Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 195: Các ngươi phải giúp ta lừa gạt




     Đạo sĩ tuổi trẻ nghe vậy, hơi ngẩn ra, không hiểu có ý gì.

Tô Đình tức giận nói: "Sư phụ ngươi là ai?"

Đạo sĩ tuổi trẻ thấp giọng nói: "Gia sư Vân Hứa, sư thừa trong Nguyên Phong sơn, thuộc Tín Thiên Ông nhất mạch."

Tô Đình trầm ngâm nói: "Nói như vậy, huynh trưởng Tín Thiên Ông của ta là sư tổ của ngươi, ta cũng chính là sư thúc tổ của ngươi."

Đạo sĩ tuổi trẻ hơi chần chờ, nói: "Trong môn phái trưởng lão cùng thế hệ với sư tổ đều làm sư thúc tổ, nhưng mỗi người có tên gọi, mà ngài. . ."

Lời tuy chưa nói hết, nhưng ý trong lời dĩ nhiên đã rõ ràng, dù sao Tô Đình cũng không phải sư thúc tổ của Nguyên Phong sơn, mà là huynh đệ sư tổ kết bái, dù sao vẫn phải phân chia ra.

"Ta làm sao? Ta không thể xưng là sư thúc tổ sao?" Trên mặt Tô Đình mang theo sắc mặt giận dữ, cuối cùng mới phất tay áo nói: "Cùng lắm thì gọi ta thúc gia, cách gọi lão nhị gia này, ai dạy ngươi, cảm thấy êm tai sao?"

Đạo sĩ tuổi trẻ cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy vô cùng dễ nghe, cũng coi như êm tai, nhưng chẳng biết vì sao vị trưởng bối này lại mâu thuẫn như thế đối với danh xưng này, tuy thế hắn cũng không muốn gặp rủi ro, chỉ thấp giọng nói: "Dư Nhân hiểu rõ."

Lúc này Tô Đình mới thoả mãn, nói rằng: "Sao ngươi lại biết ta đến kinh thành? Lần này tới vì đặc biệt tiếp đón ta sao?"

Đạo sĩ tuổi trẻ khom người nói rằng: "Nhị lão gia đi tới kinh thành, là sư tổ cùng sư tôn nói, được ân sư dặn dò, đệ tử ở cửa thành chờ đợi đã hai ngày."

Tô Đình nghe được cách xưng hô nhị lão gia, cũng cảm thấy khó chịu, giống như luôn có người nói mình "Nhị", nhưng dù sao cũng cũng hơn tốt hơn lão nhị nhiều.

"Ha, đại ca ta đúng là vẫn tương đối chăm sóc ta."

Tô Đình nhìn về phía đạo sĩ tuổi trẻ, nói rằng: "Vậy thì thật tốt, ta muốn tìm một chỗ đặt chân, vậy thì đi chỗ ở của ngươi thôi."

Đạo sĩ tuổi trẻ cúi chào, đi trước dẫn đường.

——

Kinh thành chính là trung tâm Đại Chu triều đình.

Nơi này gió nổi mây vần, liên quan tới hướng đi của toàn bộ thiên địa.

Mặc dù là các đại tiên tông đạo phái, cũng không thể làm như không thấy.

Bởi vậy kinh thành này đã trở thành nơi hậu bối đệ tử của các đại tông phái rèn luyện ở hồng trần, kì thực cũng trở thành cơ sở ngầm của tông môn ở kinh thành.

"Rèn luyện ở chốn hồng trần xuất thế nhập thế."

Tô Đình nhìn về phía Dư Nhân, cười nói: "Ngươi có từng bị sự phồn hoa nơi kinh đô này mê hoặc hoa mắt không?"

Dư Nhân đáp: "Đệ tử biết rõ chốn hồng trần thế tục sẽ liên quan tới đạo tâm, nên khi vào đời tới nay, đa số đều ở trong đạo quan, không dám ra ngoài."

Tô Đình nghe vậy, trong lòng khẽ nhúc nhích, nhưng không tiếp tục mở miệng, dù sao hai người là lần đầu gặp, thân thiết với người quen sơ không khỏi lỗ mãng.

Mà được Dư Nhân dẫn dắt, hai người đi đến một đạo quan.

Toà đạo quan này có vẻ khá quạnh quẽ, không có hương hỏa cường thịnh gì.

"Sư huynh trong quan thường đang tu hành, chỉ có mấy người đi ra ngoài thôi."

Dư Nhân cười nói như vậy, cũng phát hiện ra vẻ mặt Tô Đình có sự khác thường, lại nói: "Chư vị sư huynh trong quan cũng giống như ta, đều thích yên tĩnh, không thích ồn ào, thế nên ngược lại cũng không giống các đạo quan chùa miếu khác, có tín đồ khách hành hương gì cả."

Tô Đình cười nói: "Trong kinh thành tấc đất tấc vàng, các ngươi chiếm chỗ như thế, không làm ăn vốn là lãng phí, hiện tại xây dựng là đạo quan, ngay cả tín đồ đều cự tuyệt ở ngoài cửa, chẳng phải là muốn chết đói?"

Dư Nhân nói: "Ở kinh thành, có thể có một vị trí rộng rãi như thế, đối với người thường thì tất nhiên là không dễ, thế nhưng đối với Nguyên Phong sơn thì chính là dễ như ăn cháo . Còn vấn đề ăn cơm, chúng ta đều đã ích cốc, đồng thời trong sơn môn cứ cách một thời gian sẽ phái một vị đệ tử nhập thế tới, thay phiên để một đệ tử khác về núi, mà trong quá trình này, cũng sẽ mang đến không ít linh đan diệu dược, giúp ích tu hành."

Tô Đình gật đầu nói: "Như thế cũng không tồi."

Cứ cách mỗi một đoạn thời gian sẽ có đệ tử đổi ban, hơn nữa còn mang theo tiếp tế. Đồng thời, cứ như vậy, đệ tử mới tới kia mang đến cái gọi là "Lễ vật", vẫn sẽ không bị người bài xích, theo lời tiểu tinh linh nói thì trong này cũng bao hàm không ít học vấn đấy.

Khi Tô Đình đang nghĩ như vậy, Dư Nhân lại nói ra một câu nói khiến hắn mở cờ trong bụng.

"Bây giờ nhị lão gia cũng là ngoại môn trưởng lãocủa bản môn, trong môn phái theo lệ cũng sẽ ban tặng vật tu hành, trong mấy ngày ngài ở kinh thành này, sẽ được đệ tử nhập thế đưa đến trong quan này."

"Ngươi lặp lại lần nữa?"

"Hả?" Dư Nhân sững sờ dưới.

"Lời nói vừa rồi, ngươi lặp lại một lần." Tô Đình vui vẻ nói.

". . ."

Dư Nhân không biết vì sao, cũng đành lặp lại một lần.

Tô Đình nghe được thế thì vô cùng cao hứng, thầm nói: "Hóa ra sau này Tô mỗ cũng coi như là bưng bát sắt?"

——

"Nhị lão gia đi theo ta."

Dư Nhân đi trước dẫn đường.

Tô Đình ngừng xe ngựa ở phía trước, chợt vẫy tay, gọi tiểu tinh linh đã biến thành Thanh Điểu đến bên người, để nàng đứng ở trên vai.

"Đợi lát nữa. . ."

Tô Đình bỗng nhiên dừng bước lại, hỏi: "Ngươi không tìm một chỗ đặt chân trước cho nhị gia, để ta đặt chút hành lý, nghỉ ngơi một chút, hiện tại mang ta đi chỗ nào đây?"

Dư Nhân không nói gì, nói rằng: "Ngài thân là người trong tu hành, lẽ nào đi đường còn mệt mỏi sao?"

Tô Đình nhìn hắn giống như đang nhìn thằng ngu, nói: "Ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành, có thể không mệt sao?"

Dư Nhân khụ một tiếng, nói: "Kỳ thực người tu hành vào kinh, đều có Ty Thiên giám đón, nhưng ngài xem như là ngoại lệ, ta ngăn cản Ty Thiên giám, trước tiên dẫn ngài đến trong đạo quan, sau đó ngài muốn tham dự trận thịnh hội này, hay là muốn lấy thân phận tán tu tiến vào Ty Thiên giám để ở."

Tô Đình vuốt cằm, chợt nói: "Thì ra là như vậy, nhưng điều này cũng không sai, ở cảnh nội Đại Chu, Ty Thiên giám đối với người tu hành hầu như là lợi kiếm trên đỉnh đầu. . . Ta ngược lại cũng muốn nhìn một chút, trong Ty Thiên giám này, rốt cuộc là phong cảnh thế nào."

Dư Nhân mỉm cười nói: "Ngài gặp được, nhưng dẫn ngài đến đạo quan trước cũng là ý của ân sư."

Tô Đình hỏi: "Có ý gì?"

"Thân phận của ngài chưa công khai, vẫn chưa chân chính ký danh ở Nguyên Phong sơn, huống chi, bản thân ngài cũng không xuất thân từ Nguyên Phong sơn, sở học cũng không phải công pháp đạo thuật của Nguyên Phong sơn, lần này đi tới kinh thành, trước tiên định xuống thân phận, vẫn lấy thân phận tán tu để tham dự thịnh hội."

Nói tới đây, Dư Nhân cười nói: "Chỉ có điều, dù sao ngài cũng là ngoại môn trưởng lão của Nguyên Phong sơn, càng là huynh đệ của sư tổ, dù sao cũng phải có chút ưu thế."

Tô Đình sáng mắt lên, vui vẻ nói: "Các ngươi sẽ giúp ta dối trá?"

Vẻ mặt Dư Nhân cứng lại lại, tràn đầy quái lạ, chợt khụ một tiếng, mới thấp giọng nói: "Nguyên Phong sơn chính là Thánh địa Đạo môn, hành sự công chính, tuyệt đối không làm việc này."

Tô Đình nghe vậy, hơi cảm thấy tiếc nuối, nhưng khẽ vung tay lên, nghiêm mặt nói: "Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, phong cách hành sự của Nguyên Phong sơn cùng Tô mỗ ta đều quang minh chính đại, đây cũng là nguyên nhân khiến ta đồng ý trở thành ngoại môn trưởng lão của Nguyên Phong sơn."

Nói xong lời này hắn bỗng nhiên ghé sát đến, nói nhỏ: "Nhưng ngươi nói ưu thế, lại là cái gì?"

Dư Nhân nghiêm nghị nói rằng: "Chính là muốn nói tỉ mỉ cùng nhị lão gia, liên quan tới thử thách của Ty Thiên giám trong lần thịnh hội này, cùng với các loại yếu điểm."

Tô Đình nhất thời ngẩn ra, trong đầu cũng có chút mờ mịt, lẽ nào đây là trọng điểm trước khi sát hạch?