Sân trước.
Gió mát từ từ lướt qua.
Ông lão mỉm cười, mặt mũi vô cùng hiền lành.
Nhưng cả người Tô Đình lại đầy hàn ý, chỉ cảm thấy trong nụ cười của lão già này không có ý tốt, rõ ràng tiếu lý tàng đao.
Tiểu tinh linh thúc giục: "Còn không chạy mau?"
Vẻ mặt Tô Đình lạnh lẽo, đẩy nàng ra, quăng đến phía sau.
Ông lão không có bao nhiêu ác ý đối với nàng.
Nhưng người lão giả này lại bẫy chính mình.
Một lão quỷ từ Nguyên Phong sơn đến, cao thâm khó dò, căn bản không trốn thoát.
Ngược lại cũng trốn không thoát, nhưng tùy ý đối phương bắt bí lại không phải tác phong của Tô mỗ.
"Lão gia hoả!"
Trong lòng Tô Đình rất tức giận, dùng thần đao chém qua, quát lên: "Ngươi dám hại ta, ngày hôm nay Tô lão gia liều mạng cùng ngươi!"
"Ngươi làm gì đấy?"
Một tiếng quát khẽ lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Ông lão khẽ nghiêng người, cười cười né qua một đao này.
Ánh đao lóe lên, trở lại trong tay Tô Đình.
Tô Đình nghe thấy thanh âm này, bỗng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía trong viện, cả giận nói: "Làm gì? Cái dấu ấn kia của ngươi hãm hại ta một đường, suýt nữa đã khiến Tô mỗ mất mạng ở Bạch Kham sơn."
Nghe vậy, bên trong đột nhiên yên tĩnh lại, rồi một thanh âm vẻ chất vấn vang lên: "Xảy ra chuyện gì?"
Nữ tử áo đỏ này hiển nhiên là chất vấn ông lão Nguyên Phong sơn kia.
Nghe được một tiếng này, trong lòng Tô Đình thoáng ổn định hơn một chút.
Dù mới tiếp xúc mấy ngày cùng nữ tử áo đỏ này, miễn cưỡng có mấy phần hiểu rõ đối với tính tình của nàng, nhưng rốt cuộc nàng và lão giả này là đồng môn Nguyên Phong sơn, Tô Đình nhìn như sức lực mười phần, nhưng trong lòng không khỏi có chút lo sợ bất an.
Nhưng trước mắt, chí ít từ câu chất vấn này có thể thấy nữ tử áo đỏ này cũng không hề trực tiếp thiên vị ông lão kia, còn có ý giữ gìn lẽ phải.
"Chuyện này. . ."
Ông lão khẽ mỉm cười, đang muốn nói chuyện.
Nhưng Tô Đình lại không chờ ông ta mở miệng, đã lên tiếng trước: "Vị tiền bối này rất lợi hại đấy, bị dấu ấn Nguyên Phong sơn của ngươi hấp dẫn mà đến, sau khi hỏi ta rõ tất cả mọi chuyện, tự xưng là kết một mối thiện duyên, lưu Long Hổ Huyền Đan cho ta, nhưng trước khi ông ta đi còn mượn đao giết người, dĩ nhiên kể chuyện Long Hổ Huyền Đan cho đám người đến Bạch Kham sơn, để ta phải lấy sức một người, chống đối với đám người tu đạo đến Bạch Kham sơn!"
Nói xong, Tô Đình càng tức giận, phất tay áo nói: "Nếu không phải ta có thiên phú tuyệt đỉnh, lâm trận đột phá, ngưng tụ ra pháp ý, nắm giữ bản lĩnh tuyệt đỉnh, liên tiếp tru diệt hơn mười vị Thượng nhân, đẩy lùi một vị Chân nhân Dương Thần, cứ như vậy mạnh mẽ mở một đường máu, thì sao có thể còn sống trở về?"
Tiểu tinh linh nghe hắn nói liên tiếp tru diệt hơn mười vị Thượng nhân cũng đẩy lùi một vị Chân nhân Dương Thần, không khỏi duỗi cánh nhỏ ra che mặt.
Mà trong viện cũng yên tĩnh một lát.
"Hắn nói thật sao?" Nữ tử áo đỏ lê tiếng.
"Làm sao có khả năng?" Ông lão cả giận nói: "Tên tiểu tử khốn này nói năng bậy bạ! Toàn bộ Thượng nhân ở Bạch Kham sơn, đều chỉ có chừng mười người, còn Chân nhân Dương Thần gì đó, cái bóng đều chưa thấy. . . Hắn tìm hơn mười vị Thượng nhân ở nơi nào để giết? Huống hồ, chỉ dựa vào chút bản lãnh này của hắn, nếu Chân nhân Dương Thần đến thật, hắn có trốn đều trốn không thoát, còn có mặt mũi nói đẩy lùi một vị Chân nhân?"
"Tô mỗ chưa bao giờ nói lời mạnh miệng!" Tô Đình hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói: "Ta cũng không nhiều lời cùng ngươi, ngươi có dám thề với nàng là không bẫy ta?"
"Không có." Ông lão khụ một tiếng, nói: "Lão phu thấy ngươi là người kiệt xuất, nhưng thiếu hụt tôi luyện, không đành lòng người tài như ngươi bởi khuyết thiếu tôi luyện, sau này sẽ phai mờ trong mắt người đời nên mới chuẩn bị cho ngươi chút đá mài dao mà thôi."
Lời tán thưởng này, tuy rằng Tô Đình nghe vô cùng thích, nhưng cũng không bị ông ta lừa bịp, lặng lẽ nói: "Đá mài dao? Lẽ nào không phải mượn đao giết người? Bọn họ không giống như đá mài dao, mà là đao cùn!"
Ông lão nhìn trong sân một mắt, khoát tay nói: "Lão phu là nhân vật nào, còn có thể nói láo sao? Lão phu đã nhìn ra từ lâu, ngươi có tư chất vô cùng tốt, tuy rằng đạo hạnh nông cạn, nhưng cũng có thể địch lại hạng người tầng ba, vì vậy chuẩn bị cho ngươi chút đá mài dao mà thôi. . . Kỳ thực lão phu còn không báo cho Thượng nhân trong núi, chính là để lại cho ngươi đường lui."
Ông ta dừng lại một chút, nhìn về phía Tô Đình, nói rằng: "Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, chỉ là mấy người miễn cưỡng Ngưng Pháp có thể giết được ngươi sao?"
"Đương nhiên không thể!"
Tô Đình nói: "Ta là người có kỳ tài ngút trời, tuy ở tầng hai nhưng bản lĩnh không thua kém hạng người đã Ngưng Pháp, làm sao có khả năng bị người tu đạo tầng ba giết chết?"
Ông lão gật đầu nói: "Cho nên nói như thế là được rồi."
Tô Đình đang muốn gật đầu, đột nhiên cảm thấy không đúng. . . Sao hắn lại có cảm giác lão già này đang dùng đặc điểm "Da mặt dày" của hắn để dao động hắn?
"Phi! Tìm cho ta mấy người tu đạo Ngưng Pháp, nỗ lực mượn đao giết người, việc này ngươi cũng coi như nhận đi?"
"Thiếu niên, lão phu có tiếng là thiện tâm, làm sao có thể hại ngươi?"
"Ngươi. . ."
Sắc mặt Tô Đình liên tục biến đổi, lần này hắn lại gặp một cao thủ da mặt có thể sóng vai cùng mình?
Ông lão liếc mắt nhìn hắn, lại không để ý tới hắn, chỉ nhìn vào phía bên trong viện, thấp giọng nói: "Khuê nữ, con tin vi phụ đi, cũng không nên tin tên tiểu tử khốn này."
"Khuê nữ?"
Tô Đình trợn mắt há mồm.
Lão già này lại là phụ thân của nữ tử áo đỏ kia?
Cũng chính là nói lão già này căn bản không để ý tới mình, một phen đối đáp giải thích lúc trước kia, kỳ thực chính là giải thích đối với nữ nhi của ông ta.
Ông lão quay vào trong giải thích hai lần, mà vẫn không nghe được lời đáp lại, không khỏi thở dài, lại thấy vẻ mặt Tô Đình không thể tin tưởng, cả giận nói: "Nhìn cái gì vậy? Lão phu trong sáng công chính như vậy, khuê nữ của ta cũng tiên khí như thế, chẳng lẽ không giống sao?"
Tô Đình che giấu lương tâm nói: "Phi thường giống nhau."
Dừng một chút, hắn tiến sát về phía trước, hỏi: "Hàng xóm sát vách nhà ngươi, có phải là họ Vương?"
Ông lão cũng không tu luyện pháp môn đạo gia như pháp môn "Tha Tâm Thông" của Phật môn, tự nhiên cũng không nghe ra nghĩa bóng trong lời nói của Tô Đình, khi ông đang muốn tiếp tục mở miệng, lại nghe bên trong truyền đến âm thanh.
"Các ngươi đồng thời tiến đến nói chuyện."
Âm thanh lạnh lùng, bình tĩnh hờ hững.
. ..
Một già một trẻ liếc mắt nhìn nhau, cùng hừ một tiếng.
Tiến vào trong sân, Tô Đình nhìn lướt qua, không thấy biểu tỷ đâu, thế là nhìn về phía một bức tranh kia.
Nữ tử áo đỏ trên bức tranh nhìn tới Tô Đình, nói: "Ta đã lập lời thề là nhất định bảo hộ nàng chu toàn, chỉ cần ta không tan thành mây khói, nàng sẽ không sao. . . Lúc này nàng chỉ đang chợp mắt ở trong nhà, nhưng chúng ta nói chuyện ở đây, nàng tốt nhất không nên nghe quá nhiều, cho nên ta để nàng ngủ say một chút."
Tô Đình nhìn vào trong phòng một chút, ánh mắt hơi ngưng tụ, thả ra thần thức, phát hiện tình huống của biểu tỷ mới gật đầu.
Nhưng ông lão kia lại kinh ngạc nói: "Khuê nữ, con lại lập lời thề, liều mạng đi bảo vệ người ta? Chuyện này làm sao mà được? Thuở nhỏ con ở trong núi của chúng ta, chính là được nữ nhi bảo bối được mọi người vây quanh, sao lại lập lời thề như vậy?"
Tô Đình liếc mắt nhìn ông ta, cười ha ha một tiếng.
Nữ tử áo đỏ trên bức tranh nhìn về phía người lão giả này, chỉ lạnh nhạt nói: "Bớt nói nhảm đi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết xem hắn có nói dối không?"
Ông lão lại không có biện giải, chỉ thấp giọng nói: "Vi phụ chỉ là thấy thiếu niên này có liên quan đến con nên hơi có chút tâm tư thôi."
Nói xong, ông lão lặng yên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn lên, than thở: "Tuy rằng trong lòng biết con là người mắt cao hơn đầu, lại quen nhìn nhân kiệt tuấn ngạn, nhất định không lọt mắt hắn, nhưng lưu lạc ở trần thế này nhiều năm, có lẽ ở chung cùng thiếu niên này quá lâu, sẽ có chuyện khó nói gì đó. . . Cho nên muốn tìm hiểu hắn một chút, xem thử bản lĩnh của hắn, chỉ đến thế mà thôi."
"Nếu như ta không đủ bản lĩnh, chính là sẽ biến thành thi thể ở Bạch Kham sơn?"
Tô Đình hắc một tiếng, cười lạnh nói: "Vậy bây giờ nhìn lại, ta vẫn sống sót, xem như là thông qua thử tháchcủa ngươi, sau đó cùng khuê nữ của ngươi có gì đó, ngươi cũng sẽ không ngăn cản?"
Ông lão cả kinh nói: "Tuyệt đối không được!"
Tô Đình chỉ vào ông ta, quát lên: "Lộ đuôi rồi! Ta thông qua cái gọi là thử thách, vẫn không được! Vậy thì đại biểu là ngươi căn bản không phải thử thách, chỉ muốn đưa ta vào chỗ chết!"
Ông lão cả giận nói: "Lão phu thật sự muốn làm chết ngươi thì chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết ngươi rồi. . . Ngươi có biết lão phu có thân phận gì không? Ngươi dám bất kính đối với lão phu, nhất định phải sống không bằng chết! Nếu không phải kiêng kỵ khuê nữ ta, lão phu sớm đã dùng một đầu ngón tay nghiền chết ngươi!"
Tô Đình nhìn về phía nữ tử áo đỏ, gật đầu nói: "Nhìn thấy chứ? Nếu không phải kiêng kỵ ngươi, ông ta còn không phải mượn đao giết người mà sẽ trực tiếp ra tay."
Nói xong, Tô Đình đi về phía trước, nói: "Ta lần này bị dấu ấn này của ngươi hố đến thảm, trước tiên đưa cha ngươi tới, suýt nữa hại chết ta, sau đó lại đụng vào một Thượng nhân, bị vướng bởi thân phận Nguyên Phong sơn, nên kẻ đó còn muốn diệt khẩu ta."
"Là ta cân nhắc không chu toàn."
Trên bức tranh thổi tới một luồng gió.
Ông lão hơi biến sắc mặt, vội triển khai pháp lực, che đậy lại sân viện này, làm trong viện biến thành ám sắc.
Âm Thần của nữ tử áo đỏ hiện ra, cúi chào Tô Đình, nói: "Trước khi ngươi đi vào trong núi, là ta để ngươi đi, cũng là ta khiến ngươi rơi vào hiểm cảnh, là ta sơ sẩy."
Sắc mặt ông lão khó coi, trừng mắt nhìn Tô Đình.
Tô Đình trừng về một cái, cũng không sợ uy thế của ông ta, chỉ nhìn nữ tử áo đỏ một cái, thở dài nói: "Tô mỗ luôn luôn tự giác là trí mưu cao xa, tính toán không một chỗ sai sót, chưa bao giờ bị người mưu hại, lần này xem như một bài học, cũng may bản lĩnh ta cao, chạy thoát. Nếu không phải ta có bản lĩnh cao, giết ngược mấy tên kia, cuối cùng còn diệt một Thượng nhân, vậy thì đúng là thật sự bị dấu ấn này của ngươi bẫy đến ngỏm rồi!"
Hắn nói một câu nói này là lời cảm thán từ nội tâm, không hề khuyếch đại cùng giả tạo.
Những người ở đây đều không phải người thường, chính là nghe ra điểm khác biệt.
Lúc trước Tô Đình tự xưng tru diệt hơn mười Thượng nhân, đẩy lùi một Dương Thần Chân nhân, những người này đều không coi là thật, nhưng lúc này lại thật sự kinh ngạc.
Ánh mắt nữ tử áo đỏ hơi ngưng tụ, nói: "Ngươi thật sự dựa vào chút đạo hạnh này để giết một vị Thượng nhân?"
Ông lão Nguyên Phong sơn hơi biến sắc, trong ánh mắt lóe qua một tia kinh dị.
Tô Đình bị nghi vấn, hừ một tiếng, nói: "Bản lĩnh của Tô mỗ mà ngươi không cũng rõ ràng sao? Khi ta còn ở tầng hai, người tu đạo tầng ba đã Ngưng Pháp cũng không phải đối thủ của ta. . . Ta đột phá tới tầng ba, tự nhiên có thể so với Thượng nhân!"
"Chuyện này không giống nhau."
Ông lão kia trầm giọng nói: "Giữa tầng ba cùng tầng bốn, tuy rằng chỉ cách một cảnh giới, nhưng mà chênh lệch trong đó lại là khác biệt giữa người tu đạo tầm thường cùng Thượng nhân, chính là hai hoàn cảnh tuyệt đối không giống."
"Khi ngươi ở tầng hai, bản lĩnh tuyệt diệu, có thể địch lại người tu đạo tầng ba đã Ngưng Pháp, theo đạo lý thì khi ngươi Ngưng Pháp, cũng chỉ là đứng hàng đầu trong những người tầng ba, bản lĩnh cũng thuộc về đỉnh tiêm, nhưng không nên vượt qua phạm trù tầng ba, ngang hàng Thượng nhân!"
Ông ta nhìn về phía Tô Đình, nói: "Ngươi không nói thật!"
Ánh mắt ông lão hơi ngưng tụ, không còn nhìn hắn giống như một con giun dế nhỏ yếu không thể tả, mà giống như nhìn một khối ngọc thô chưa mài dũa, mang theo vài phần tán thưởng.