Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 82: Đứa Trẻ Trong Bụng




Bữa tối này ngoài Tần phu nhân, những người khác đều ăn không tồi.



Tần phu nhân ăn hết hai phần ba đĩa cá kia. Với bà, không ăn có nghĩa là thừa nhận Lộ Lê nói đúng, bà tuyệt đối không cho phép, cũng may cá rất dễ tiêu hóa, bằng không Tần phu nhân đêm nay tuyệt đối sẽ đầy bụng.



Lộ Lê dã dùng hết nguyên vật liệu mua ở trung tâm chế tạo trêи Tinh Võng, đêm nay y không định đến trung tâm chế tạo, mà nằm trêи sô pha, đọc một quyển tư liệu.



Quyển tư liệu nhìn bề ngoài như là giấy, kỳ thật không phải, mở ra sẽ phát hiện bên trong có càn khôn, có thể chiếu ra hình ảnh. Có rất nhiều hình ảnh, toàn là vật liệu chế tạo cơ giáp, có sơ cấp, có trung cấp và cao cấp, còn có vài loại vật liệu hiếm thấy. Các vật liệu có đặc tính gì đều được ghi lại phía dưới hình ảnh.



Quyển sách này nằm trong số tư liệu La quân y trước kia đưa cho y. Một cơ giáp chế tạo sư không chỉ phải biết chế tạo cơ giáp, phân biệt các loại vật liệu, thuộc lòng đặc tính của các loại vật liệu cũng là bắt buộc.



Lộ Lê phát hiện trong quyển sách này đa phần là những vật liệu rất nhiều cơ giáp chế tạo sư chưa từng nghe nói tới, y biết quyển sách này trân quý đến thế nào.



Lộ Lê đặt ngang quyển sách ra, hình ảnh xuất hiện ở không trung trở thành hình lập thể, hoàn cảnh xuất hiện cũng được miêu tả rõ ràng. Kim loại hòa tan nào xuất hiện trong loại quặng nào, quặng đó có đặc điểm gì đều đầy đủ.



Lộ Lê xem đến si mê, Tần Vũ về cũng không biết. Nhờ có Nhạc hiểu chạy lên nói cho y, bị Tần Vũ phát hiện y lại xem sách đến khuya thì không xong.



“Nhạc Hiểu, cám ơn nhiều.” Lộ Lê nhanh chóng thu dọn.



“Chỉ cần về sau ngày đừng thức quá muộn chính là cảm tạ lớn nhất với tôi rồi. Nếu ngày nào đó bị thượng tướng phát hiện tôi che giấu giúp ngài, thượng tướng sẽ không tha cho tôi đâu.” Nhạc Hiểu cay đắng nói.



“Rồi mà, tôi sẽ tận lực.” Lộ Lê không dám cam đoan.



Nhạc Hiểu bất lực, phu nhân lại thế rồi.



Nhạc Hiểu đi rồi, Lộ Lê chưa kịp về phòng đã thấy Tần Vũ đi lên, khuôn mặt lãnh khốc tàn nhẫn, quân trang càng làm nổi bật khí lực cường tráng, nện bước trầm ổn hữu lực. Hắn đi tới, bốn phía như có cảm giác áp bách, không khí có chút loãng.



Nhạc Hiểu đã sớm trốn rất mất dạng, bị dọa. Lộ Lê cười tủm tỉm nhìn hắn đến gần, chờ hắn vào phòng mới đóng cửa lại.



“Tối nay anh về sớm, em vừa mới chuẩn bị nước tắm, anh muốn tắm luôn không?” Lộ Lê thuận tay nhận áo khoác hắn vừa cởi ra, khá nhẹ, lại có cảm giác dày nặng.



Tần Vũ gật đầu, cởi từng chiếc quần chiếc áo, đến khi chỉ còn lại một cái qυầи ɭót đen mới đi vào phòng tắm.



Lộ Lê đứng tại một hồi, lấy một bộ quần áo trong tủ, đi đến cửa phòng tắm nói với Tần Vũ bên trong: “Em đặt quần áo ở đây, nhớ mặc.”



Phòng tắm chỉ có tiếng nước vọng ra. Lộ Lê chỉ có thể loáng thoáng thấy bóng người bên trong, trong đầu lại không tự chủ được tưởng tượng ra hình ảnh bọt nước chảy trêи cơ thể người đàn ông cường tráng, đi vào rừng cây rậm rạp, nơi đó có một con dã thú đang ngủ đông.



Sực tỉnh lại rồi nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, Lộ Lê đỏ mặt, vội vàng đuổi hình ảnh trong đầu ra ngoài, xuống lầu tìm đồ ăn khuya cho Tần Vũ. Đã sắp 11h, với thể chất của Tần Vũ thì cơm chiều chắc chắn đã tiêu hóa hết.



Lộ Lê trở lại phòng, Tần Vũ cũng vừa từ phòng tắm đi ra. Hắn không mặc quần áo, chỉ cầm một cái khăn lông cứ như vậy đi ra. Ánh mắt Lộ Lê không tự chủ được dừng trêи con dã thú nào đó, hình ảnh hạn chế tuổi lại lần nữa không chịu khống chế nhảy ra trong đầu, không thể ngăn cản.



“Người hầu đang chuẩn bị đồ ăn khuya, anh mặc quần áo rồi xuống.” Lộ Lê dời ánh mắt đi không dám suy nghĩ lung tung.



Tần Vũ bắt lấy cổ tay y, Lộ Lê ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt thâm u kia, giống như hồ nước sâu không thấy đáy.



“Làm sao vậy?”




Tần Vũ tới gần y, gần như dán trêи người, hormone nam giới lập tức tràn ra.



Lộ Lê: “……”



“Ba ngày.” Tần Vũ ở bên tai y nhàn nhạt nói.



Lộ Lê giật giật khóe miệng, ba ngày? Sao y lại cảm thấy như mới qua một ngày.



Ba ngày rất ngắn, nhưng đối với Tần Vũ, chuyện này không hề bình thường, hắn mong muốn một ngày ít nhất một lần. Mà cái một lần này, Lộ Lê thật sự không muốn nói đến lực kéo dài của Tần Vũ.



Cuối cùng bị Lộ Lê mãnh liệt yêu cầu, Tần Vũ mới xuống ăn khuya. Ăn khuya xong, hắn lại lăn lộn Lộ Lê như chiên bánh, không có chỗ nào không bị lưu lại dấu vết, trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó mờ đi.



Ngày hôm sau, Lộ Lê mở to mắt, ánh mặt trời chiếu thẳng vào làm y không tự chủ được nheo mắt, lại nằm hai ba phút mới dậy. Toàn thân khô thoáng, tối hôm qua y mệt ngủ mất, Tần Vũ đã ôm y vào phòng tắm, nhưng dấu vết để lại vẫn khá rõ, may mà gần nhất thời tiết chuyển lạnh, nắng gắt cuối thu đã dần ít đi.



Lộ Lê chọn một chiếc áo dài tay, xác định đã che hết dấu vết mới xuống lầu.



Tần Vũ vẫn chưa đi, Tần quản gia đang nói chuyện với hắn. Tần Vũ không phải là một người nghe tốt, nhưng hắn lại đang nghe rất nghiêm túc, không biết Tần quản gia nói điều gì, đôi mắt hắn đột nhiên xẹt qua một đạo dị sắc, Tần quản gia tựa hồ cũng rất có hứng thú.



Lộ Lê đi qua để nghe xem họ đang nói cái gì, hai người lại vừa kết thúc đối thoại, một người gật đầu cười với y rồi đi, một người bảo y đi ăn sáng sớm một chút.



“Chào buổi sáng, chị dâu.” Tần Ca đang ở ăn cơm sáng, híp mắt chào hỏi, tư thế lười biếng ưu nhã.




“Buổi sáng tốt lành.” Lộ Lê gật đầu với anh ta.



Tần Vũ tiếp nhận ly sữa Tần quản gia mang tới, đưa cho Lộ Lê, “Em uống đi.”



Lộ Lê uống mấy ngụm, nhìn Tần Vũ ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Anh không phải đi làm sao, sao còn chưa đi?”



“Hôm nay không đi.” Tần Vũ trả lời nhẹ nhàng.



Lộ Lê ‘ồ’ một tiếng, không hỏi tiếp, Tần Vũ có đôi khi bận đến mấy ngày cũng không thấy bóng, nhưng cũng có khi nhàn rỗi nghỉ ở nhà.



Y ăn sáng, Tần Vũ ngồi cạnh đọc báo. Tờ báo này không đăng tin tức về R tinh hệ, mà về toàn vũ trụ, tên như ý nghĩa, chuyên đăng các nội dung liên quan đến các đại tinh hệ và những sự kiện quan trọng. Số báo này tương đối hi hữu, công dân bình thường có khi không có cơ hội nhìn đến.



Khi y ăn sắp xong, Tần Vũ mới mở miệng, “Lát nữa cùng anh đến bệnh viện quân y.”



“Lại đến đó làm gì, lần trước không phải nói đã trị liệu xong rồi sao?” Lộ Lê uống ngụm sữa cuối cùng, lau lau miệng, nhíu mày hỏi.



“Kiểm tra.” Tần Vũ khô khốc ném ra hai chữ.



“Lại kiểm tra à”, y không muốn đi, nhưng thấy vẻ mặt Tần Vũ lạnh lùng, dường như không cho y cự tuyệt, đành thỏa hiệp, đứng lên nói: “Em đi lấy áo khoác.”



“Anh cả, ai mà ngờ được anh nhanh tay nhanh chân như vậy. Nhưng hình như chị dâu không biết gì cả, anh không định nói gì sao?” Tần Ca nhìn Lộ Lê đi lên lầu, nheo mắt đầy ẩn ý.




Tần Vũ không nói gì, một lát sau mới cho anh ta một câu, “Anh sẽ nói.”



“Ồ, vậy chúc anh thuận lợi. Em thấy đa số đàn ông đều không vui khi mình lại mang thai sinh con như phụ nữ đâu.” Tần Ca miệng nói chữ phúc, trong mắt lại lập loè thích thú xem kịch vui.



“Anh hỏi rồi.” Tần Vũ buông tờ báo, đứng dậy.



“Hỏi rồi?” Tần Ca nhướng mày, thực hoài nghi tên này lúc ấy hỏi thế nào.



Lộ Lê xuống dưới rồi cùng Tần Vũ ra ngoài, hai người đi chiếc huyền phù mới, cái đặt chế độ tự lái. Tốc độ cao nhất có thể so với phi hành khí, nhưng nếu không tin tưởng vào kỹ thuật lái xe thì tốt nhất đừng nên lái với tốc độ cao nhất.



Tới bệnh viện, kiểm tra cho y vẫn là La quân y, thấy họ tới mà không bất ngờ chút nào. Lộ Lê còn tưởng lần này cũng phải kiểm tra toàn thân, không ngờ chỉ kiểm tra phần bụng, còn hỏi một hai vấn đề.



“Gần đây khi đi WC có gì khác thường không?”



“Không có.”



“Bụng cảm giác thế nào?”



“Vẫn bình thường, không có gì khác biệt.”



Lộ Lê thấy anh ta siêu âm phần bụng, sau đó nói kiểm tra xong rồi. Thời đại này khoa học kỹ thuật vô cùng cao cấp, y hoàn toàn không biết chỉ làm vậy thì có thể nhìn ra cái gì.



“Kiểm tra không có vấn đề gì, chỉ cần ngày thường chú ý một chút, không cần mệt quá là được. Còn lại thì tôi tin Tần quản gia kinh nghiệm đầy mình sẽ xử lý tốt, tôi sẽ không nói nữa.” La quân y cười tủm tỉm nói, nhìn ra được phu nhân chẳng biết gì cả, cho nên anh ta biết điều không nói toạc ra, để thượng tướng tự đi mà nói.



Tần Vũ cầm lấy thứ gì đó rồi dẫn Lộ Lê rời đi, hai người ra khỏi bệnh viện.



“Anh không có gì muốn nói với em sao?” Trực giác nói cho y nhất định có chuyện gì đó.



Tần Vũ dừng bước, xoay người mặt vô cảm chăm chú nhìn y, đột nhiên mở máy truyền tin.



Lộ Lê thấy máy truyền tin của mình kêu ‘tinh’ một tiếng, “Anh gửi cho em cái gì?” Là một tấm hình ư, “Đây là cái gì?”



“Con trong bụng em.”



Động tác phóng đại hình ảnh dừng lại, y nhịn xuống xúc động muốn ngoáy ngoáy tai, không thể tưởng tượng ngẩng đầu, “… Anh lặp lại lần nữa.”



“Con trong bụng em.” Tần Vũ cực kỳ nghe lời, ngữ khí không hề phập phồng, một chữ không kém.



Đầu Lộ Lê trong chớp nhoáng hiện lên rất nhiều tin tức, sau một hồi chải vuốt rõ ràng tiền căn hậu quả, y không biết nên khóc hay nên cười, “Cho nên, lần trước anh mang em đi kiểm tra không phải vì muốn em khỏe mạnh, mà là vì muốn em mang thai?” Nếu dám nói phải thì y sẽ quay ngoắt đầu chạy lấy người, vĩnh viễn cũng không để ý tới Tần Vũ.



“Không phải.” Tần Vũ xụ mặt nói.



“Vậy thì sao!”