma, tử khí dày đặc.

Tử khí ngưng tụ thành một lớp sương đen vờn quanh Nhạc Phàm, quỷ dị làm người ta không lạnh mà run!

Tiểu hoàng xà vẫn như cũ quấn quanh tay hắn, phát ra tiếng kêu phẫn nộ!

Nhìn Lý Nhạc Phàm bình yên vô sự, Cát lão và Cảnh Hành Viễn đều lộ vẻ kinh sợ, bọn họ nghĩ sao cũng không thông, đả kích mảnh liệt như thế, đối phương chẳng những không có hóa thành tro bụi, ngược lại khí thế còn tăng lên! Về phần những vết thương ngoài da kia, lại có thể khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy!

Đánh không chết! Đánh không sợ! Đánh không bại!

Một người như vậy, cho dù là ai cũng phải thấy nhức đầu vạn phần.

- Khắc nhi!

Một tiếng gọi truyền đến, chỉ thấy một nam nhân trung niên mặc hoa phục cẩm y vọt vào trong sân.

Nhạc Phàm nhận ra người này, trong ký ức của hắn, nam nhân này chính là phụ thân của Thái Ân Khắc, đầu lĩnh của Thái gia - Thái Vũ.

Mười năm, Thái Vũ cũng không có bao nhiêu biến hóa, chẳng qua là tóc mai đã có màu hoa tiêu.

- A! Là ngươi!? Dĩ nhiên là ngươi...

Thái Vũ kinh hãi nhìn Lý Nhạc Phàm, phảng phất như nhớ về cái đêm mười năm trước, cái đem làm cho hắn sợ hãi tột cùng...

Ngay sau đó, lại có một đoàn tướng lĩnh binh lính kéo tới, mà người cầm đầu là một nam tử trung niên thân mặc chiến giáp uy phong lẫm liệt, trên trán để lộ vẻ sát phạt quyết đoán, không giận mà có uy. Đúng là con trưởng của Lạc Khuê - Đại tướng quân Lạc Tề!

May là Lạc Tề vốn đang chuẩn bị về nhà, bởi vậy vừa nhận được tín hiệu cứu viện, hắn lập tức suất lĩnh đại đội nhân mã mau chóng chạy tới, vừa kịp lúc chưa có chuyện gì quá tệ xảy ra.

- Bảo hộ Tổng đốc!

Lạc Tề nhìn tình thế xung quanh, lập tức ra lệnh:

- Đội trọng nỏ chuẩn bị, đội đại đao, trọng thương vây lấy kẻ địch cho ta!

Mấy vạn tinh binh đông nghìn nghịt trong nháy mắt đem cả phủ tổng đốc nhét kín, nước chảy không lọt.

Những binh sĩ này đều trải qua trăm trận chiến, sát khí ngất trời, nhiều người hội tụ một chỗ, uy thế vô cùng cường đại!

Không khí bị đè nén mà ngưng trọng!

Đối mặt với tràng cảnh này, sắc mặt Nhạc Phàm lạnh lùng.

Chiến trường, sát trường... Một hình ảnh quen thuộc hiện lên trong đầu, tay cầm đao, giết chóc bốn năm tâm không chùn.

Máu tươi vô tận phủ khắp người, cảnh hôm nay há loạn được lòng ta.

Lạc Tề vung tay lên, lạnh lùng hét một chữ:

- Giết!