Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 1118: Cổ kính của Đạo Tổ




     Giữa thiên địa, tiên thần đại chiến.

Tam giới lục đạo đã hỗn loạn đến cực hạn.

Các Chân Tiên hiện nay chỉ có Đạo Huyền tiên ông của Chính Tiên Đạo là đóng chặt sơn môn, làm như không thấy.

Mà các Tiên Tôn khác đều đã xuất thủ, đánh nhau thật tình, sát cơ lộ ra, không có che giấu.

Nhưng Chân Tiên chính là đại thần thông giả, đến nay tuy có người bị trọng thương nhưng lại không có ai vẫn lạc.

Ngược lại là tiên thần cấp độ Tán Tiên đã vẫn lạc mấy chục người, đến nay đại chiến chưa ngừng, vẫn có tiên thần không ngừng vẫn lạc, ảnh hưởng vô số. . . Lần này sát kiếp quá lớn, không thua gì một trận đại chiến ở ngàn năm trước khi phong thần lập định, Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, Chư Thánh siêu thoát kia, thậm chí còn hơn.

"Bạch liên. . ."

Chính Nhất bỗng nhiên đánh lui Cổ Thương, trong lòng hơi rung.

Bây giờ hắn được tôn xưng là đại thần thông giả đệ nhất tam giới lục đạo, chính là bởi vì khi hắn đột phá Chân Tiên đỉnh phong, dung hợp với Tử Liên, cùng khí vận đạo môn tương hợp, gần như là đạo.

Nhưng trên thực tế, giữa thiên địa, có thể so sánh cùng hắn, thậm chí áp hắn nửa bậc, cũng không phải là không có.

Ví dụ như Thiên Đế, ví dụ như Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, lại như Ngọc Linh tiên tử trấn áp Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ.

Hắn dung hợp Tử Liên, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, tựa như một thể.

Nhưng Ngọc Linh tiên tử lại là chân chính bạch liên.

Mà Ngọc Linh tiên tử đi được sớm hơn so với hắn.

Thật sự muốn bàn về thì có lẽ Ngọc Linh tiên tử có trình độ nghiên cứu bạch liên cao hơn so với Tử Liên của hắn.

"Lúc này còn dám phân tâm, không khỏi quá mức khinh thường bản tôn!"

Ánh mắt Cổ Thương lạnh thấu xương, trong tay siết chặt, lôi đình đột nhiên nổi lên!

Một tia chớp nhanh chóng bắn về phía trước!

Lôi đình hóa thành một hàng dài, phía trước bỗng nhiên tách ra, chia làm tám đầu rồng!

Rõ ràng là bí thuật Bát Thủ Hỏa Long Đạo của Tử Tiêu Cung!

Nhưng Cổ Thương đánh ra lại là do lôi đình ngưng tụ thành!

——

"Lợi hại!"

Tô Đình từ trong hư không hiện thân ra, đúng lúc nhìn thấy một đầu Bát Thủ Hỏa Long dài vạn trượng, không khỏi tán thưởng một tiếng.

Bát Thủ Hỏa Long này chính là tiên thuật hỏa loại, uy năng cực mạnh, chính là một môn tiên thuật cao cấp nhất.

Dù Tô Đình tu hành bí pháp Lôi đạo, sở dĩ hắn có thể thi triển môn tiên thuật này, là bởi vì hắn ngưng tựu đạo ý, ngũ hành gồm nhiều mặt, có thể chuyển hóa pháp lực.

Nhưng Cổ Thương cũng không ngưng tụ thành đạo ý, căn bản của hắn chính là lôi đình!

Tô Đình không ngờ Cổ Thương cũng có thể thi triển ra Bát Thủ Hỏa Long Đạo, dùng lôi đình hóa thành!

Không biết tiên thuật này là Đạo Tổ tự mình giúp hắn sửa đổi, hay là do Cổ Thương dùng nghìn năm để nghiên cứu, tiến hành biến hóa thành?

Đạo kiếm y trong tay Cát Chính Hiên vẫn nhằm vào Tô Đình.

Nguy cơ vẫn lạc vẫn xuất hiện trong lòng Tô Đình.

Hắn đang muốn tiếp tục phá toái hư không.

Nhưng đúng vào lúc này.

Cảm giác tim đập nhanh, nguy cơ vẫn lạc bỗng nhiên đánh tan.

"Cổ kính. . ."

Trong lòng Tô Đình hiện lên một ý niệm như vậy.

——

Phương bắc vị trí.

Cát Chính Hiên tay nâng Ngọc Kiếm, chém tới Tô Đình.

Nhưng đúng vào lúc này, một tia sáng từ phía trên ba mươi ba tầng trời hạ xuống, bao phủ hắn ở bên trong.

Tia sáng này lập tức khiến hắn đã mất đi cảm ứng đối với ngoại giới.

Ngọc Kiếm trong tay cũng mất đi vết tích nhằm tới Tô Đình.

" Chí bảo của Đạo Tổ?"

Trong nháy mắt này, trong lòng Cát Chính Hiên đã hiểu ra.

Đương thời, có thể phong bế Ngọc Kiếm này, chỉ có chí bảo của Thanh Nguyên tổ sư.

Mà bây giờ chí bảo của Đạo Tổ chính là ở trong tay tiểu tinh linh.

"Ngươi cũng xuất thủ?"

Cát Chính Hiên ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên tia sáng có một nữ tử vóc người cao gầy, diện mạo thanh lệ, chầm chậm hạ xuống, trên lưng có một đôi cánh mỏng như cánh ve, nhẹ nhàng vỗ, mà trên trán nàng, còn có mấy phần vết tích năm đó.

Năm đó nàng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu cao không đủ một thước, trải qua thần thụ thai nghén sinh ra, như tinh linh.

Cát Chính Hiên từng gặp nàng, cũng truyền thụ pháp môn cho nàng.

Thật sự muốn so sánh thì Cát Chính Hiên còn biết tiểu tinh linh sớm hơn Tô Đình.

"Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như quen biết một trận." Tiểu tinh linh nghiêm mặt nói ra: "Năm đó ngươi từng chỉ điểm cho ta, cũng truyền thụ pháp môn, chỉ cần ngươi buông xuống chuôi Ngọc Kiếm này, trở về Chính Tiên Đạo của ngươi, giống như Đạo Huyền tiên ông, đóng cửa không ra thì chính là tốt nhất."

"Ngươi không khỏi quá coi thường ta."

Cát Chính Hiên vừa cười vừa nói: "Không ngờ tinh linh ngày đó trong thần thụ kia chính là Chân Thần trời sinh, còn có duyên phận với Thanh Nguyên tổ sư. . . Khó trách bây giờ Thiên Đình đều tôn ngươi là thiên tử. Nhưng tiểu đạo chưa từng ngờ giữa chúng ta cũng có thế giằng co hôm nay."

Tiểu tinh linh lãnh đạm nói ra: "Ta cũng không ngờ tiến cảnh tu hành của ngươi cư nhiên nhanh chóng như thế, so với Chân Thần trời sinh như ta cũng không kém cỏi."

Cát Chính Hiên nghe vậy, gật đầu nói: "Thế gian đều nói tiểu đạo chính là trích tiên, mà Tô Đình là càng hơn trích tiên nửa bậc. . . Nhưng bọn họ đều quên, kỳ thật hiện nay tiến cảnh nhanh nhất, phải là một tôn Chân Thần trời sinh như ngươi mới đúng."

Tiểu tinh linh không nhiều lời, chỉ nói: "Thả Ngọc Kiếm trong tay ra, ta thả ngươi đi."

Cát Chính Hiên khẽ lắc đầu, nói ra: "Năm đó tiểu đạo vì tu luyện ba thức pháp kiếm này, đã lập xuống lời hứa, lần này không thể lùi bước. . . Huống chi, ngươi tuy có chí bảo của Đạo Tổ, chưa chắc có thể chống cự được một kiếm siêu thoát thế ngoại này, dù ngươi có thể đón lấy một kiếm này, cũng chưa chắc còn có thể chống cự được kiếm của tiểu đạo."

——

Phương tây Thiên giới.

"Đáng chết!"

Tô Đình đạp chân xuống, đang muốn phá toái hư không, đi về phương bắc trợ giúp tiểu tinh linh, bắt lấy Cát Chính Hiên.

Nhưng đại chiến ở phương tây Thiên giới vốn lấy hắn làm trung tâm, làm sao có thể để hắn dễ dàng rời đi như thế?

Chỉ thấy hư không trước mặt hắn bị phá vỡ.

Tề Thần Sách từ bỏ đối thủ, trở tay đánh một chưởng ,đánh về phía Tô Đình.

Hư không trước người Tô Đình vỡ vụn, bỗng nhiên ngưng trệ.

Trên mặt của hắn lập tức hiện ra vẻ kinh hãi.

"Nguy rồi!"

Tạ Cảnh Văn cùng vị Phật Đà kia liếc nhau, tấn công về phía Tề Thần Sách.

Nhưng một đạo hỏa quang bắn lên, chính là Lữ Dương Tiên Tôn đã khỏi hẳn thương thế.

Tề Thần Sách không có nỗi lo về sau, khí tức một chưởng này không ngừng kéo lên.

Hư không dần dần ngưng trệ.

Nhưng Tô Đình trong hư không.

Nhưng dần dần cảm nhận được nguy cơ khó tả.

Dường như Chân Tiên thể đều sẽ bị đập vụn.

Các phương tiên thần không khỏi đều cảm thấy hồi hộp, cho dù là Đạo Nguyên Tiên Tôn, cũng không khỏi vì thế mà choáng váng.

Bởi vì một chưởng này, không phải khí tức của Tề Thần Sách.

Mà là một chưởng của Đông Thiên Hải Vận Đế Quân trong truyền thuyết!

Một chưởng! Trấn áp phương tây Thiên giới!

Như muốn trấn sát Tô Đình!

"Diệt!"

Tề Thần Sách bỗng nhiên gầm thét một tiếng!

Hư không bỗng nhiên chôn vùi!

Tô Đình đứng ở bên trong!

Lập tức tan thành mây khói, đúng là ngay cả một tia bụi bặm cũng chưa từng lưu lại!

Các phương tiên thần đang giao thủ, thoáng trì trệ!

Tô Đình mới là nguyên nhân trận đại chiến này!

Bây giờ Tô Đình vẫn lạc?

Một vị đại thần thông giả là Chân Tiên đỉnh phong, đồng thời có hắc liên, đứng trước chuẩn bị ở sau mà Đạo Tổ để lại thì không có một chút lực phản kháng nào, dễ dàng vẫn lạc như vậy sao?

Tề Thần Sách thở ra một hơi thật dài!

Nhưng đúng vào lúc này, hư không trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên vỡ vụn!

Một đao từ trên trời trảm xuống!

Trấn Ngục thần đao!

Lôi đình! Sát cơ!

Chiến ý!

"Thật sự nghĩ Tô mỗ là bùn nặn hay sao?"