Tiệm Vằn Thắn Số 444

Chương 71






Chương 71: Cơm tất niên


Lúc trở về tiệm hoành thánh, Trình Tiểu Hoa rất đắc ý kể lại cho thần, yêu, ma chuyện mà cô đã trải qua trong mấy ngày nay ở huyện Linh Thủy. Đây là lần đầu tiên, kể từ lúc nhậm chức ở Địa phủ Tư, cô tự mình giải quyết toàn bộ một sự kiện. Nên Trình Tiểu Hoa rất là đắc chí.


Sơn Miêu nghe xong, hồi lâu mới hỏi lại: "Nên là vì một bức tượng Phật, chị mất đến hai ngày mới phát hiện ra là Giang Thủy bị chôn trong tường hả?"


Chủ nhà thỉnh Phật, là Phật hàng yêu trừ ma, không những trấn áp hồn phách của Giang Thủy ở trong tường mà cũng tiêu trì oán khí và ma khí. Bởi vậy nên lúc mới đầu Trình Tiểu Hoa mới không cảm nhận được là có vong hồn hay không.


Trình Tiểu Hoa nói: "Đúng thế, có phải là rất nhanh không? Nhờ vào các chi tiết trong giấc mơ của cô giáo chị, rồi thử nghiệm một chút về âm thanh mà cô giáo nghe thấy, sau đó thì nhận ra điểm đáng ngờ, xong giải quyết mọi chuyện. Sơn Miêu này, có phải chị rất giỏi, đúng không?"


Biểu cảm của Sơn Miêu có chút khó xử, nói: "Chị, chị muốn nghe lời thật lòng hay là lời nói dối?"


Trình Tiểu Hoa: "Đương nhiên là nói thật rồi."


"Nếu là em, em chỉ cần ngửi ngửi mấy cái là có thể phát hiện ra mùi thi thể rồi, cho nên..."


Trình Tiểu Hoa nhìn Tôn Danh Dương, gã cười lớn đáp lời: "Nếu là lão Tôn ta thì không đến hai ngày.."


Còn chưa nói hết đã liếc thấy Cảnh Thù đang trừng mắt nhìn mình, gã uyển chuyển nói: "Chắc tôi sẽ mất một tuần mới tìm được. Có lẽ một tuần còn chưa phát hiện được ra manh mối gì đâu ấy? Sơn Miêu, cậu thật là, chẳng qua là mũi thính hơn người thôi, có gì mà lên mặt chứ? Mũi thính như vậy sao cậu không đi làm chó nghiệp vụ luôn đi?"


Sơn Miêu khó hiểu: "Tôi không có lên mặt mà."


Trong lòng Trình Tiểu Hoa thoải mái hơn chút, nói: "Đúng rồi, ngày kia chính là ba mươi Tết. Trong khoảng thời gian qua mọi người vất vả nhiều rồi. Chờ lát nữa tôi tìm một khách sạn tốt, đặt một bàn tiệc tất niên, đến hôm đó chúng ta cùng nhau ăn cơm tất niên nhé."


Sơn Miêu ngượng ngùng nói: "Chị Tiểu Hoa, em đã đồng ý với cô là đến nhà họ ăn cơm tất niên rồi."


Cô trong miệng cậu, tất nhiên là chỉ bà Vương – mẹ của Vương Manh Manh.


Trong lần đi nghỉ dưỡng vừa rồi, Sơn Miêu lại cứu Vương Manh Manh thêm một lần nữa. Trước đó bà Vương có chút hiểu lầm với cậu, sau đó thấy cậu thành thật, không mưu mô nên cách đối xử cũng thay đổi, dễ hơn trước, không phản đối hai người tiếp tục làm bạn – bạn bè bình thường.


Vài ngày trước, bà Vương thuận miệng hỏi một hai câu: "Sơn Miêu, đến năm mới cháu có về nhà không?"


Sơn Miêu sửng sốt: "Về nhà?" Nhà của cậu ở trong núi, giờ đã qua bao nhiêu năm, ngọn núi cũng không còn thì làm gì còn nhà nữa? Nghe hỏi vậy, cậu thật sự rất sửng sốt.


Lúc này bà Vương mới nhớ ra Trình Tiểu Hoa đã từng kể cho bà nghe Sơn Miêu không còn người thân, giống như một đứa trẻ mồ côi. Bà ngượng ngùng nói: "Sơn Miêu, cô quên mất, thật ngại quá. Hay là cháu đến nhà cô ăn cơm tất niên đi, càng đông càng vui mà."


Đây cũng chỉ được tính là một câu nói xã giao, nhưng Sơn Miêu lại đồng ý. Dù sao ăn ở đâu mà chỉ là ăn. Đã vậy còn bồi thêm một câu: "Cô ơi, cháu ăn khỏe lắm, đến hôm đó cô nhớ nấu thêm một nồi cơm nhé."


Bà Vương: "..." Đây cũng tự nhiên quá mức rồi?


Quay lại hiện tại, trong tiệm hoành thánh.


Tôn Danh Dương nghe Sơn Miêu nói sẽ không cùng ăn cơm tất niên thì nói: "Tên nhóc này đúng là cái đồ thấy gái quên bạn mà! Chúng ta cả năm mới có một bữa, cậu không thấy xấu hổ à?"


Sơn Miêu nói: "Không phải ngày nào chúng ta cũng ăn cơm cùng nhau đấy thôi? Thiếu một ngày cũng có sao đâu."


Trình Tiểu Hoa cũng không ngăn cản Sơn Miêu đến nhà họ Vương tạo sự thân thiết nên nói: "Được rồi, lão Tôn, anh đừng trách Sơn Miêu nữa. Sơn Miêu, em cứ đi đi. Ăn xong thì về sớm nhé, ở lại lâu trong nhà người ta cũng không hay. Chờ đến mùng Hai sẽ để em mang quà đến chúc tết. Đúng rồi, mấy hộp quà hôm trước đi siêu thị mua, chị sẽ đưa cho em. Không được đưa đồ linh tinh, bậy bạ gì đâu đấy."


Sơn Miêu ngoan ngoãn gật đầu.


Trình Tiểu Hoa nói: "Lão Tôn, anh tìm thử xem có tiệm cơm nào không đi."


Tôn Danh Dương đang định đồng ý thì cảm thấy chân bị cái gì đó đá một phát, gã quay đầu thì thấy Cảnh Thù, ngay lập tức hiểu ý, cười nói: "Tiểu Hoa, xin lỗi nhé. Cơm tất niên tôi cũng không đến ăn chung đâu. Cô tự tìm chỗ đi, thích tiệm nào thì chọn tiệm đó."


Trình Tiểu Hoa hỏi: "Anh không có bận gì mà, sao lại không đến được?"


"Ai bảo là tôi không có việc bận? Tôi, tôi muốn ăn cơm tất niên cùng A Phòng."


"Tôi cảm thấy chị A Phòng sẽ không đồng ý đâu?"


"Ai bảo thế? Hai ngày nay, thái độ của A Phòng đối với tôi tốt hơn rồi đấy. Đêm qua đến ăn hoành thánh còn hỏi tôi tại sao cứ thích làm thêm trong tiệm này. Nhìn xem, đấy là quan tâm chứ gì nữa!"


Trình Tiểu Hoa lại cảm thấy là do A Phòng ngại việc gã làm thêm ở đây gây ảnh hưởng đến việc ăn uống của cô nàng nên mới hỏi vậy thôi.


Nhưng nhìn Tôn Danh Dương, cô cũng không đành lòng đả kích gã, nên nói: "Được thôi, nếu như chị ấy không đồng ý thì anh nhớ đến ăn đấy nhé."


Cả tiệm có bốn người mà giờ thiếu mất hai, ăn cơm tất niên cũng không còn vui nữa. Trình Tiểu Hoa thở dài: "Thôi vậy, cứ ăn hoành thánh là được rồi." Cảnh Thù vắt chân lên bàn, giả vờ giả vịt ho hai tiếng.


Trình Tiểu Hoa nhìn hắn một cái: "Điện hạ ơi,..."


Cảnh Thù mỉm cười.


"Anh bỏ chân xuống được không? Giờ vẫn đang trong thời gian mở cửa mà, nhỡ có khách nhìn thấy thì không ổn lắm đâu."


Cảnh Thù lại ho một tiếng nữa.


"Thôi thôi, anh nhớ lau sạch bàn là được rồi." Thói quen này của hắn cũng có hơn nửa năm rồi, cô cũng đã nhắc nhở nhiều lần nhưng đều vô ích. Trình Tiểu Hoa lười nói, đi đến sau bếp nấu nướng.


Cảnh Thù sửng sốt, đây là có ý gì? Tại sao cơm tất niên bảo Sơn Miêu đến, bảo Tôn Danh Dương đến mà lại không bảo hắn? Quả nhiên không coi Diêm La hắn là bạn trai mà.


---


Mùa đông ở khu Hoa Đông, thành phố Vọng Giang không lạnh như phía Bắc nhưng lại có một kiểu lạnh rất riêng, Nhất là lúc mà trời đầy mây, gió lạnh thổi qua, khí lạnh như xuyên thẳng qua xương cốt.


Sau hai ngày thời tiết âm u, đến hôm ba mươi Tết thì có tuyết rơi. Tuyết rơi càng lúc càng nặng.


Đây cũng là ngày mà tiệm hoành thánh 444-1 đóng cửa.


Thời gian trôi qua, Địa phủ Tư cũng thay đổi cho kịp xu thế, trên Nhân giới có những ngày nghỉ nào thì Địa phủ Tư cũng nghỉ như vậy. Ví dụ như Tết âm lịch là được nghỉ tám ngày, bắt đầu từ ngày ba mươi Tết cho đến mùng bảy, mùng tám mới đi làm lại.


Thời đại thay đổi, tỷ lệ tử vong cũng giảm rất nhiều so với trước đấy. Kể cả ở những vùng có chiến sự thì tỷ lệ tử vong vẫn có giới hạn nhất định. Cho dù quỷ sai có nghỉ lễ vài ngày, đến lúc đi làm lại mới đi thu hồn thì cũng không gây ảnh hưởng gì lớn.


Cảnh Thù nhàn rỗi, nhàm chán, lại thêm chuyện hôm trước làm cho hắn có chút tức giận nên rầu rĩ ở trong phòng mình chơi điện tử. Chơi xong một ván lại thấy chán, nghĩ thầm: "Sao đã hơn nửa ngày rồi mà Hoa Hoa vẫn chưa tìm ta? Em ấy đang làm gì thế?"


Nghĩ không ra nên không thèm nghĩ nữa. Cảnh Thù cất điện thoại vào trong túi, đi ra ngoài, thấy cửa phòng Trình Tiểu Hoa hơi mở thì liếc mắt nhìn vào, cũng không thấy bóng dáng cô đâu cả. Nhưng từ dưới tầng lại có một mùi thơm bay lên.


Đi xuống dưới, hắn thấy Trình Tiểu Hoa đang ở trong bếp bận rộn chuẩn bị, trong nồi có thịt, có rau.


Thấy Cảnh Thù xuống, Trình Tiểu Hoa cười: "Có phải anh ngửi thấy mùi thơm nên xuống, đúng không? Sắp xong rồi, anh qua kia ngồi chờ đi."


Mấy cái bàn trong tiệm đều được lau dọn sạch sẽ. Trong đó có một cái bàn được phủ khăn trải bàn màu đỏ, ở giữa bàn bày rượu vang, ly thủy tinh và một phần salad rau cải.


Cảnh Thù thường không ăn gì nhưng từ lúc yêu đương với Trình Tiểu Hoa, hắn cũng bắt đầu ăn trở lại. So với đồ mặn, hắn càng thích đồ ăn chay hơn.


Trình Tiểu Hoa bưng hai đĩa bít tết, đặt lên trên bàn: "Đêm nay hai chúng ta cùng nhau ăn cơm tất niên nhé."


Tâm trạng của Cảnh Thù ngày lập tức tốt lên: "Hoa Hoa, đây là bất ngờ em dành cho ta đúng không? Ta còn tưởng rằng Sơn Miêu, lão Tôn không đến nên em không định ăn cơm tất niên nữa."


Trình Tiểu Hoa nói: "Anh ép lão Tôn không đến, em còn không tạo bất ngờ cho anh thì sao được?"


Cảnh Thù bị vạch trần nhưng cũng không thấy khó chịu, hắn rót rượu vào ly, sau đó lại thấy trên bàn hơi trống: "Có nên bày thêm mấy đóa hoa hồng cho có không khí không nhỉ?"


Trình Tiểu Hoa nói: "Sắp qua năm mới, còn đăng có tuyết rơi thì làm sao anh mua hoa được?"


"Chuyện này rất đơn giản luôn." Cảnh Thù phất tay, cửa tiệm mở ra, gió lạnh ùa vào, những bông hoa tuyết xoay tròn trong lòng bàn tay Cảnh Thù, không ngừng biến ảo, cuối cùng ngưng tụ thành một đóa hoa hồng tuyết.


Cảnh Thù không cần nhìn cũng biết vào lúc này mình rất đẹp trai, rất ngầu. Hoa Hoa nhất định sẽ rung động.


Cảnh Thù đưa bó hoa hồng tuyết cho Trình Tiểu Hoa, còn nở nụ cười mà hắn tự cho là vô cùng đẹp trai, vô cùng thâm tình nói: "99 đóa hoa hồng, thể hiện cho tình yêu vĩnh cửu."


Gió thổi, hoa tuyết bay bay.


Trình Tiểu Hoa vén chỗ tóc bị gió thôi lên, cười nói: "Hoa rất đẹp nhưng anh có thể để nó ở bên ngoài được không? Lát ăn xong rồi lấy vào không bít tết sẽ nguội mất."


Cảnh Thù cười xấu hổ, vung tay đóng cửa lại: "Vậy để ta đốt lửa cho em nướng lại nhé?"


Trình Tiểu Hoa chạy vào bên trong, lấy một cái chậu dùng để rửa rau mang ra, coi như một cái bồn hoa rồi cắm hóa tuyết vào. Mặc dù rất lãng mạn nhưng mà trong tiệm bật điều hòa, nhiệt độ cao, nhỡ ăn được một nửa mà mấy đóa hóa này tan chảy trên bàn thì phải làm sao.


Một chút rắc rối này cũng không hề ảnh hưởng đến bữa cơm tất niên ngọt ngọt của cặp đôi này. Hai người họ vui vẻ, hạnh phúc ăn hết bữa cơm.


---


Ụ ôi, tui cũng muốn ăn cơm tất niên với ngừ êuuuuuu