Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 215: Đại Ngưu Đạo Nhân- Tô Đình




     Nhà số tám Nam Uyển?

Đại Ngưu đạo nhân?

Tô Đình phản ứng lại, nơi này không phải là chỗ mình ở sao?

Nhưng danh xưng Đại Ngưu đạo nhân này từ đâu đến?

Nếu Ty Thiên giám không tới hỏi dò tên gọi của chính mình, thì cũng nên dùng hai chữ Tô Đình chứ.

Lúc này làm sao lại xuất hiện danh hiệu Đại Ngưu đạo nhân?

Chẳng lẽ Vân Tích tự chủ trương, tùy tiện lập cho mình một danh hiệu, hơn nữa còn không thông báo cho mình?

Kẻ này đúng là khi sư diệt tổ, quả thực không thể nhịn!

"Đại Ngưu đạo nhân. . . Đại Ngưu đạo nhân. . ."

Sắc mặt Tô Đình đen như than, trong miệng tự lẩm bẩm.

Ở trên vai hắn, tiểu tinh linh có lòng tốt nhắc nhở: "Tòa nhà số tám Nam Uyển là nơi chúng ta ở kia, Đại Ngưu đạo nhân này chính là ngươi, ngươi còn không lên tiếng nữa thì sẽ quá hạn không chờ. . . Ngươi xem đạo sĩ kia đã gọi những người khác kìa."

"Quá hạn không chờ? Cần lắm đấy!"

Tô Đình cả giận nói: "Ta mới không cần danh hiệu như thế, cùng lắm thì ta không tham gia thịnh hội, ra bên ngoài kinh thành mai phục đánh lén, kẻ dành được vị trí đệ nhất thịnh hội kia. Nếu Vân Tích đạo nhân đã dám lấy bừa một danh hiệu như thế, thì cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác đánh lén. . ."

Nói xong, Tô Đình nghĩ sẽ trở lại nơi ở, chờ một lúc lại tìm Vân Tích đạo nhân lý luận.

Hoặc là thay tên, đi cửa sau rồi lại tham dự thịnh hội.

Hoặc là Tô mỗ đi ra ngoài kinh thành chờ đánh lén.

Nhưng mới bước được mấy bước, hắn đã ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu tinh linh trên bả vai, ánh mắt lấp loé không yên.

Theo đạo lý hì Ty Thiên giám không thể dùng tên Tô Đình của hắn, nhưng cũng nên thông báo một tiếng, không đến nỗi tự chủ trương, tự cho hắn một cái tên Đại Ngưu đạo nhân như thế.

Trừ phi, Ty Thiên giám có phái người đến ghi danh, kết quả có người báo cái tên Đại Ngưu đạo nhân này?

"Tiểu nha đầu, chúng ta mặc kệ những chuyện này, ta hỏi ngươi một chuyện."

"Có chuyện gì?"

"Cái tên này ngu ngốc kia, có phải là ngươi báo cho ta?"

"Sao có thể có chuyện đó?" Tiểu tinh linh trợn to hai mắt, đầy vẻ vô tội.

"Thành thật khai báo, tại sao phải đặt cho Tô mỗ nhân cái tên ngốc như thế?"

"Ta chẳng qua chỉ cảm thấy cái tên này rất êm tai nha."

"Quả nhiên là ngươi! Lúc này đã lộ đuôi ra rồi nhé!" Tô Đình cười lạnh nói: "Ngươi có biết bộ dáng này của ngươi đặt ở Chính Tiên đạo, cũng sẽ bị cầm đi luyện đan hay không?"

"Ta lại chưa từng đi Chính Tiên đạo, nào biết chuyện này chứ?" Tiểu tinh linh nháy mắt một cái.

"Đợi mấy nữa ta cầm ngươi để đổi bảo bối với Chính Tiên đạo, ngươi sẽ biết thôi."

Tô Đình cắn răng mở miệng, đưa tay muốn bắt lấy tiểu tinh linh.

Nhưng tiểu tinh linh đã giương cánh bay lên, giòn tan nói: " Đại Ngưu đạo nhân nhà ta ở đây, mau đưa lệnh bài đưa tới."

Tô Đình mới dò tay ra một nửa, đã cứng đờ.

Xung quanh có rất nhiều ánh mắt cùng nhìn tới vị Đại Ngưu đạo nhân này.

"Đại Ngưu đạo nhân?"

Cái tên này vô cùng quái lạ, khiến người ta cảm thấy khá kinh ngạc.

Đặc biệt là thiếu niên này mi thanh mục tú, quần áo hoa lệ, không có liên quan gì tới danh xưng kia cả, không khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Có người không nhịn được khễ cười, thậm chí bật cười.

Tô Đình hầm hầm nhìn đối phương, lại quét ngang chỉ thấy rất nhiều ánh mắt quái lạ.

Đậu xanh!

Không sống nổi nữa!

——

Đỗ công tử mới đeo lệnh bài ở bên hông, đã phát hiện ở Nam Uyển bên kia, dường như không khí có hơi khác thường.

"Đại Ngưu đạo nhân?"

Đỗ Hằng không biết là cười hay gì, lắc đầu nói: "Cái tên này, quả nhiên là một tiểu tử quê mùa, nghĩ là may mắn nhặt được bảo bối, cũng có thể tu hành, chỉ tiếc kiến thức quá nông, ở trong kinh thành làm xằng làm bậy, cũng không biết nhìn cao thấp, đắc tội với ta."

Nói tới đây, hắn ta nghiêng đầu phân phó nói: "Khắc cái tên này vào mộc giản của ta."

Tên hạ nhân kia đáp một tiếng, lại chần chờ nói: "Ta luôn cảm thấy cái tên này vô cùng không hợp với hắn, có vẻ khác loại, có phải là hắn thấy thú vị nên tự đặt bí danh?"

Đỗ Hằng cười nhạt một tiếng rồi nói: "Ngươi còn không hiểu diệu thuật của ta, là bí danh hay không đều không quan trọng, quan trọng chính là hắn chấp nhận danh hiệu này, như vậy, nhất định hắn sẽ bị diệu thuật của ta ảnh hưởng!"

Nói xong, Đỗ Hằng lại nói: "Diệu thuật không thể tuỳ tiện sử dụng, nếu có thể loại hắn khỏi thịnh hội rồi đợi tới khi ra khỏi thành lại đi giết hắn, tất nhiên là tốt nhất, các ngươi chỉ cần cố gắng."

Mấy tên hạ nhân phía sau đều dồn dập thưa vâng.

——

Vân Tích đạo nhân quan sát toàn trường, cũng phân tâm một chút để ý tới Tô Đình ở bên này, cũng có mấy phần quan tâm đối với vị sư thúc không khiến người ta bớt lo này,.

Lúc nghe nói tới danh hiệu này, không khỏi cũng có chút kinh ngạc.

Dù không gặp Tô Đình quá nhiều lần, nhưng Vân Tích đạo nhân cũng nhìn ra, vị Tô sư thúc này còn trẻ khí thịnh, tính tình cũng vô cùng nhanh nhạy nghịch ngợm.

Nếu như vang lên một danh hiệu gọi là "Vô địch thần kiếm" thì cũng không làm người ta bất ngờ, thế nhưng danh hiệu Đại Ngưu đạo nhân này khiến ông ta không khỏi cảm thấy quái lạ.

"Dư Nhạc, chuyện gì thế này?"

"Bẩm sư tôn, nghe nói là có vị sư đệ đi ghi danh, sư thúc tổ chỉ báo bí danh, chính là Đại Ngưu đạo nhân."

"Lấy tính tình của hắn, làm sao lại dùng danh hiệu như vậy?"

"Chuyện này thì không biết rõ, dù sao nhân vật như sư thúc tổ khó có thể suy đoán được, có lẽ là chỉ trong nơi hắn ở kia, xà trùng chuột chim ngựa đều có rồi, chỉ thiếu mất ngưu nên đặt như thế chăng."

". . ."

Vân Tích đạo nhân thấy buồn cười, nói: "Nói thế ngược lại cũng đúng, dù sao tính tình hắn thực sự quá nghịch, không dễ phỏng đoán, kệ hắn đi thôi."

——

Tô Đình ngơ ngác tiếp nhận lệnh bài, ngồi vững danh hiệu Đại Ngưu đạo nhân này.

Hắn nản lòng thoái chí, lẩm bẩm nói nhỏ: "Đại Ngưu đạo nhân. . . Còn không bằng gọi là Ngưu Ma Vương đấy. . ."

Tiểu tinh linh ghé sát đến đây, có lòng tốt khuyên: "Không có gì, dù sao đạo hạnh của ngươi còn nông, lại không đáng chú ý, sau này cũng sẽ không có người nào nhớ tới ngươi là Đại Ngưu đạo nhân. Có lẽ ngươi phải đợi một ngàn 800 năm, đến khi ngươi thành danh, khi đó cũng đã coi nhẹ danh lợi."

Tô Đình cả giận nói: "Đánh rắm! Tô mỗ kỳ tài ngút trời, lần này nhất định sẽ danh chấn kinh thành, lại bị ngươi hãm hại như thế, sao ta có thể tiện náo động được? Đợi ta trở lại sẽ bắt ngươi đi Chính Tiên đạo đổi bảo bối!"

Tiểu tinh linh khiếp sợ nói: "Sau này ngươi lộ ra thân phận cũng là Tô Đình- Trưởng lão Nguyên Phong sơn, nào có nghiêm trọng như thế? Còn không thì đợi tới lúc giành được vị trí người đứng đầu, ngươi lại tuyên bố tên thật của ngươi trước mặt mọi người không phải là xong sao?"

Tô Đình nghe vậy, sáng mắt lên, nói: "Đây cũng là cái biện pháp."

Cơn giận trong lòng hắn thoáng giảm đi một chút, lại vuốt cằm, nói rằng: "Đều nói giả heo ăn hổ, nhưng lần này giả thành ngưu, cũng không kém."

Chỉ là danh hiệu Đại Ngưu đạo nhân không ra ngô ra khoai này, trong lúc vô hình khiến người ta xem thấp đi một bậc, khiến người khinh thường hai phần.

Đây cũng là ưu thế.

Đứng trước thực tế không thể thay đổi, tìm tới một chút nhân tố để cho mình an lòng, cuối cùng Tô Đình cũng coi như bình tĩnh lại một chút, thoáng liếc tiểu tinh linh này một cái, trong lòng lại tính toán xem có thể dùng nàng để đổi bao nhiêu bảo bối.

Mà đúng lúc này, việc phát lệnh bài đã gần kết thúc.

Vân Tích đạo nhân lại lên đài cao, chuẩn bị nói chuyện.

Mọi người không khỏi yên tĩnh lại.

Ngay cả Tô Đình cũng nghiêm túc lại, ánh mắt hơi ngưng tụ.