"Lời đã đến nước này, chờ đợi thêm chốc lát, chư vị có thể bình tĩnh lại, hoặc là tĩnh tâm tu hành, bảo đảm dùng trạng thái đỉnh phong, tránh để mất tinh thần sẽ không tốt."
Vân Tích đạo nhân phất tay nói: "Chờ chư vị bình tĩnh lại, sẽ đưa chư vị vào nơi thử luyện."
Ông ta nói lời này khiến đám người tĩnh tâm lại.
Nhưng thời khắc này cũng không có bao nhiêu người tĩnh tâm được.
Trái lại có không ít người tâm tư sôi trào, cũng có người tương đối quen thuộc với nhau đã bắt chuyện với nhau, hoặc là tìm kiếm người hợp tác.
"Ta dám đánh cuộc, khẳng định là Vân Tích đạo nhân không chuẩn bị kỹ càng."
Tô Đình vuốt cằm, nói rằng: "Người này nhìn như để người ta bình tĩnh lại, kì thực là đang đợi bố trí thích đáng phía sau."
Tiểu tinh linh hỏi: "Ngươi làm sao thấy được?"
Tô Đình nói rằng: "Đoán, ôngta chính là không đáng tin cậy như thế, ngay cả sư thúc đều đã quên nịnh bợ."
Tiểu tinh linh lườm một cái, nói: "Dù có không đáng tin cậy nhưng không phải đã khiến các ngươi an tâm rồi sao? Đây chính là bản lĩnh của người ta, nếu không thì làm sao có thể khống chế đại cục làm chuyện lớn được?"
Tô Đình nở nụ cười một tiếng, cũng không nói nhiều, kỳ thực kiểu cãi nhau này cũng chưa chắc đã không phải một cách bình tĩnh lại.
Mới nói như vậy, hắn lại thoáng nhìn qua, chỉ thấy Dư Nhạc đi theo sau một ông lão, tiến vào nơi này.
Lão giả kia không quá bắt mắt, nhìn thường thường không có gì lạ, trên quảng trường rất nhiều người tu hành, cũng không có ai chú ý đến người này, nhưng một lão giả không đáng chú ý như thế, lại có thể đi xuyên qua ở rất nhiều người tu hành này.
Những người tu hành này không có phát hiện ra ông, cũng không thể tạo thành trở ngại cho ông.
Ví dụ như có một người ở đằng trước kia, ngăn đường đi của ông lão này, hắn đang nói chuyện cùng một người bên cạnh, tiện tay giơ giơ, sau đó lại lùi về sau một bước, đứng chắp tay.
Mà hắn vừa lui một bước, ông lão kia lại đi xuyên qua từ vị trí ban đầu của hắn.
Nhưng hai người tu hành kia, càng không có phát hiện ông lão vừa đi qua trước mắt kia.
"Ông lão này rất lợi hại."
Tô Đình trợn mắt há mồm, nếu không phải lúc đầu nhìn thấy Dư Nhạc trước, hắn cũng sẽ không để ý tới ông lão này, nhưng có Dư Nhạc làm tham chiếu, hơn nữa hắn cũng chú ý tới lão giả này nên cũng hiểu.
Mặc dù hắn chú ý tới lão giả kia, nhưng dường như chỉ chớp mắt một cái đã không có nhìn thấy thân ảnh của lão nhân kia.
"Trong Ty Thiên giám này, quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long."
Tô Đình nghĩ như vậy, ánh mắt không khỏi quét qua.
Chỉ thấy mấy người có đạo hạnh cao thâm như Đỗ Hằng, Túc Sát đạo nhân, Tần Thủ cũng như có như không nhìn tới ông lão kia.
Tô Đình tính toán một chút, người tu hành có mặt ở đây có số lượng rất nhiều, nhưng người chân chính phát hiện ra lão giả kia, cộng cả Tô mỗ hắn, dường như cũng chỉ có mấy người mà thôi, có lẽ số lượng không vượt qua hai bàn tay.
Phải biết rằng trong đám người này cũng không thiếu Thượng nhân đã tu thành Âm Thần, thế mà vẫn không phát hiện ra đột nhiên có thêm một lão già.
Ông già này quả nhiên có bản lĩnh cao thâm khó dò.
Chí ít, Vân Tích đạo nhân không thể đạt tới trình độ như thế này.
Mà ở trên Vân Tích đạo nhân chính là Chân nhân đã tu thành Dương Thần.
Vị lão giả trước mắt này, không có khả năng là thần tiên hạ giới, nhưng vô cùng có khả năng chính là Chân nhân Dương Thần, thậm chí trong số các Dương Thần cũng là nhân vật có tích lũy thâm hậu.
Chẳng lẽ là quốc sư đương triều?
Nghe đồn quốc sư đương triều, chính là đệ tử chân truyền của Thủ Chính Đạo môn, cùng thế hệ với chưởng giáo đương đại, trong số các Chân nhân đã tu thành Dương Thần cũng thuộc nhân vật phi phàm.
Nhưng tướng mạo quốc sư lộ ra bên ngoài hình như không phải ông lão.
Tô Đình trầm ngâm nói: "Lẽ nào là một người tao bao, kỳ thực là một lão đầu nhưng ở trước mặt người ngoài luôn yêu thích ra vẻ người trẻ tuổi?"
Tiểu tinh linh nghe hắn thấp giọng lầm bầm, hỏi: "Ngươi nói ai là tao bao?"
Tô Đình thuận miệng đáp: "Đương triều quốc sư."
Nói xong, hắn lại chỉ tới đằng trước, hỏi: " Đi trước Dư Nhạc có một người, ngươi nhìn thấy sao?"
Tiểu tinh linh quét qua, gật đầu nói: "Có một lão đầu."
Tô Đình hơi kinh ngạc, dù là hắn, nếu như không chú ý tới lão nhân này trước khi ông ta đi vào thì cũng không thể nghe một câu nhắc nhở mà có thể phát hiện ra lão đầu kia.
Kinh ngạc qua đi, chợt bừng tỉnh, Tô Đình gật đầu nói: "Ngươi là thần nhãn, đúng là không thể so sánh."
——
Vân Tích đạo nhân đứng chắp tay, lẳng lặng chờ đợi.
Sau một chốc, thấy Dư Nhạc đi vào mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Dư Nhạc tới gần, ông ta đang muốn hỏi thăm nhưng lại dừng một chút, khẽ thi lễ một cái, nói: "Tham kiến sư huynh."
Vừa dứt tiếng, đã thấy một ông già từ bên cạnh hiện ra, lại cười nói: "Đạo hạnh của ngươi lại tăng cao rồi."
Vân Tích đạo nhân cười nói: "Sư huynh quá khen."
Ông lão vuốt râu nói: "Đạo hạnh của ta đã cao thêm một tầng, lần này đi vào, đã ẩn đi để giấu ngươi, lén đến bên người ngươi. . . Ngươi nhìn rất nhiều người tu hành kia, ta không đặc biệt che giấu bọn hắn, nhưng cũng có mấy người có thể phát hiện ta, nhưng ngươi vị ta đặc biệt ẩn giấu mà còn có thể nhận ra được ta, có thể thấy được trình độ Âm Thần của ngươi đã cao thêm một tầng, sinh thời, có hi vọng đạt tới Dương Thần."
Vân Tích đạo nhân trong số các Thượng nhân có tuổi không lớn lắm, còn có tuổi thọ rất nhiều năm.
Ông lão nói sinh thời có hi vọng đạt tới Dương Thần, kì thực là một thời gian vô cùng dài lâu.
Nhưng Vân Tích đạo nhân nghe vậy lại vô cùng vui mừng, cười nói: "Cũng là vì Dư Nhạc đến đây, ta để ý tới xung quanh Dư Nhạc nên mới phát hiện ra đầu mối, bằng không cũng sẽ không phát hiện được."
Ông lão mỉm cười nói: "Điều này cũng không giảm đi bản lãnh của ngươi, đổi lại là Thượng nhân tầm thường, dù ta đứng ở trước mặt hắn, mặc hắn đi tìm, hắn cũng chưa chắc đã phát hiện được ta."
Vân Tích đạo nhân được ông lão tán dương, trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt cũng rụt rè, cười nói: "Vốn là để Dư Nhạc đi xin Sơn Hà Đồ, không ngờ là sư huynh đưa tới."
Ông lão nói rằng: "Sơn Hà Đồ là chí bảo, dù đang ở trong Ty Thiên giám cũng không thể khinh thường, mà ta đúng lúc ở chỗ quốc sư nên tiện đường đưa tới."
Nói xong, ông đưa Sơn Hà Đồ cho Vân Tích đạo nhân, lại hỏi: " Vị sư thúc kia của chúng ta đâu?"
Vân Tích đạo nhân liếc mắt nhìn tới trên người Tô Đình.
Ông lão liếc mắt nhìn tới, thoáng dừng một chút, nhếch miệng hiện lên một vệt ý cười.
Người thiếu niên kia tuổi không lớn lắm, có đạo hạnh tầng ba, nhưng chưa ngưng tựu Âm Thần, kỳ thực trong số các tán tu, đạo hạnh tầng ba cũng coi như là đứng hàng đầu, chỉ là so với những Thượng nhân đã ngưng tựu Âm Thần kia, dường như không thể so sánh.
Đặc biệt là ở các đại tông phái Đạo môn, tuổi trẻ tuấn ngạn chân chính cũng có thật nhiều Thượng nhân đều bước lên tầng cao nhất.
So sánh như vậy thì vị sư thúc này có vẻ quá không đáng chú ý .
Nhưng vị sư thúc không đáng chú ý như vậy, ở giữa trăm nghìn người này, lại là một trong những người trẻ tuổi có thể phát hiện tung tích của chính mình.
Mấy người còn lại đều là Thượng nhân.
Chỉ có vị sư thúc này là còn chưa ngưng tựu Âm Thần.
Chưa thành Âm Thần, đã có thể phát hiện hắn.
Việc này có chút quái lạ.
Chẳng trách Nguyên Phong sơn lại ngoại lệ thu hắn làm trưởng lão ngoại môn, hưởng đãi ngộ như Chân nhân Dương Thần, quả nhiên là có chỗ bất phàm, nhưng ai cũng biết, thiếu niên có thể khiến Nguyên Phong sơn coi trọng như vậy, tuyệt đối không chỉ có chút điểm xuất sắc này.
Ánh mắt ông lão hơi ngưng tụ, chợt triển khai phép thuật.
——
Tô Đình đang nói chuyện cùng tiểu tinh linh, bỗng nhiên cảm thấy quái lạ.
Hắn nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Tích cùng Dư Nhạc đứng ở phía trên, giống như đang nói gì đó.
Trong chớp mắt, Tô Đình cảm giác mình dường như đã quên mất cái gì.
Bừng tỉnh lại, linh quang lóe lên.
Trong đầu, hồ lô đột nhiên run lên, dường nhưnos phát hiện có người đang nỗ lực ảnh hưởng tới thức hải, nhưng có hồ lô trấn thủ trong linh đài, vạn tà bất xâm.
Ánh mắt Tô Đình thoáng hoảng hốt, chỉ thấy trên đài có thêm một ông già.
Ông lão đang nhìn Tô Đình.
Tô Đình ngẩn ra.
Tiếp đó, theo lễ phép, hắn mỉm cười gật đầu.
——
"Quả nhiên là phát hiện ta."
Trong lòng ông lão hơi kinh ngạc, hơi trầm ngưng.
Tuy là đạo hạnh tầng ba, nhưng so với rất nhiều Thượng nhân lại càng khiến người kinh dị.
Đây chỉ là ở phương diện nhận biết, không biết các phương diện khác có gì bất phàm?
Ông lão sinh lòng hiếu kỳ, nhưng không chờ ông lại thăm dò thêm gì, chỉ thấy vị sư thúc kia mỉm cười gật đầu.
Ông lão ngẩn ra.
Chỉ nghe trong miệng thiếu niên kia khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói nhỏ, nói: "Trước mặt mọi người, không tiện chào hỏi sư thúc, đành phải hành chú ý lễ, cũng coi như ngươi có tâm, so với Vân Tích muốn thì tốt hơn nhiều lắm, sư thúc sẽ nhớ kỹ."
Ông lão nghe vậy, bỗng run lên một lát.
Mà thiếu niên kia vẫn nhìn sang bên này như cũ, trong ánh mắt chứa vẻ vô cùng tán thưởng, giống như đang nói. . . Tiểu tử, ngươi có lễ phép đấy.