Trong lòng Tô Đình vô cùng thoả mãn.
Lão đầu này có đạo hạnh cao hơn Vân Tích, bối phận tuy cùng thế hệ, nhưng tuổi cũng cao hơn Vân Tích, thế nhưng lễ phép hơn Vân Tích nhiều lắm.
Từ khi thịnh hội bắt đầu tới nay, Vân Tích đạo nhân giống như không nhìn thấy chính mình, quả thực là khi sư diệt tổ.
Vẫn là lão đầu này biết lễ phép hơn.
Không biết lão đầu này có phải đồng thời đến phụ trách lần thịnh hội này?
Mới nghĩ như vậy, Tô Đình đã thấy ông lão nói với Vân Tích mấy câu rồi vội vã rời đi, không khỏi có chút tiếc nuối.
——
Vân Tích đạo nhân cũng không nói gì.
Dư Nhạc lại vô cùng bất ngờ, chẳng biết vì sao sư bá mới giao Sơn Hà Đồ cho sư phụ, nhìn vị sư thúc tổ kia một cái, sắc mặt lại lập tức đen đi, rồi vội vã rời đi, có vẻ giống như chạy thoát thân, mất đi khí độ của bậc Chân nhân Dương Thần.
"Sư bá. . ."
"Không sao, không cần để ý tới, huynh ấy chỉ là vì tâm tình không được tốt."
"Vì sao tâm tình lại không tốt?"
"Không nên hỏi nhiều."
Vân Tích đạo nhân liếc mắt nhìn Tô Đình rồi lại nhanh chóng thu hồi, sợ bị Tô Đình phát hiện.
——
"Ông lão kia là ai?"
"Hẳn là cao nhân Ty Thiên giám, nhưng từ lễ tiết lúc trước đến xem thì người này không phải quốc sư đương triều, chắc là sư điệt của ta, đạo hạnh còn cao hơn cả Vân Tích đạo nhân, đáng tiếc chỉ đến đưa đồ, không phải đến phụ trách thịnh hội."
"Ngươi làm thế nào mà nhận ra ông ta có đạo hạnh cao?"
"Lúc trước ông ta rất lễ phép, còn hành lễ với ta, từ nhỏ ngươi đã ở trong núi, không hiểu chuyện lắm, không hiểu cũng bình thường."
". . ."
Tiểu tinh linh cảm thấy hơi mờ mịt, cảm thấy lần này dường như đã bỏ lỡ cơ hội học tập, dường như có tri thức gì đó, vì nàng bất cẩn mà không học được, không khỏi cảm thấy thất vọng.
Mà Tô Đình lại nhìn về phía bức tranh trong tay Vân Tích đạo nhân.
Đó là bức tranh lúc trước ông lão đưa tới.
Từ tin tức tìm hiểu được ở đạo quan của Nguyên Phong sơn, trong lòng Tô Đình đã biết, lần thịnh hội này sẽ lấy bức tranh làm chủ.
Mà bức tranh này cũng cực kỳ bất phàm, chính là được đưa ra từ trong Thủ Chính đạo môn.
Mới nghĩ như vậy, đã thấy Vân Tích đạo nhân đưa tay nhấn một cái, khí tức lướt quá, đám người bên dưới đều phát hiện ra rồi hoàn toàn im lặng.
Âm thanh vốn đang huyên náo ầm ĩ, trong chớp mắt lại tĩnh lặng tới mức nghe được cả tiếng kim rơi.
"Có lẽ qua một lát, chư vị đã tĩnh tâm rồi."
Vân Tích đạo nhân cười nói: "Có người không kịp đợi, có người còn chưa chuẩn bị kỹ càng, nhưng các ngươi cũng nên thể hiện thủ đoạn chân chính rồi."
Nói xong lời này, còn chưa chờ đám người tu hành kịp phản ứng, ông ta đã ném bức tranh ra, nhất thời bao phủ tứ phương, giống như có thể che đậy cả vòm trời.
Nhưng bầu trời bị che đậy như thế mà nơi này vẫn không tối lại, trái lại có vẻ càng sáng hơn.
Chỉ thấy trên bầu trời, không còn là trời xanh mây trắng nữa, mà đều là non xanh nước biếc.
Đám người tu hành đều là tán tu, đa số là người tu hành tầng ba, chỉ có một số ít là Thượng nhân đã tu thành Âm Thần. . . Nhưng những người này bị vướng bởi đạo hạnh nông cạn, bị vướng bởi xuất thân thấp hèn, bị vướng bởi từng trải có hạn, hầu như đều lần thứ nhất nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Bức tranh ném đi, bầu trời chính là một cảnh tượng khác.
"Tự thành một giới."
Tô Đình nói nhỏ: "Tiểu thiên thế giới. . . Đây là một thế giới nhỏ. . ."
Trong bức tranh, tạo thành một vùng thiên địa khác.
Đây là chí bảo của Thủ Chính đạo môn.
Trên người Tô Đình mang Lục Áp truyền thừa, dù có rất nhiều kiến thức nhưng bởi hai vùng thiên địa không giống nhau, hệ thống tu hành cũng không giống nên rất nhiều chi tiết nhỏ cũng khó tránh khỏi có điểm khác nhau.
Thế nhưng liên quan tình cảnh trước mắt này, cũng không có quá nhiều khác biệt.
Bảo bối có thể tạo thành một vùng thế giới, nhất định là chí bảo.
Bảo vật như vậy, muốn gánh chịu một vùng thế giới, nhất định dùng vật liệu cực cao, dù có là pháp bảo thượng đẳng cũng không thể tạo thành một giới. . . Đây là Tiên bảo!
Có thể đưa một vùng thế giới vào trong bức tranh, nhân vật luyện bảo kia ở tiên gia cũng không phải hạng người hời hợt.
"Đều nói chuyển núi lấp biển, nhưng có thể chuyển cả một vùng thế giới vào bức tranh, trình độ này, chà chà chà, tiên gia bình thường đều không làm được."
Tô Đình nhìn bức tranh đó, trong ánh mắt hiện ra vẻ nóng rực.
Chỉ tiếc đạo hạnh còn thấp, không giành được bảo bối như vậy.
"Chờ đến khi nào có bản lĩnh có thể trắng trợn cướp đoạt. . ."
Tô Đình hơi nheo mắt lại, cười nhạt một tiếng rồi thấp giọng nói: "Vậy ta liền. . . Không cần đoạt, có lẽ có thể thử luyện chế."
Hắn cảm thán như vậy, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám người.
Tuyệt đại đa số người đều chìm đắm trong cảnh tượng kia, ánh mắt sửng sốt không gì sánh được, nhưng cũng không biết đây là thủ đoạn gì.
Chỉ có một số ít người có lẽ từng có nghe nói, có lẽ là từng có miêu tả trong truyền thừa, nên mới biết rõ đây là thủ đoạn thế nào.
Ví dụ như vị Đỗ Hằng công tử kia, bắt đầu giải thích cho đám người xung quanh, thể hiện ra bản thân có học thức uyên bác, làm người khác khâm phục hít hà một phen.
Tô Đình không nghe thấy âm thanh của hắn, nhưng cũng nhìn thấy ý giải thích của hắn, thấp giọng mắng một tiếng tao bao.
Mà ở trên đài, Vân Tích đạo nhân lẳng lặng đợi chốc lát, chờ tất cả mọi người cảm thụ tình cảnh chấn động do Ty Thiên giám mang đến, rồi mới lên tiếng nói: "Trong bức tranh này tự tạo thành một giới, mặt đất rộng lớn, đủ chứa những người tu hành ở đây, mọi người dùng thủ đoạn cũng không bị ràng buộc."
"Rất nhiều người cho rằng lần thịnh hội này chính là võ đài luận võ, lúc trước bần đạo đã từng phủ nhận, nhưng trên thực tế, nói là võ đài luận võ cũng không phải toàn sai, chỉ là lôi đài này chính là một vùng thiên địa rộng lớn, đủ để chư vị thể hiện sở trưởng, không cần hạn chế trong một tấc vuông."
"Lần này phương thức võ đài sẽ hơi có sự khác biệt so với trước kia."
"Chư vị lắng nghe."
——
Trong vùng thế giới này có rất nhiều yêu vật tinh quái.
Những tinh quái yêu vật này, có một số loại là tự mình sinh sôi ở bên trong.
Nhưng đại đa số tinh quái yêu vật đến từ chính trong cảnh nội Đại Chu, chúng luôn làm hại chung quanh.
Đây là đệ tử Thủ Chính đạo môn khi du lịch thiên hạ đã bắt giữ được. . . Trong đó cũng không thiếu người của Ty Thiên giám, trấn thủ trong triều đình Đại Chu, lùng bắt yêu vật trở về, sau đó cũng đều đưa vào trong đó.
Đương nhiên, trong bức tranh, yêu vật tinh quái hiếm có cũng không nhiều, chân chính có huyết thống của yêu tiên thần thú, đa số đã bị Thủ Chính đạo môn hoặc Ty Thiên giám thu phục.
Dù thật sự có thần vật hiếm có lưu tại ở trong bức tranh, cũng đều là loại hung tính quá thịnh, không thể thu phục; hoặc là giết chóc quá nhiều, làm đất trời oán giận, bị vướng bởi nhân quả quấn quanh người nên không dám biến thành của mình.
Lần thịnh hội này, không phải tranh đấu lẫn nhau, mà là săn giết tinh quái yêu vật trong đó.
"Trong này đa số vì yêu quái gây họa tứ phương."
Vân Tích đạo nhân nói rằng: "Nhiều năm tích lũy, số lượng không ít, lần này thứ tự của các ngươi chính là ai săn giết được số lượng yêu quái càng nhiều, hơn nữa ai săn giết yêu quái có đạo hạnh càng cao hơn. . . Thế nhưng, tinh quái yêu vật do thiên địa trong đó sinh sôi đi ra, chỉ cho là sinh linh do thiên sinh địa dưỡng trong đó, một khi giết nhầm những sinh linh này, thì sẽ bị giảm điểm đi gấp mười lần yêu để trung hoà."
Lời này nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Chỉ có thể giết hung vật, không thể giết vật thiện?
Làm sao để nhận biết vật thiện và hung vật?
Mọi người nhìn nhau không nói gì.
Tô Đình sờ sờ cằm, nhếch miệng lên một vệt ý cười.
Người khác không biết, Nguyên Phong sơn biết.
Mà hắn chính là trưởng lão Nguyên Phong sơn.
Thế nên hắn cũng biết.