Trong triều đình Đại Chu, đa số tán tu trẻ tuổi đều đã tập hợp ở đây, dù không phải tất cả đều tới đây, nhưng cũng có hơn một nửa, số lượng rất nhiều.
Đạo hạnh của Tô Đình gần như chỉ ở tầng ba, có vẻ khiêm tốn biết điều, không qua nổi bật.
Nhưng Đỗ công tử vẫn vừa liếc mắt đã nhìn thấy hắn.
Tô Đình nhìn vể phía hắn ra, lộ ra ý cười.
Đỗ công tử không nói một lời, chỉ là trong ánh mắt dần biến thành lạnh lẽo.
Tô Đình hắc một tiếng, đưa tay vạch một cái ở trên cổ, làm thủ thế chém đầu.
Vẻ mặt Đỗ công tử càng lạnh lùng, nhưng không để ý tới Tô Đình nữa, hắn quay đầu lại, nhìn về phía phía trước.
Mấy tên đi theo Đỗ công tử thì ngược lại, đều trợn mắt nhìn Tô Đình.
"Nhìn cái gì đây?"
Tô Đình lầu bầu nói: "Cũng coi như người đã tiến xa trên con đường tu hành, thế mà lại không ngoan ngoãn làm người tu hành, cứ nhất định phải làm hạ nhân, đúng là thích bị coi thường. . . Còn không có tâm khí bằng một phàm phu tục tử như Đinh Ngôn."
Hắn nói không lớn, cũng không vận dụng Chân khí, ở trong đám người này cũng không truyền được xa.
Nhưng mọi người ở đây đều là người tu hành, có người nghe thấy, có người nhìn thấy, có người cũng phát hiện được.
Những người ở bên cạnh quay chung quanh Đỗ công tử kia vốn đang nhìn Tô Đình, làm sao không biết Tô Đình đang nghĩ gì?
Ngay sau đó, bầu không khí nơi này trở nên vô cùng căng thẳng.
Tô Đình vẫy vẫy tay, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Đỗ công tử cau mày nhìn lại, chợt thu tầm mắt lại, trầm giọng quát mấy người bên người: "Trong Ty Thiên giám mà các ngươi còn muốn động thủ sao?"
Mấy người này nghe thấy công tử dặn dò, mới cố nén tức giận, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tô Đình lại càng không lành.
Tô Đình vỗ vỗ vạt áo, thở dài một hơi rồi nói nhỏ: "Từ trước đến giờ Tô mỗ luôn rộng lượng, không chấp nhặt cùng đám tiểu nhân vật này."
"Khinh người quá đáng!"
Đám người giận dữ, trong đó có một người nam tử trung niên cắn răng gằn giọng, nói: "Ta nhất định phải diệt hắn!"
——
Tiểu tinh linh biến thành chim xanh đứng ở trên vai Tô Đình.
Cảm nhận được khí tức bất thiện xung quanh, tiểu tinh linh không khỏi có chút bất đắc dĩ.
"Tô Phản Phái, làm sao ngươi tới chỗ nào cũng muốn gây sự thế?"
"Đâu phải do ta gây sự, rõ ràng là đám người kia gây chuyện với ta."
"Mặc dù là chuyện tự tìm ngươi, nhưng nếu ngươi không khiêu khích người ta, bắt tay giảng hòa cùng Đỗ công tử này là được rồi, cùng lắm thì xin lỗi người ta rồi ngươi cũng đi làm hạ nhân cho người ta là được."
"Phi! Nói gì đấy, người ta muốn giết ta, ta còn phải cầu hoà với người ta?"
Tô Đình cười lạnh nói: "Tên công tử bột họ Thạch kia không có chuyện gì tìm ta gây phiền phức, Đỗ công tử này không có chuyện gì lại muốn ra mặt cho người ta, không phân tốt xấu đã muốn giết ta, ta còn phải chủ động cầu hoà, như thế không phải sợ là ta sợ hắn sao? Còn chuyện làm hạ nhân ấy hả, dù hắn làm người hầu cho ta, ta còn ghét bỏ hắn đây. . ."
Tiểu tinh linh oán thán nói: "Vậy ngươi xong rồi, tên Đỗ công tử kia vốn chính là Thượng nhân, hạ nhân bên cạnh hắn về căn bản đều có đạo hạnh không kém gì ngươi, mà nhân số còn nhiều, ngươi đấu với bọn hắn thế nào được? Trong thịnh hội thì thôi, đến khi kết thúc rời khỏi kinh thành, cẩn thận người ta lấy mạng của ngươi."
"Nên đấu thế nào thì đấu thế đó thôi." Gần đây đạo hạnh của Tô Đình lại tăng cao, trong mắt càng hiện ra vẻ nóng lòng muốn thử, thấp giọng nói rằng: "Ta lại không phải chưa từng giết Thượng nhân, còn mấy tên giun dế cam nguyên làm hạ nhân kia thì dù có nhiều hơn nữa, lại có quan hệ gì?"
"Có câu nói gọi là kiến đông có thể cắn chết voi mà."
"Voi lớn có thể bị cắn đến chết, nhưng voi thần thì không nhất định."
Tô Đình cãi nhau cùng với nàng một lúc, sau đó nhìn về phía trước, nói: "Đợi lúc về lại nói cho ngươi, đằng trước có người của Ty Thiên giám đến, hắc. . . Còn là người quen."
——
Lần này quốc sư không hiện thân.
Nhưng người chủ sự rõ ràng là Vân Tích đạo nhân.
Dù Vân Tích đạo nhân chưa đạt tới cảnh giới Dương Thần, thế nhưng đám tán tu ở đây đều là người trẻ tuổi, có thể trở thành Thượng nhân tu thành Âm Thần cũng tương đối ít, Vân Tích đạo nhân dựa vào bản lĩnh tầng sáu, ra mặt quản lý chuyện trong thịnh hội cũng thừa sức.
"Bần đạo là Vân Tích, ở trong Ty Thiên giám, nhậm chức vụ Linh Đài Lang."
Vân Tích đạo nhân đảo mắt liếc qua đám người, khi nhìn tới Tô Đình thì hơi dừng lại, rồi lại quét qua, xa xôi nói: "Chư vị tới kinh thành này, thời gian dài ngắn khác nhau, có người hôm nay mới đến, cũng có người đã chờ đợi hơn nửa năm, nhưng bây giờ ở trong Đại Chu, đa số người tu hành trẻ tuổi đã tới đây, lại tiếp tục trì hoãn cũng là không thích hợp. Trong lòng bần đạo biết thời gian của chư vị quý giá, Ty Thiên giám cũng đã chuẩn bị hoàn tất, hôm nay chính là ngày thịnh hội bắt đầu."
Nói tới đây, bỗng nhiên có người nói: "Vân Tích đạo trưởng, hôm trước sư huynh nhà ta đi ra ngoài trảm yêu trừ ma nên bị thương, trên đường đuổi đến mới chậm một chút, ngày mai sẽ đến, có thể cho hắn một cơ hội không?"
Vân Tích đạo nhân nhìn về phía người kia, bình tĩnh nói: "Ty Thiên giám chuẩn bị cả một năm, người nên đến cũng đã tới, thật sự không kịp, hoặc là gần đây mới nghe được tin tức thì đành chấp nhập là không có duyên thôi. . . Thứ như duyên phận hay vận khí này, đối với chúng ta cũng vô cùng quan trọng."
Ông ta lại nhìn về phía đám người, cười nói: "Nói như vậy chính là hôm nay chư vị có thể đứng ở chỗ này, cũng đều là người có duyên, vận khí sẽ không thấp, hi vọng chư vị đều có thể đạt được lời ích từ lần thịnh hội này."
Ông ta nói ra lời này, khiến đám người ở dưới thư thái không ít.
Tô Đình nhìn về phía tiểu tinh linh, cười nói: "Người này đúng là cũng biết nói chuyện, chẳng trách Ty Thiên giám lại để hắn phụ trách lần thịnh hội này."
Tiểu tinh linh cười nhạo nói: "Ngươi với ông ta có liên hệ như thế mà giờ mới biết?"
Tô Đình cười không nói.
Mà lúc này, Vân Tích đạo nhân ở phía trên lại mở miệng, nói rằng: "Ty Thiên giám tuy đã tổ chức nhiều lần thịnh hội, nhưng mà lần này, là lần đầu bần đạo phụ trác việc thịnh hội, rất sợ sẽ xảy ra sơ sẩy, phàm là chuyện to nhỏ, mong rằng chư vị phối hợp nhiều hơn, không nên sinh sự."
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều rùng mình.
Ty Thiên giám đối với người tu hành giống như quan phủ trong mắt bách tính chốn phàm trần vậy.
Gây sự trong Ty Thiên giám có hậu quả thế nào, không cần nói cũng biết.
Bị trục xuất khỏi Ty Thiên giám, tước đi tư cách tham gia thịnh hội chỉ là việc nhỏ, chỉ sợ là sẽ khó giữ được tính mạng.
Thời gian qua, trong Ty Thiên giám có người tu hành khắp nơi hội tụ, xuất hiện không ít xung đột, không ít người có có ân oán lẫn nhau, cũng có kẻ kiêu căng khó thuần, có thể nói là ngư long hỗn tạp, nhưng chuyện ngược lại cũng không coi là nhiều, chỉ vì uy nghiêm từ Ty Thiên giám khiến đám người an phận hơn không ít.
Mà lần này, Vân Tích đạo nhân mở miệng, hiển nhiên tâm ý uy hiếp càng sâu hơn rất nhiều.
"Được rồi."
Vân Tích đạo nhân nói rằng: "Lần thịnh hội này so với quá khứ lại có điểm không giống, ta đã đăng ký tên gọi của chư vị vào trong danh sách, mỗi người có một tấm lệnh bài, chính là vật hộ thân, để tránh chuyện tính mạng chư vị bị uy hiếp trong thịnh hội."
"Trước mắt, chư vị xếp theo thứ tự tới trước tới sau rồi tiến lên lĩnh."
Vân Tích đạo nhân thoáng phất tay, lập tức có thật nhiều lệnh bài, truyền tới trong tay mỗi đệ tử Ty Thiên giám.
Mà những đệ tử Ty Thiên giám này cũng dựa theo khu vực nơi ở, phân phát từng người.
Dù nhân số rất nhiều, mà ngư long hỗn tạp, nhưng tình cảnh không loạn chút nào.
——
"Tần Thủ!"
"Hạ Lưu!"
"Ngô Xích!"
"Ngũ Nguyệt đạo nhân!"
"Đông Phồn tăng nhân!"
Từng cái tên được gọi ra.
Không biết tại sao, Tô Đình luôn cảm thấy những cái tên phía trước có gì đó quái lạ.
Chờ một lát, cũng không nghe thấy đại danh Tô Đình.
Nhưng hắn cũng biết, dựa theo thứ tự tới trước tới sau, như vậy chính mình sẽ ở một hàng cuối cùng.
Một nhóm người đến khá sớm, thậm chí đều ở nửa năm trở lên, tất nhiên là trước một bước được gọi tên.
Mới nghĩ như vậy, bỗng nhiên có một thanh âm kêu: "Túc Sát đạo nhân!"
Tô Đình ngẩn ra.
Tiểu tinh linh cũng thoáng ngẩn ngơ, vẻ mặt mờ mịt.
Mãi đến tận khi có một một đạo sĩ thanh niên thần sắc lạnh nhạt, tiến lên lĩnh lệnh bài, Tô Đình mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Còn tiểu tinh linh phản ứng lại, sắc mặt càng quái lạ tới cực điểm.