Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 194: Bái kiến nhị lão gia




     Từ xa nhìn tới.

Toà thành trì này đứng sừng sững với trong đất trời, tường thành cao chót vót, kéo dài sang hai bên, dường như không có điểm cuối.

Kinh thành chính là nơi phồn hoa nhất Đại Chu.

Ngựa xe như nước, nối liền không dứt.

Vào thành hay ra khỏi thành, người ngựa tấp nập náo nhiệt, thủ vệ trấn giữ cũng vô cùng nghiêm mật.

Mà ở cách đó không xa, phía sau đoàn người lại có một chiếc xe ngựa, chậm rãi mà đến, thùng xe rộng rãi, hoa lệ đại khí.

Xe này rõ ràng là dùng song ngựa kéo xe, một nâu một trắng, vừa nhìn thì giống như hai màu trắng đen, có vẻ vô cùng bất phàm.

Xe ngựa song giá chính là dùng cho sĩ tử xuất hành.

Kỳ thực Tô Đình không phải thân phận sĩ tử, chỉ có thể coi là một người một nghèo hai trắng, không có tư cách dùng xe ngựa song giá, nhưng cũng không có ai tới tra tư cách của hắn.

Việc này cũng không phải tướng sĩ thủ thành quá mức sơ sẩy, chỉ là từ trước đến giờ quy củ kinh thành nghiêm ngặt, có rất ít người dám to gan vượt qua thân phận, dùng xe ngựa song giá hầu như cũng đều là sĩ tử.

Mà nếu tướng sĩ thủ thành mà tra xét thì sẽ dễ dàng đắc tội đối phương, thà rằng cứ mặc kệ như vậy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Bởi vậy, sau một phen kiểm tra theo thông lệ, Tô Đình đã có thể đi vào kinh thành.

Cái gọi là kiểm tra chẳng qua chỉ là xốc màn xe lên rồi lại thả xuống.

Động tác qua loa cho xong, cũng coi như cho hắn một chút mặt mũi.

Còn những dân chúng tầm thường kia, ngay cả khoai lang đựng trong sọt trên lưng sọt cũng bị bới ra.

. ..

Đi qua cửa thành vào trong thành dường như vừa vượt qua một đường hầm rộng rãi tới vài trượng, có thể thấy được tường thành của kinh thành này lại dày rộng đến cỡ nào.

Trong kinh thành phồn hoa không gì sánh được.

Hai bên cửa hàng san sát, bên đường bán hàng rong đông đúc, người đến người đi, ngựa xe không ngừng, âm thanh ầm ỹ, có vẻ vô cùng náo nhiệt.

"Không hổ là kinh thành, cực kỳ phồn hoa."

Tô Đình cười nói: "Dù là Lạc Việt quận hay Khảm Lăng, đều xa xa không thể sánh bằng. . . Chẳng trách những nhân vật tu hành ở chốn rừng sâu núi thẳm, đi tới hồng trần thế tục đều không giữ được đạo tâm, trầm luân vào trong chốn hồng trần thế tục."

Tiểu tinh linh hừ một tiếng, nói: "Lẽ nào ngươi có thể nắm giữ được đạo tâm?"

Tô Đình cười ha ha nói: "Ta đã từng thấy những nơi còn phồn hoa hơn cả so với kinh thành, bên trong có chuyện chơi càng vui hơn, càng khiến người ta không bỏ xuống được so với kinh thành này, nhưng ta cũng đã bỏ xuống rồi. . ."

Tiểu tinh linh khinh thường nói: "Lại khoác lác?"

Lúc này, ngược lại Tô Đình hiếm thấy trở nên trầm mặc, không giải thích, chỉ thoáng thở dài, sau một chốc mới nói: "Quá lần thịnh hội này, ta sẽ rời đi kinh thành đi, kinh thành này tuy rằng phồn hoa, nhưng dù sao vẫn là chốn hồng trần thế tục, không giữ được thế ngoại thần tiên là ta."

. ..

Ngay khi Tô Đình bước vào trong thành.

Vị tướng sĩ lúc trước kiểm tra xe ngựa của Tô Đình kia, đi tới trên tường thành, thấp giọng nói: "Đã thả hắn đi."

Phía trước là một đạo sĩ, nhìn như sáu mươi tuổi, thần sắc nghiêm nghị, trong tay nâng một chiếc gương, màu sắc cổ điển, chiếu xuống đám người lui tới trước cửa thành.

Đoàn người trong đó hiện ra ở trong gương, mỗi người đều có sự khác biệt.

Trong đó không thiếu người phát ra tia sáng trầm tĩnh.

Đó là người tu hành.

"Thiếu niên lúc trước kia, vô cùng quái lạ."

Lão đạo cau mày nói: "Dù là người tu hành, hay yêu ma quỷ quái, phàm là bị bảo giám chiếu tới, đều sẽ lộ ra điểm khác biệt. . . Nhưng thiếu niên lúc trước kia lại không có biến hóa gì nhiều, giống như chỉ là một phàm nhân."

Tướng sĩ kia thấp giọng nói: "Lẽ nào hắn không phải phàm nhân?"

Lão đạo trầm ngâm nói: "Trong bảo giám đúng là không có biến hóa, chỉ là hai con ngựa của hắn đều hầu như đã thành tinh quái, hơn nữa ở dưới xe của hắn, có giấu năm con tinh quái. . . Trong xe cũng có một luồng sát khí hung uy rất oai vũ, trong đó còn có một luồng khí tức mịt mờ khó dò."

Tiểu tướng sĩ kia trầm ngâm nói: "Lúc trước khi vén rèm xe lên, đúng là thấy rõ bên trong có trải da hổ, còn có một con Thanh Điểu."

Lão đạo thấp giọng nói: "Thanh Điểu?"

Ông ta trầm ngâm không nói, một lúc lâu mới nói: "Thiếu niên này không giống người thường, trước tiên cứ theo dõi hắn."

Tướng sĩ khẽ gật đầu, nói: " Vậy ta đi phân phó."

Sắc mặt lão đạo nghiêm túc, ánh mắt hơi ngưng tụ.

Có lẽ thiếu niên này thật sự là phàm nhân, chỉ là bên người tụ tập không ít bảo bối, lại tụ tập chút tinh quái.

Tinh quái quấn quanh người, cũng không biết là phúc khí hay xúi quẩy.

Nhưng cũng có thể là thiếu niên này sâu không lường được, vượt qua phạm vi bảo giám có khả năng đo lường.

Thậm chí là thiếu niên này học được bí thuật gì, ngay cả bảo giám đều không thể khám phá.

"Nếu là nguyên nhân phía trước thì thôi, nếu là hai loại phía sau, như vậy thiếu niên này quá mức bất phàm."

Lão đạo thấp giọng nói: "Ta trấn thủ cửa thành mười ba năm, trừ Cát Chính Hiên của Chính Tiên đạo ra, cũng chỉ có thiếu niên này."

Trong khi ông ta đang cảm thán như thế, chỉ thấy trong bảo giám lại hiện ra rất nhiều khí tức của người trong tu hành.

Mà đang lúc này, tướng sĩ lúc trước kia cũng đã vòng trở lại.

Nhưng ở phía sau tướng sĩ này, còn có một đạo sĩ thanh niên theo.

Lão đạo xoay đầu lại, khẽ cau mày, nói: "Ngươi là người Nguyên Phong sơn?"

Đạo sĩ tuổi trẻ khẽ thi lễ, nói: "Đúng vậy."

Lão đạo hỏi: "Ngươi tới làm gì?"

Này đạo sĩ tuổi trẻ mỉm cười nói: "Chỉ là thông báo cho sư thúc một tiếng, lúc trước thiếu niên kia đúng là người tu hành."

Lão đạo nghe vậy, ngược lại hơi nhăn trán lại, nói: "Người này cùng các ngươi có liên quan gì với các ngươi?"

Đạo sĩ tuổi trẻ cười nói: "Tự nhiên là có quan hệ, cho nên vãn bối mới đến đây, để sư thúc thu cơ sở ngầm giám sát thiếu niên này, để tránh lãng phí tinh lực. . ."

Lão đạo chậm rãi nói rằng: "Chức trách của lão phu là giám sát tất cả người tu hành vào thành, đồng thời phân biệt thân phận, tiếp dẫn đến Ty Thiên giám."

Đạo sĩ tuổi trẻ mỉm cười nói: "Lần này vãn bối đến, chính là muốn dẫn thiếu niên này, ngày mai hắn sẽ tự đi Ty Thiên giám, sư thúc không cần quá nhọc lòng mất công."

Lão đạo trầm ngâm nói: "Hắn là người nào?"

Đạo sĩ tuổi trẻ trầm ngâm nói: "Dù nói thế nào, hiện tại hắn mới chỉ là một người trẻ tuổi, cũng là tán tu, tham dự lần thịnh hội này, cũng có tư cách."

Lão đạo nhìn chằm chằm vào đạo sĩ trẻ tuổi một lúc lâu, không mở miệng.

. ..

Tô Đình cùng tiểu tinh linh điều khiển xe ngựa, du tẩu ở trong thành.

Toà kinh thành này vô cùng náo nhiệt, cũng vô cùng rộng lớn.

"Ban ngày đã náo nhiệt như vậy, không biết đến buổi tối thì sao?"

"Có phải cũng giốn như kiếp trước của ta, đèn đuốc sáng choang, đêm như ban ngày?"

Tô Đình hơi nhắm mắt, trong lòng lóe lên từng hình ảnh cảnh tượng, ăn chơi trác táng, náo nhiệt phồn hoa.

Sau chốc lát, hắn hơi mở mắt, nói: "Chúng ta tìm một nơi nghỉ chân, sắc trời cũng sắp tối rồi, có thể ngắm nghía cẩn thận kinh thành vào ban đêm, xem có phải còn náo nhiệt hơn so với ban ngày không? Ta nghĩ chỗ này phồn hoa như vậy, có lẽ mỗi buổi tối còn náo nhiệt hơn so với hội chùa ở Khảm Lăng. . ."

Tiểu tinh linh nghe được thế thì vô cùng trông ngóng, nhưng cũng hỏi: "Không phải ngươi muốn tham gia thịnh hội, tranh cướp người đứng đầu sao? Hiện tại chúng ta nên tra xét tình huống trận thịnh hội này trước mới đúng chứ."

Tô Đình cười nói: "Không vội, Ty Thiên giám vẫn ở đó, lấy ra thân phận người tu hành, dĩ nhiên là có tư cách. . . Vẫn là chính sự quan trọng, tìm một chỗ nghỉ ngơi, tối nay du ngoạn một phen."

Vừa dứt tiếng, hắn bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt hơi ngưng tụ, nhìn sang một bên.

Ở một bên đường, có đạo sĩ tuổi trẻ đang đứng, mặt mày tuấn tú, trên mặt mỉm cười.

Tô Đình thấy thế, vẻ mặt nghiêm túc.

Đạo sĩ kia có tu vi cao thâm khó dò, chí ít đã là Thượng nhân.

Mà càng quan trọng hơn chính là ánh mắt của đạo sĩ kia khi rơi vào trên người mình, lại co vẻ đang cẩn thận nhìn kỹ chính mình.

Đạo sĩ kia lại đến vì chính mình!

Tô Đình hơi suy nghĩ, thần đao thủ thế chờ đợi, trầm giọng quát lên: "Đạo sĩ nơi nào đến?"

Vị đạo sĩ tuổi trẻ kia tiến lên, cúi người hành lễ nói: " Hậu bối đệ tử Nguyên Phong sơn- Dư Nhân, bái kiến lão nhị gia."

Lão nhị gia?

Tô Đình nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ngơ, rồi chợt lặng đi một lát.

Một lúc lâu, mới thấy khóe mắt hắn co giật một thoáng, hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Sao không thể thay cách xưng hô sao?"