Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 83: Thấu Hiểu




Tức giận? Thật ra y không tức giận, chịu ảnh hưởng từ cha nên y cũng muốn có con, chẳng qua không phải hiện tại. Y khϊế͙p͙ sợ, Tần Vũ vì sao không nói với y, muốn tự chủ trương.



“Lần đầu tiên mang em đi khám là muốn em khỏe mạnh, sau này anh hỏi em, em nói muốn tự mình sinh.” Ánh mắt Tần Vũ nhìn y như đang nói ‘rõ ràng em cũng muốn, vì sao còn tức giận’.



Lộ Lê nghe thấy thế quả thực muốn hộc máu, y đã nói, nhưng khi đó y cho rằng chỉ là nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm và hành động thực tế là hai chuyện, khó trách ngày đó Tần Vũ vô duyên vô cớ nhắc tới, thì ra đã sớm có dự mưu.



“Vậy sao anh không trực tiếp nói với em.”



“Anh nói rồi.” Tần Vũ nhíu mày.



Lộ Lê vô cùng đau đầu, y đã cảm thấy Tần Vũ khá dễ câu thông, hiện tại y quyết định thu hồi ý tưởng.



Chuyện này cũng giải thích tại sao Tần Vũ trước đó tối nào cũng về, tối nào cũng muốn làm. Khi đó y còn tưởng là do ɖu͙ƈ cầu bất mãn, Tần Vũ cũng không ngoại lệ, hiện tại, chỉ sợ là lấy cớ danh chính ngôn thuận hành sự đi.



“Em đổi vấn đề, sao anh lại đột nhiên muốn có con?” Lộ Lê không cảm thấy Tần Vũ thuộc loại người đặc biệt thích trẻ con, ngày thường đều là mặt vô cảm, có đôi khi đối với y cũng là bản mặt lãnh khốc. Nếu Tần Vũ cười với trẻ con, y ngược lại sẽ lo lắng Tần Vũ có thể dọa khóc em bé.



“Có con sẽ không nhàm chán.” Tần Vũ khẳng định nói.



“Cái, có ý gì, ai nói với anh



có con thì sẽ không nhàm chán?” Lộ Lê nghe không hiểu.



“Noyce.”



Lộ Lê tức khắc có xúc động muốn phanh Noyce ra làm tám khối.



Trong phòng huấn luyện, Noyce đang đối chiến với Chu Tuấn Ngạn thì lại đánh cái hắt xì, lần này không phải một mà là liên tục vài cái, lại lần nữa bị Chu Tuấn Ngạn ném bay. Nhưng cậu ta vẫn chưa được yên, bao nhiêu khí thế bay biến hết.



“Chết tiệt, sao mỗi lần đều tại thời điểm mấu chốt lại đánh hắt xì, rốt cuộc là ai?!” Noyce quỳ rạp trêи mặt đất hậm hực.



Chu Tuấn Ngạn thong thả ung dung nói: “Tôi kiến nghị cậu nên trốn một thời gian.”



“Cái gì?”



Chu Tuấn Ngạn nói, “Theo tôi được biết, liên tục đánh ba cái hắt xì trở lên do hai khả năng.”



Noyce hỏi, “Nói thế nào?”



“Một là cậu bị cảm.”



Noyce trợn trắng mắt, “Hiển nhiên là không có khả năng có được không, thể chất của tôi mà còn cảm mạo được, giống mặt trời mọc từ hướng Tây.”



Chu Tuấn Ngạn nhếch miệng, “Cho nên chính là loại thứ hai, có người muốn chém cậu thành tám khối.”



Noyce cười to ba tiếng như thể nghe chuyện cười, “Cái này thật ra rất có khả năng, kẻ thù của tiểu gia quá nhiều, nhiều không đếm hết, nhưng muốn chém tôi thành tám khối, cho bọn họ cả đời cũng không thể, tôi còn cần trốn sao? Nói ra thì tôi còn mặt mũi nào.”



Chu Tuấn Ngạn nói, “Phải không, vậy chúc may mắn.”



Tại bệnh viện, đối thoại còn tiếp tục.



“Trước không nói đến Noyce nữa, sao anh lại cảm thấy em nhàm chán?” Lộ Lê cảm thấy y phải biết ngọn nguồn mới dễ giải quyết.



Tần Vũ nhíu mày, “Em không nhớ sao?”




“Em nên nhớ cái gì?”



“Em đã nói em cảm thấy nhàm chán.”



“Em nói khi nào chứ.” Lộ Lê không chút do dự phản bác.



Tần Vũ không nói gì, chỉ âm trầm trầm nhìn y, phảng phất như y chỉ cần nói thêm câu ‘chưa từng nói qua’ thì sẽ làm gì đó.



Lộ Lê nuốt nuốt nước miếng, không thể nào, chẳng lẽ y thật sự đã nói? Tần Vũ không phải người sẽ bịa đặt, nói không chừng y đã từng nói, nhưng mà thật sự y nghĩ không ra mình nói ra khi nào.



“Hay là, anh nhắc lại một chút?” Lộ Lê thật cẩn thận nhìn, bất tri bất giác, lập trường đối thoại thay đổi.



“Xuất chinh, hai ngàn vạn tinh tệ.” Mặt Tần Vũ vừa đen lại thối, không biết là tức y đã quên, hay là nhớ tới chuyện lúc đó.



Lộ Lê cẩn thận hồi ức, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh, toàn thân cứng lại, hình như đúng là có chuyện như vậy.



Khi đó y vừa lấy được tư liệu Zeus cung cấp, mỗi ngày xem đến mất ăn mất ngủ, Nhạc Hiểu thấy thế thì báo cáo, vì trấn an Tần Vũ nên mới nói vậy, không ngờ Tần Vũ vẫn luôn nhớ rõ. Vì giúp y không nhàm chán, Tần Vũ nghĩ ra cho y một biện pháp, à không, là nghe Noyce mách nước.



Nghĩ tới đó, Lộ Lê có cảm giác khóc không ra nước mắt, chỉ một câu vô tình nói ra, y đã tự đào hố chôn mình sao?



Lộ Lê nhìn tấm hình, đó là cái thai hình thành trong bụng y không đến nửa tháng, thậm chí còn chưa thành hình, tựa như một tiểu sinh linh. Đây là bé con của y và Tần Vũ, đương nhiên không ghét, trước kia y thậm chí còn tưởng tượng con của họ sẽ trông thế nào.



Nhưng tới không kịp phòng, y còn chưa chuẩn bị tâm lý, vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, trong bụng y thế mà đã mang một sinh mệnh.



“Em phải về ngủ một giấc đã.” Lộ Lê nói rồi đi tới xe huyền phù.




Bên cạnh xe huyền phù không biết từ khi nào đã có một chiếc phi hành khí, có cả cấp dưới của Tần Vũ, tựa hồ tới đón hắn.



“Thượng tướng.” Người lính hành lễ với Tần Vũ.



“Anh có việc thì cứ đi đi, em về trước.” Lộ Lê vẫy vẫy tay, chuẩn bị ngồi lên xe thì cổ tay đột nhiên bị bắt lấy.



“Một mình em có thể chứ?” Tần Vũ nhíu mày, dường như không rõ vì sao Lộ Lê có vẻ không vui.



“Làm ơn, em cũng không phải bị thương, chỉ là trong bụng có thêm một thứ, cảm thấy sinh hoạt đột nhiên xảy ra biến hóa kịch liệt, em cần về ngủ một giấc, ngày hôm sau tỉnh lại nói không chừng…” Nói không chừng y đang nằm mơ.



Vừa nghe y muốn về ngủ, Tần Vũ liền buông ra, lạnh nhạt nói với cấp dưới: “Cậu đưa phu nhân về Tần gia.”



“Rõ, thưa thượng tướng.” Binh lính lớn tiếng hô.



Lộ Lê không cự tuyệt, hiện tại y còn chẳng có sức nói chuyện, cũng không muốn nói chuyện. Tần Vũ đứng tại chỗ đến khi nhìn không thấy bóng xe huyền phù mới ngồi lên phi hành khí rời đi.



Về Tần gia, Nhạc Hiểu thấy y trở về, lập tức chạy tới, “Phu nhân đã trở lại, thân thể kiểm tra thế nào?”



Lộ Lê nhìn cậu ta một cái, Nhạc Hiểu không giống như là biết gì đó, đáp lại: “Hết thảy bình thường.”



Tần Ca và Tần phu nhân đang ở phòng khách nói chuyện, Tần phu nhân làm như không thấy y, Tần Ca lại đột nhiên đứng lên, cũng đi tới tiếp đón.



“Chị dâu, thân thể thế nào?” Tần Ca nhìn bụng Lộ Lê, hỏi.



Lộ Lê nhớ lại câu nói kỳ quái của Tần Ca lúc sáng, sao có thể không rõ Tần Ca đã biết y có thai.




“Sao em biết?” Y không trả lời mà hỏi một vấn đề không liên quan.



Tần Ca thông minh dĩ nhiên biết y đang hỏi cái gì, cười càng thêm sáng lạn, “Ngày hôm qua, thịt cá, lại nói, Tần quản gia là người đầu tiên phát hiện.”



Lộ Lê hít sâu một hơi, thì ra là thế, rồi xoay người đi lên lầu, Tần Ca cắm tay vào túi quần, cười híp mắt nhìn về hướng thang lầu, không vì Lộ Lê đột nhiên không để ý tới mà tức giận.



“Thật là không giáo dưỡng.” Hoàng đế không vội thái giám gấp, Tần phu nhân bất mãn nói.



Kế hoạch hôm nay của Lộ Lê vốn là đến bệnh viện rồi sẽ đi đến xưởng gia công linh kiện cơ giáp gần kho hàng, không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy. Y dứt khoát về nhà, phân phó Nhạc Hiểu không cho ai tới quấy rầy, đổi quần áo sau thật sự đi ngủ.



Y ngủ một giấc qua bữa trưa, sắp đến bữa chiều mới tỉnh lại. Nhạc Hiểu không biết tình hình thực tế nên có chút lo lắng, báo lại cho thượng tướng, được lệnh không được quấy rầy mới yên lòng. Thượng tướng biết, hẳn là không có việc gì.



Có lẽ do phản ứng của Lộ Lê không giống như trong tưởng tượng, Tần Vũ hôm nay về sớm hơn một giờ, nhìn lướt qua đại sảnh mà không thấy được người trong lòng, bước qua đại sảnh chuẩn bị lên lầu.



“Tần Vũ, sao hôm nay về sớm vậy?” Tần phu nhân lên tiếng.



Tần Vũ không quay lại, đi thẳng lên lầu.



Tần phu nhân thở phì phì ngồi phịch xuống, Tần Vũ vì con hồ li tinh kia mà không để ý tới bà. Tần Ca chỉ ngồi nhìn, không tỏ ý kiến.



Khi Tần Vũ vào phòng, Lộ Lê vừa ngủ dậy, đang ngồi trêи giường, còn chưa tỉnh ngủ, miệng nhanh hơn não nói một câu.



“Anh đã về rồi, em vừa mơ, mơ thấy chúng ta có con.”



Tần Vũ đi tới, ngồi bên cạnh y, nhàn nhạt nói: “Không phải mơ.”



Lộ Lê tựa vào bả vai rộng lớn, dáng vẻ đời không còn gì vui, “Ồ.”



Thật ra, nếu là một tháng trước, có lẽ y sẽ khá vui vẻ. Khi đó y không có chuyện gì để làm, cũng không biết làm cái gì, trẻ con có lẽ có thể dời đi lực chú ý, nhưng hiện tại y bận muốn chết, nào có tâm tình đi chăm trẻ. Hơn nữa, y dự định sẽ có con có cái lúc hơn ba mươi tuổi, lúc này đột nhiên có làm y không thể nào nghĩ thông.



“Em không thích?” Tần Vũ vẫn nhớ vẻ mặt dịu dàng của Lộ Lê khi nói đến con cái, nhưng phản ứng của Lộ Lê lúc này lại không như hắn mong đợi.



“Không, em rất thích, không, rất yêu.” Lộ Lê không chút nghĩ ngợi phản bác.



“Vậy em than thở cái gì?” Tần Vũ hỏi.



Lộ Lê nghĩ đến đầu sỏ gây tội chính là người này, ngẩng đầu đặc biệt u oán nhìn hắn, “Bởi vì em đã không nhàm chán rồi.”



Tần Vũ trầm mặc.



“Chân ái, em cảm thấy chúng ta cần nói chuyện.” Lộ Lê đột nhiên nghiêm mặt.



Tần Vũ không tỏ ý kiến nhướng mày.



“Em hy vọng về sau khi anh ra mấy loại quyết định thế này thì thương lượng với em một chút, đừng tự chủ trương, nha?” Y rất nghiêm túc, trải qua chuyện lần này, y đã khắc sâu bản chất của Tần Vũ. Không thể phủ nhận, Tần Vũ rất tốt với y, nhưng có khi tư duy của Tần Vũ lại lệch hướng hoàn toàn với người khác, vấn đề này cần thiết làm cho thẳng ra.



“Được.” Này không có gì khó khăn, Tần Vũ đáp ứng luôn.



Lộ Lê thở ra một hơi, đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo lại, mặc kệ thế nào, tuy đứa nhỏ này xuất hiện sớm hơn dự liệu, nhưng đó là con y, y sẽ yêu thương nuôi dạy thật tốt.



“Đi thôi, chúng ta đi xuống.”