Thương Vợ Ngốc

Thương Vợ Ngốc - Chương 17: Ba lô nữ sinh




Sau khi đưa cho cô chiếc áo sơ mi của mình anh vội vàng lấy xe phóng đi. Trước khi đi còn không quên nhắc nhở



-"Ở đây, khi nào tôi về mới được đi"



-"Vâng" cô ngoan ngoãn trả lời



-------------------------------------



Nằm dài trên ghế sofa cô chán nản



-"Khi nào chú với về chứ, chán quá đi" cô vừa để quyển sách sang một bên avừa tung đạp tự do vào thành ghế sofa làm lộ cặp đùi thon thả trắng trẻo của mình ra bên ngoài.





-"Cậu có định tối nay đi không" bổng từ phía ngoài cửa vang lên tiếng nói của một nhóm người lạ. Do sợ hãi nên cô đã chạy đi tìm chỗ ẩn thân.



Cánh cửa phòng mở ra xuất hiện ba chàng trai phong mạo như họa bước vào.




-"Tôi không biết, nếu như hai tên kia cũng đi thì tôi đi" người con trai đầu tiên lên tiếng



-"Hình như hôm nay hai cậu ta đến công ty có việc. Khi nãy tôi gọi tên Hậu cậu ta bảo khoảng 30 phút nữa sẽ tới đây" người thứ hai lên tiếng



-"Khanh, Vỹ, các cậu nhìn xem đây là cái gì mà nữ sinh hay mang sao????" Người con trai thứ ba tên là Khang lên tiếng.




-"Cái đó gọi là ba lô ấy" Vỹ cười len tiếng



-"Ừ, thì là ba lô nhưng sao nó lại ở đây??? Có người đưa phụ nữ về sao??? Lại còn là học sinh đấy, đang học lớp 11." Khanh cầm lấy vài quyển sách giáo khoa trong ba lô lên xem



-"Nhưng ở đây đâu có ai???" Thấy lạ Vỹ chòm người lên giật mấy cuốn sách từ tay Khanh. Nét chữ mềm mại tỉ tỉ chắc là một cô nhóc dễ thương, Vỹ mỉm cười.



-"Hay chúng ta đi tìm thử xem. Tự nhiên tôi tò mò quá" Khang nói. Thế là cả ba chia nhau đi tìm kiếm khắp nơi. Mà về phía cô bên này đang nấp ở nơi rất thơm và ấm áp nha...




Khoảng 30 phút sau cánh cửa lại bật mở lần nữa. Lúc này anh và người tên Hậu kia bước vào. Nhìn khắp căn phòng anh chợt lên tiếng hỏi




-"Ngoài các cậu ra còn ai ở đây không???"



-"Ý cậu bảo là chủ nhân của cái ba lô này phải không" khang mệt mỏi giơ cao ba lô. Ba anh đã tìm rất lâu rồi mà chẳng thấy ai cả người cũng sắp mệt chết.



-"Em ấy đâu, sao ba lô còn để đây. Không phải thà bị đánh chứ không chịu bỏ ba lô sao" Anh nhíu mày nói với chính mình



-"Chúng tôi tò mò nên cũng đi tìm mà chẳng thấy ai" Vỹ lên tiếng anh đang rất mong được thấy chủ nhân của nét chữ này.



Trầm tư một lát, sau đó anh không nói gì nhíu mày trực tiếp mở cửa phòng đối diện, bốn anh chàng phía sau hiếu kì nên đã đi theo. Đến trước cửa tủ quần áo anh chợt giơ tay lên giật phất cái cửa ra và...... Một điều đang xảy ra khiến cả bốn tên phía sau há miệng