Trong sân.
Bầu không khí lại lần nữa biến thành yên lặng.
"Khuê nữ. . ."
Ông lão buông tiếng thở dài, nói: "Năm đó vi phụ sai lầm, khiến con gặp kiếp số này, cũng không biết những ngày qua con sống thế nào?"
Nói xong, ông ta liếc xéo Tô Đình một cái, trong mắt chứa đầy thâm ý.
Đây là việc riêng của cha và khuê nữ, Tô Đình là một người người ngoài, giờ khắc này cũng nên thức thời lui ra.
Nhưng Tô Đình lại giống như chưa hề phát hiện, ch nhìn bóng mờ nữ tử áo đỏ kia.
Nữ tử áo đỏ cũng không cấm kỵ, chỉ thấp giọng nói: "Năm đó bức tranh này bị luyện thành pháp bảo, thân thể ta tiêu vong, Âm Thần trốn vào trong bức tranh, sợ bị Địa phủ âm sai lùng bắt."
"Bao năm tới nay, lưu lạc vào tay nhiều người, những năm trước đây ta tỉnh lại, khi đó, bức tranh này nhiều lần thay chủ, đến trong tay một kẻ ác, ta thấy hắn làm nhiều việc ác nên nhân màn đêm giết hắn, rút lấy huyết khí, để bồi bổ tự thân."
"Sau đó bức tranh liên tiếp rơi vào trong tay hai thư sinh, bọn họ không tính là người ác độc gì, ta cũng không có giết người, cũng không hóa ra, chỉ là cuộc sống sau đó của hai người thư sinh kia đều khốn cùng chán nản, lại bán bức họa ra ngoài."
"Sau lần đó, lại lưu lạc vào trong tay mấy người khác, nhưng cũng không qua bao lâu lại chuyển qua tay người khác, tiếp đó lại rơi vào trong tay một người tu hành, hắn có đạo hạnh tầng ba, trong lúc vô tình đã phát hiện ra biến hóa của ta, nên đã nỗ lực luyện hóa ta, để ta hiện ra Âm Thần rồi giết."
Nói tới đây, nữ tử áo đỏ lẳng lặng nhìn Tô Đình một cái.
Tô Đình lập tức hiểu rõ nữ tử áo đỏ nói tới người tu đạo kia, chính là người tu đạo tầng ba mà nàng nói trong lần đầu khi hai người tranh đấu.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo!
Nữ tử áo đỏ này khi còn sống tuyệt đối không phải Thượng nhân tầm thường, dù chỉ còn lại Âm Thần, không có thân thể để dựa vào, vẫn có thể dễ dàng xoá bỏ hạng người Ngưng Pháp.
Ngược lại ông lão kia đã tập mãi thành quen, không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ hỏi: "Sau đó thì sao?"
Nữ tử áo đỏ hơi do dự, sau một chốc mới nói: "Sau đó người tu đạo kia chết rồi, đạo quan bị phá, bức tranh truyền lưu đến trong tay một viên ngoại nhà giàu, kẻ này buồn nôn hèn mọn, nỗ lực khinh nhờn bức tranh, ta cũng thuận tay giết chết."
Nàng lạnh nhạt kể lại, ngữ khí bình tĩnh, giống như chỉ đang nói một chuyện không liên quan gì đến mình.
Tô Đình nghe mà sáng mắt, đặc biệt là tên viên ngoại buồn nôn hèn mọn kia nỗ lực khinh nhờn bức tranh, khiến trong lòng hắn mơ tưởng viển vông.
"Sau đó. . ."
Tô Đình hỏi: "Liên tiếp mấy người, hoặc là khốn cùng chán nản, hoặc là trực tiếp ngỏm rồi, thế là tranh này bắt đầu có danh là hung vật?"
Vẻ mặt nữ tử áo đỏ lạnh lẽo, không trả lời.
Ông lão tức giận nói: "Cái gì gọi là chủ nhân? Nói tiếng người!"
Ông ta hung hăng nhìn Tô Đình, nếu không phải kiêng kỵ khuê nữ của chính mình, dù không cần động thủ, chỉ dựa vào đạo hạnh của mình, bắt nguồn từ uy thế của người có đạo hạnh cao là có thể ép kẻ này tới ngã xuống.
"Khụ khụ, nói sai."
Tô Đình khụ hai tiếng, ngượng ngùng nói .
Nói như vậy, hắn nhìn bức tranh trống không kia một chút, nhớ tới khi bóng mờ bám vào bức tranh kia đúng ra trông rất sống động, lại đẹp đến kinh người, ngoài Tô mỗ là người có tâm chí kiên định, sợ là cũng ít người không nổi ý đồ xấu.
Chuyện như vậy ở đời trước, hắn cũng đã được nghe kể nhiều, cũng chẳng có gì lạ, kỳ thực nếu ở kiếp trước của hắn thì cũng không đến mức tội đáng chết. Nhưng ở thế đạo này vẫn chú ý đạo đức lễ nghi, còn quan trọng hơn cả tính mạng nữa, càng quan trọng hơn chính là, mỹ nhân trong bức tranh là Âm Thần của Thượng nhân, hắn đúng là chết chưa hết tội.
"Lại sau đó. . ."
Nữ tử áo đỏ bình tĩnh nói: "Bức tranh bị đưa lên một ngôi chùa miếu, bị coi như hung vật rồi trấn áp lại, nhưng trên thực tế, thiền sư trong chùa miếu kia tu vi không cao lắm, không trấn giữ được ta, nhưng tượng Phật bên trong thì đúng là rất lợi hại, ta không tiện tranh đấu nên đã ẩn đi."
"Mãi đến mấy ngày trước, có một thư sinh bỏ ra giá cao, mua lại cái gọi là hung vật này từ trong chùa miếu đi ra, muốn dùng để hại tính mạng hắn, lúc này ta mới lại thấy ánh mặt trời."
Nói tới đây, dù tâm tình của nữ tử áo đỏ luôn bình thản, cũng không khỏi nhịn được mà buông tiếng thở dài.
Vẻ mặt ông lão âm trầm, nói: "Là chùa miếu nhà ai? Đợi mấy ngày vi phụ sẽ hủy chùa miếu kia, giết đám con lừa trọc đó. . ."
Nữ tử áo đỏ khẽ lắc đầu, nói rằng: "Không trách bọn hắn, ngươi chính là nhân vật nổi danh trong đạo môn, nếu như thật sự muốn ra tay với chùa miếu Phật môn, nhất định sẽ khiến hai nhà đạo phật xích mích."
Ông lão phất tay nói: "Chút sóng gió ấy, vi phụ còn chịu được."
Nữ tử áo đỏ nói rằng: "Ta không cần ngươi đi chùa miếu của bọn hắn để hả giận."
Ông lão nghe vậy, giống như quả bóng bị xì hơi, thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Ngược lại Tô Đình, đứng ở bên cạnh nghe được rõ ràng, trong lòng âm thầm ngơ ngác, lão đầu này nhìn như tiên phong đạo cốt, nhưng việc liên quan đến nữ nhi ruột thì lại hết sức kích động, cũng coi như người có lòng dạ độc ác.
"Cũng được, nếu con không truy cứu, vi phụ cũng không đi gây chuyện là gì."
Ông lão nhìn về phía nữ tử áo đỏ, than thở: "Chỉ là, nếu con đã tỉnh lại từ lâu, vì sao cho tới bây giờ mới có tin tức truyền ra, bằng không phụ nữ chúng ta đã đoàn tụ từ lâu."
Nữ tử áo đỏ khẽ lắc đầu, nói: " Âm Thần của ta hiếm hoi còn sót lại, chưa thành Dương Thần, mà văn tự bí truyền của Nguyên Phong sơn chúng ta chính là Đạo môn chính thống, là một âm linh, khó có thể triển khai ra. . . Lần này vì mượn hàn khí trong cơ thể vị cô nương bên trong kia nên mới có thể hiện ra thôi."
Ông lão nghe vậy, lúc này mới thoải mái, nói: "Vi phụ còn tưởng rằng con vẫn cứ giận ta."
Nữ tử áo đỏ không trả lời, vẻ mặt bình thản.
Trong lòng Tô Đình ngược lại xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, hiển nhiên năm đó quan hệ giữa hai cha con này không hoà thuận, bây giờ phụ nữ gặp lại, thế nên mới có vẻ đặc biệt quý trọng.
"Nếu phụ nữ chúng ta đã đoàn tụ, con hãy theo vi phụ đi về Nguyên Phong sơn thôi."
Ông lão tràn đầy cảm khái, nói: "Dù sao cũng là Thánh địa Đạo môn, chúng ta tìm kiếm tổ sư thượng giới, có lẽ có thể giúp con khởi tử hoàn sinh. . . Nếu vẫn không được, cũng có thể để con chuyển sang Quỷ Tiên đạo."
Nữ tử áo đỏ không nói gì, chỉ nhìn về phía Tô Đình, rồi lại nhìn về phía trong buồng, khẽ lắc đầu, nói: "Ta đã đồng ý, muốn thay cô nương kia rút lấy hàn khí, để nàng giảm bớt đau khổ, hiện này còn chưa tới mức kia. . . Ta từ nhỏ đã không thích nuốt lời."
"Chuyện này. . ."
Thần sắc ông lão hơi do dự, nhưng cũng hiểu rõ ràng khuê nữ của chính mình quật cường thế nào, cuối cùng chỉ thở dài nói: "Cũng được."
Vừa dứt tiếng, không biết tại sao, trong lòng ông lão đột nhiên rùng mình.
Ông ta chuyển ánh mắt, nhìn về phía Tô Đình, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cảnh giác.
Khuê nữ chính mình có hứa hẹn muốn giảm bớt đau khổ của cô nương bên trong kia, nên tạm thời sẽ lưu lại, lấy tính tình của nàng khi đưa ra lời hứa thì việc ở lại cũng bình thường.
Thế nhưng vì sao trước khi khuê nữ nói chuyện lại phải nhìn tên thiếu niên này hả?
"Tại sao muốn nhìn hắn?"
Sắc mặt ông lão không ngừng biến đổi, vừa kinh vừa sợ, lại vừa tức giận.
Thiếu niên này cũng không phải kẻ cao quý trang nhã gì, cử chỉ cũng không tao nhã, không nói tới chuyện hắn nói năng bậy bạ nói lung tung, hành vi lại đê tiện vô liêm sỉ, so với những kiệt xuất tuấn ngạn ở các đại môn phái kia thì hắn giống như tiểu nhân vật ở phố phường, làm sao có thể so với những con cháu nhà giàu có tu dưỡng cực cao kia?
Khuê nữ nhà mình quen nhìn không biết bao nhiêu nhân kiệt tuấn ngạn trên thế gian, làm sao có khả năng nhìn tới một thiếu niên chỉ là tán tu không môn không phái còn đê tiện vô liêm sỉ như vậy?
Chính là vì có ý nghĩ như thế, nên mình ở Bạch Kham sơn mới thuận tay hãm hại thiếu niên này một chút chứ không phải trực tiếp ra tay làm chết thiếu niên này.
Nhưng hiện tại xem ra, chẳng lẽ khuê nữ của chính mình lượn lượn vòng vòng ở nhân thế, tầm mắt đã thay đổi như vậy, không còn mắt cao hơn đầu, bắt đầu lâu ngày sinh tình cùng thiếu niên này,?
"Nguy rồi!"
Ông lão bỗng nhiên có chút hối hận, không trực tiếp ra tay nghiền chết hắn khi ở Bạch Kham sơn.
Nhưng lúc này khuê nữ đang ở trước mắt, hơn nữa cũng đã biết cử động của mình ở Bạch Kham sơn, sau này nếu lại ra tay giết chết thiếu niên này, khuê nữ của chính mình nhất định có thể đoán được.
Nàng từ nhỏ đã thiện tâm, đến lúc đó cũng không biết sẽ trách tội chính mình thế nào đây.
Quan hệ phụ nữ mới vừa tốt lên một chút, sao có thể vì thiếu niên này mà lần thứ hai trở mặt?
Nhưng cứ để chuyện này tiếp tục phát triển như vậy, lỡ may khuê nữ của chính mình thật sự có quan hệ gì cùng thiếu niên này, vậy chính là hối hận cũng không kịp.
"Cái kia. . . Tô tiểu hữu. . ."
Ông lão chần chừ một lúc, sau đó nhìn về phía Tô Đình, lộ ra nụ cười, cố gắng biểu hiện hiền lành chút, nói: "Lúc trước hiểu lầm, chúng ta đi ra ngoài tâm sự, để lão phu bồi tội cho ngươi?"