Sau khi thầy trò Vân Tích đạo nhân rời đi.
Tô Đình lộ ra vẻ trầm ngâm, rồi chợt trở về trong phòng.
"Nguy hiểm thật, quả nhiên người tu luyện nhiều năm như thế, không có ai là người lương thiện."
"Nguyên Phong sơn nói không tra ra người này, Vân Tích đạo nhân nhất định cho rằng ta là giả mạo, gần như đã sinh ra sát ý, cũng may phía sau đã chứng thực thân phận của ta, không thì Vân Tích đạo nhân kia có lẽ đã muốn khi sư diệt tổ, ra tay với ta."
"Nhưng cũng may việc này đã qua, hiện tại còn phải cẩn thận ngẫm lại, Tô mỗ ở thịnh hội nhất định sẽ tỏa ra hào quang rực rỡ, rốt cuộc nên lấy danh hiệu gì mới có thể làm nổi bật lên hào quang vô hạn của ta."
Hắn khẽ cau mày, cẩn thận suy tư.
Ở trong phòng.
Tiểu tinh linh ôm tiểu bạch xà kia, cẩn thận kiểm tra tiểu bạch xà này xem có bị thương gì không, thấy Tô Đình đi vào còn hừ một tiếng.
Tô Đình tạm thời cũng không còn suy nghĩ muốn tiểu bạch xà thể hiện bản lĩnh nữa, chỉ trầm tư không nói.
Tiểu tinh linh nhìn dánh vẻ hắn nghiêm túc như vậy, không khỏi hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Vân Tích đạo nhân kia đã nói cái gì cùng ngươi?"
Tô Đình nghiêm túc nói: "Vân Tích đạo nhân đúng là nói một chút chuyện rất nghiêm trọng, hiện tại ta còn rất khổ não."
Tiểu tinh linh kinh ngạc nói: "Chuyện gì mà khiến ngươi khổ não như vậy?"
Tô Đình trầm giọng nói rằng: "Ta hiện tại là trưởng lão Nguyên Phong sơn, dù đúng là người trẻ tuổi, cũng chính mình tu hành, không có tông môn giáo dục, nhưng thân phận xếp ở nơi đó, nếu thật sự để cho ta tham dự thịnh hội, thì phải đổi tên gọi."
Nói tới đây, hắn lô ra vẻ mặt nghiêm túc tới cực điểm, giống như phải lựa chọn sinh tử vậy, trầm tư suy nghĩ, rồi nói: "Nhưng ta nghĩ mãi vẫn không nghĩ được ở thế gian này, rốt cuộc dùng danh hiệu gì mới có thể hiển lộ ra chỗ bất phàm của Tô mỗ ta."
Tiểu tinh linh đột nhiên im lặng, vỗ nhẹ tiểu bạch xà, cố nén xúc động muốn cho Tô Đình một đao gió.
Tô Đình không phát hiện ra biến hóacủa nàng, chỉ trầm giọng nói: "Lần trước từ Bạch Kham sơn trở về, ta đã suy nghĩ danh hiệu của chính mình, đáng tiếc lúc đó không nghĩ ra, sau đó cũng quên việc này, loại sai lầm cấp thấp này, quả thực không thể chịu đựng. . ."
Hắn đi qua đi lại, sau một lát lại đột nhiên sáng mắt lên, nhìn về phía tiểu tinh linh, bỗng dưng vỗ tay cười nói: "Đúng rồi, lần trước ta ở Bạch Kham sơn, cực kỳ cường hãn, lợi hại không gì sánh được, nhất định đã danh chấn tứ phương, sau đó ở trước Yêu Hổ động phủ, càng khiến toàn trường kinh sợ, để rất nhiều người tu hành thấy sợ hãi trong lòng, cuối cùng để ta rời đi, không bằng ta sẽ đặt lầ 'Chấn Toàn Tràng' đạo nhân?"
Tiểu tinh linh nở nụ cười ha ha, không thèm đáp lại.
Mà Tô Đình còn không chờ nàng đáp lời, lại lần nữa trầm ngâm nói: "Nhưng ta tu hành lôi pháp chính thống, không bằng còn gọi là Lôi Đình Đạo Quân?"
Chưa để tiểu tinh linh phủ quyết, hắn lại xoắn xuýt nói: "Nhưng ta cảm thấy danh hiệu kiểu Vô Địch Đạo Sĩ, Đoạt Mệnh Nho Sinh cũng không tệ."
"Hơn nữa, ta cảm thấy kiểu xưng hô chư Tô Thần Quân, Tô Thần Đao, Tô Vô Địch, Tô Thần Kiếm có vẻ cũng không tệ. . ."
Tô Đình vuốt cằm, chăm chú suy tư.
Tiểu tinh linh lườm hắn một cái, nói: "Tô Thần Đao không được, nhưng Tô Thần Tiện ngược lại cũng không tồi."
Tô Đình cau mày nói: "Tô Thần Kiếm? Tuy rằng ta dùng phi kiếm để luyện đao, nhưng cũng không phù hợp với chân lý kiếm tiên, cũng là không thích hợp."
Tiểu tinh linh lầu bầu nói: "Tô Ô Nha Chủy cũng tốt, tô không biết xấu hổ càng tốt hơn."
Tô Đình phục hồi tinh thần lại, nói: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"
Tiểu tinh linh tràn đầy vô tội, đôi mắt nhỏ cố gắng trợn to, lắc đầu nói: "Ta không nói gì nha."
Dừng một chút, nàng nhớ tới cái gì, lại nhìn về phía Tô Đình, nói: "Ta thấy lúc ngươi nói chuyện, xưa nay đều kiểu tốt mất linh mà xấu lại linh, không bằng gọi là Tô Phản Phái."
"Danh hiệu này. . ."
Tô Đình không tức giận, mà lại chăm chú cân nhắc, nói: "Danh hiệu này tà mị quyến cuồng, thô bạo động lòng người, nếu là năm đó ta ở thời kì trung nhị, nhất định sẽ dùng. Chỉ là, bây giờ Tô mỗ nhân đã thành thục thận trọng, khiêm tốn biết điều, trang nghiêm đại khí, không thích hợp với danh hiệu này."
Hắn lắc lắc đầu, hơi thấy đáng tiếc, khá là tiếc nuối.
"Vậy thì gọi là Tô Sỏa đạo nhân đi."
Tiểu tinh linh cười lạnh nói.
"Túc Sát đạo nhân?"
Tô Đình trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói: "Danh hiệu này cũng không tệ lắm, cũng thật sự thích hợp ta, Túc Sát có vẻ lạnh lẽo, ngang ngửa với phong cách của ta."
"Ngươi. . ."
Tiểu tinh linh liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn hết sức hài lòng, thì không đành lòng vạch trần, nói rõ chân tướng, để tránh tổn thương tới tâm tình vui mừng của hắn.
"Vậy thì gọi là Túc Sát đạo nhân là được rồi, chờ người Ty Thiên giám đến, cứ báo danh hiệu này."
Tô Đình hơi thoả mãn.
——
Túc Sát đạo nhân!
Danh hiệu này chưa kịp tồn tại một chốc lát, đã bị Tô Đình phát hiện ra đầu mối.
"Túc Sát?"
Tô Đình trong lòng không ngừng nhắc lại: "Túc Sát? Túc Sát? Tô Sỏa?"
Hắn ngẩn ra, chợt nhìn về phía tiểu tinh linh, giận dữ nói: "Túc Sát gia gia ngươi ấy!"
Tiểu tinh linh thấy hắn phản ứng lại, mặt đầy vô tội, chỉ đáp: "Có thể mà, người gọi là Cát Chính Hiên đạo nhân kia nói rồi, mẹ ta là được một vị đại thần thông điểm hóa, nghiêm chỉnh mà nói, vị đại thần thông kia chính là ông nội ta. . . Nếu ngươi có thể tìm được hắn, ta không ngại ngươi ra tay giết hắn, chỉ cần ngươi giết được hắn."
"Tô mỗ rỗi hơi đi tạo sát nghiệt làm gì?"
Tô Đình hừ một tiếng, tát đến đập xuống, đập nàng đến thất điên bát đảo.
"Ngươi dám đánh ta?"
Tiểu tinh linh tức giận mắng một tiếng, cuốn lên một cơn gió, đánh cho hắn tóc tai tán loạn.
Tô Đình sờ sờ mái tóc rối bù, giận dữ nói: "Đầu có thể rơi, máu huyết có thể chảy, kiểu tóc không thể loạn! Lại làm tóc ta rối, đừng trách ta hạ thủ vô tình!"
Tiểu tinh linh điều khiển phong châu, hừ nói: "Lại bắt nạt ta, ta sẽ khiến ngươi nở hoa đầy mặt!"
——
Xoắn xuýt một đêm.
Tô Đình trằn trọc trở mình, cả đêm khó ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hắn vẫn chưa nghĩ xong danh hiệu cho chính mình.
Chỉ là lúc này Dư Nhạc đã tới chơi.
"Sư thúc tổ."
Dư Nhạc đạo nhân khom người cúi chào.
Sư phụ của hắn- Vân Tích đạo nhân cũng chưa nói cho hắn biết chân tướng.
Bởi vì đây là lời dặn từ Nguyên Phong sơn, chỉ có cao tầng ở Ty Thiên giám mới có thể biết, không thể truyền ra ngoài.
Huống chi, sư phụ của hắn cũng biết, đối với một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn mình, đạo hạnh cũng còn thấp hơn so với mình, muốn gọi một tiếng sư thúc cũng đã vô cùng gian nan, huống hồ là sư thúc tổ?
So với để Dư Nhạc lúng túng trong lòng, không bằng chẳng hay biết gì, cũng là chuyện tốt.
Bởi vậy Dư Nhạc đạo nhân gọi một tiếng sư thúc tổ này, ngược lại cũng gọi vô cùng thuận miệng.
Chỉ là sắc mặt Tô Đình không dễ nhìn lắm.
Trong lòng Dư Nhạc hơi có hoảng sợ, thấp giọng nói rằng: "Sư thúc tổ có tâm sự gì sao?"
Tô Đình buông tiếng thở dài, nói rằng: "Ngươi đến đăng ký danh sách sao? Nhưng ta còn chưa nghĩ kỹ danh hiệu, hay là đợi thêm hai ngày nữa đi?"
Dư Nhạc kinh ngạc nói: "Không phải sư thúc tổ nói hôm nay muốn đệ tử dẫn ngài đi Ngư Long trì một chút sao?"
Tô Đình sáng mắt lên, thở phào nhẹ nhõm, tâm tình hơi vui mừng, nói rằng: "Hóa ra là vì chuyện này? Cũng được, chúng ta hiện tại liền đi. . ."
——
Sau khi Tô Đình cùng Dư Nhạc rời đi gần nửa canh giờ.
Có một thiếu niên mặc đạo trang vội vã đi đến, tới gần trước cửa mới thấp giọng nói: "Đạo hữu có ở trong không?"
Bên trong có tiểu tinh linh, tiểu bạch xà, cùng với năm con tiểu quái, hai con ngựa, Tô Đình là đương gia lại không ở.
"Trên sách viết, trưởng bối không ở nhà, tiểu bối không thể tùy tiện cho người xa lạ mở cửa."
Tiểu tinh linh đang nghĩ như vậy.
Mà thanh âm bên ngoài kia lại nói: "Tiểu đạo là đạo nhân đón khách của Ty Thiên giám, bởi lần trước đạo hữu vào ở, Dư Nhạc sư huynh sơ sẩy, chưa đăng ký qua, vì vậy đến đây đăng ký danh sách."
Tiểu tinh linh nghe vậy, bỗng nhiên hiểu ra, giòn tan đáp lời: "Đại nhân nhà ta không ở nhà, nhưng ta có thể nói danh hiệu của hắn cho ngươi, ngươi đăng ký là được."
Đạo sĩ thiếu niên kia nghe bên trong là tiếng thanh linh non nớt của tiểu cô nương, cũng không có lòng nghi ngờ, chỉ cho là hậu bối của người tu hành bên trong, liền cười nói: "Vậy thì đa tạ cô nương, tiểu đạo đỡ phải đi thêm một chuyến."