Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 1117: Thiên Đế kiếm




     Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn.

Là vị Tiên gia cổ xưa nhất trên đời hiện nay, cho dù là Chư Thánh siêu thoát năm đó, cũng chỉ có ba vị ở trên ông, Đạo Tổ còn lại đều xem như hậu bối của ông.

Ở thời đại phong thần, ông chính là một vị Tiên gia bố cục lớn nhất, dùng đương kim Thanh Nguyên tổ sư là cờ, đánh cờ cùng Chư Thánh.

Thanh Nguyên tổ sư chính là thiên nhân, không nằm trong đo lường tính toán của Chư Thánh.

Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, là do ông giúp ích rất nhiều.

Nhưng không ai ngờ được hôm nay xuất thủ, đứng về phe Chư Thánh lại là Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn.

"Đế Quân, mấy trăm năm không thấy rồi."

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn khẽ cười nói "Dù đối với chúng ta thì thời gian ngàn năm cũng chỉ là một cái búng tay."

Thiên Đình Đế Quân trầm giọng nói ". Ngươi có nội tình tích lũy vô song, nhưng chưa hẳn đã vượt xa Chính Nhất, thật sự muốn khiến trẫm khó xử?"

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn thi lễ, nói " Ta tu hành vô số năm, dừng bước ở Chân Tiên đỉnh phong, hòa khí tức vào đại đạo, gần như đã đi đến một bước cuối cùng, cuối cùng lại không thể phóng ra bước cuối cùng này. Chính bởi vậy, từ rất nhiều năm trước kia, ta đã phong cấm tu vi Chân Tiên đạo môn, chuyển thành luyện khí, không có gông cùm xiềng xích từ cảnh giới, chỉ có từng chút tích lũy. . ."

Thiên Đế cũng gật đầu nói "Tôn giá hành động như thế đúng là thích hợp nhất, rất nhiều năm trước, Tiên Đạo của ngươi đã đi tới cuối cùng, nhưng lại không có thể tiến lên một bước cuối cùng, chuyển thành luyện khí sĩ bị thời đại đương kim vứt bỏ, dùng thời gian lâu dài, từng giờ từng phút tích lũy, trải qua vô số năm tháng tích lũy, đúng là hơn xa Chân Tiên đỉnh phong hiện nay."

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn ngậm cười nói "Chỉ là không biết, ngươi đi đến cuối con đường Chân Tiên đỉnh phong này,leo lên đế vị, thống ngự tam giới, chấp chưởng quyền hành, có thể làm nửa Đạo Tổ, so với Luyện Khí sĩ như ta thì cao hơn bao nhiêu?"

Thiên Đế đưa tay sẽ siết tay, trong tay hiện ra một thanh đế kiếm, Chân Long thét dài, đế uy hạo đãng.

Đế bào sáng chói, kèm thèo đế uy, chấn nhiếp Cửu Thiên Thập Địa.

Ngọc tỉ mơ hồ hiện ra giữa bầu trời.

"Một thanh Thiên Đế đạo kiếm này đã được luyện chế hoàn thành ba ngàn năm trước khi phong thần, thai nghén đến nay, nhất là chín trăm năm gần đây, ta dùng đế uy tam giới ngưng tụ, uy năng ngày càng tăng lên, gần bằng với bản mệnh chí bảo của Đạo Tổ."

Thiên Đế bình thản nói "Năm đó phong thần, trẫm cũng chưa từng vận dụng một thanh đế kiếm này, chính là vì hôm nay. . . Trẫm muốn trảm ngươi, có lẽ sẽ phí rất nhiều công sức, nhưng muốn đánh bại ngươi thì chưa hẳn đã là việc khó."

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn lập tức bật cười, đưa tay phất một cái, pháp lực như biển cả mênh mông, vô cùng vô tận tràn qua, dường như bao trùm vô số cung điện to lớn ở Thiên Đình.

Thiên Đế vung kiếm lên, xúc động vạn đạo, chém vỡ ra cả bầu trời rộng lớn.

——

Phương tây Thiên giới.

"Thật vất vả mới đột phá Chân Tiên đỉnh phong, tại sao muốn duỗi tay duỗi chân lại khó như vậy?"

Tô Đình thầm mắng một tiếng, hắn cảm ứng được một kiếm bắt nguồn từ với phương bắc kia.

Nhất kiếm Kinh Phong Vũ, nhất kiếm Tru Quỷ Thần.

Cửu Lê đại tướng quân là nhân vật bậc nào?

Đường đường là Cửu U Thần Ma, Chân Tiên đỉnh phong, là đại tướng Thiên Đình, đã vẫn lạc trong kiếm thứ nhất.

Hắn có ma liên, cũng chưa chắc có thể chống cự được kiếm thứ hai.

Đây cũng không phải là do Cát Chính Hiên thi triển kiếm thứ hai.

Mà là mượn tay Cát Chính Hiên để chém ra kiếm thứ hai.

Kiếm này bắt nguồn từ với hạng người đã siêu thoát.

Dù là Thiên Đình Đế Quân, bản lĩnh còn cao hơn Chính Nhất, cũng không dám vọng động dưới một kiếm này.

Bây giờ Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn xuất thủ, Cát Chính Hiên đúng lại chém một kiếm này về phía Tô Đình.

Giờ phút này Tô Đình càng không dám tùy tiện xuất thủ, chỉ có thể không ngừng phá toái hư không để né tránh.

"Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn. . ."

Trong lòng Tô Đình buông tiếng thở dài, đến nay hắn vẫn không xuất thủ với vị này, nhưng là Tiên gia cổ xưa nhất, hắn sớm có một phần phòng bị, nhưng vẫn luôn có một suy nghĩ là chỉ cần Thiên Tôn không xuất thủ, thế cục sẽ không rõ ràng.

Nhưng hôm nay Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn vẫn xuất thủ, hơn nữa là ngăn cản Thiên Đế, đứng ở phe đối lập.

Nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Tô Đình.

Giống như năm đó Lữ Dương Tiên Tôn tương trợ Thanh Nguyên tổ sư, bây giờ cũng đứng ở phe đối lập.

Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn cũng như thế.

Tất cả mọi chuyển chẳng qua đều là vì đại đạo.

Vốn cũng không phải địch bạn, chỉ là tranh đấu đại đạo.

Nhưng Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn lại cho rằng, sở cầu của Đế Quân không phải việc thiện đối với tiên thần trên thế gian.

Cho nên hôm nay Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn mới xuất thủ với Thiên Đình.

Không phải là vì Chư Thánh, mà là vì cơ duyên thành đạo của bản thân.

——

Sau ba mươi hơi thở.

Đối với tiên thần có thọ nguyên vô tận thì thời gian này chỉ trong nháy mắt.

Nhưng đối với tiên thần đang đấu pháp, trong một chớp mắt mà Nguyên Thần Tiên gia đã vận chuyển ngàn vạn suy nghĩ thì thời gian này cũng là một cơ hội thở dốc rất khó được.

Thương thế của Lữ Dương Tiên Tôn dần dần khôi phục.

Nếu như không phải Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn xuất thủ, khi nãy Tô Đình giết tới đây, có lẽ đã thật sự chém giết vị Tiên Tôn cổ lão này tại đây.

Nhưng thế cục đột nhiên thay đổi, Tô Đình nóng lòng tránh né Tru Quỷ Thần do Cát Chính Hiên chém ra, không rảnh bận tâm tới hắn.

"Xem ra thủ đoạn của Thiên Đế đã dùng hết rồi."

Lữ Dương Tiên Tôn đứng dậy, ánh mắt lấp lóe.

Đúng lúc đó, trong Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ, tám đạo Phật quang vọt lên tận trời.

Vị Phật Đà đang giao chiến cùng Tề Thần Sách hiện ra vẻ kinh ngạc.

Hiển nhiên sau khi vị Phật Đà này xuất chiến, dựa vào Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát cùng vị Vô Sinh Bồ Tát trọng thương sắp chết kia, hoàn toàn không đủ để ngăn chặn những Phật Đà Bồ Tát có lục căn không tịnh trong Cực Lạc Tịnh Thổ.

Ngay khi đám người Đạo Nguyên Tiên Tôn lộ ra nét mừng lúc.

Ở ba mươi ba tầng trời.

Chỉ thấy một tia sáng trắng trấn áp xuống.

Tia sáng này rất lớn, cường đại đến cực điểm.

Dùng sức một mình, trấn áp tám phật!

Trên đời này, trừ những vị Tiên Tôn đã xuất thủ này, chỉ còn có một vị.

Hóa thân Bạch liên! Ngọc Linh tiên tử!

Ngọc Linh tiên tử tránh xa thế ngoại, ở lâu ngoài Tử Tiêu Cung!

——

Trong Tử Tiêu Cung.

"Đến thời cơ xuất thủ."

Ngọc Linh tiên tử hóa thành một tia sáng trắng, từ ba mươi ba tầng trời hạ xuống phương tây Thiên giới.

Tiểu tinh linh chần chừ một lúc, nhìn về phía phương bắc, một thanh Ngọc Kiếm trong tay Cát Chính Hiên.

Một thanh Ngọc Kiếm này, mới là bảo vật ảnh hưởng thế cục lớn nhất bây giờ.

Chỉ cần kiếm này vừa ra, nhất định có thể chém giết một vị Chân Tiên đỉnh phong.

Nhưng một kiếm này đến nay vẫn chưa ra.

Mỗi một vị Chân Tiên đỉnh phong, trong lòng đều giấu vui buồn riêng.

Bao gồm cả Cảnh Tú Hà Thanh, cũng không dám chân chính dùng hết sức.

Chính là bởi vậy, Đạo Nguyên Tiên Tôn mới mơ hồ chiếm cứ thế thượng phong.

Một trận chiến này muốn thủ thắng, cần phải trấn áp một kiếm này.

"Trong tam giới hiện nay, có thể chống cự một kiếm này, chỉ có cổ kính của tổ sư."

Lý Chu Nhi nói như vậy "Nhưng cổ kính có thể đón một kiếm này, mà ngươi cầm cổ kính trong tay đi nghênh đón một kiếm này, chưa hẳn đã chịu đựng được."

Tiểu tinh linh dừng một chút, bỗng nhiên cười nói "Cha ta mới sẽ không để ta chết đi."

Nàng vừa dứt tiếng, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích.

Vẻ mặt Lý Chu Nhi nghiêm nghị, tu vi của nàng có hạn, không đủ để tham dự trận đại chiến giữa các Chân Tiên, nhưng nàng cũng bắt đầu không nhìn thấu.

" Khí tức Chư Thánh."