Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 219: Người Tốt Sống Không Lâu, Tai Họa Di Ngàn Năm




     "Lời đã đến đây rồi, những chuyện chư vị nên hiểu rõ thì cũng đã rõ."

Vân Tích đạo nhân duỗi tay vung lên, nói rằng: "Chư vị đừng ngăn cản, ta sẽ lập tức đưa các ngươi vào, sau đó phải xem bản lĩnh của chính chư vị rồi."

Ông ta vừa nói xong lời này đã có gió to cuồn cuộn, cảnh tượng trước mắt bắt đầu biến thành mông lung không rõ.

Vân Tích đạo nhân có bản lĩnh cao thâm, đã có thể cưỡi mây đạp gió, đủ để làm mưa làm gió.

Mọi người không ngăn cản, để mặc hắn làm.

Lúc này gió to thổi, cuốn mọi người đều bay lên trời, cảnh tượng đẹp như tranh cuốn vậy.

Chỉ trong nháy mắt, biển người trước mắt đã lập tức biến mất, âm thanh ầm ĩ cũng không còn, vô cùng yên tĩnh.

Trước mắt trống trải, nhìn một cái là không sót gì.

Trong phút chốc, biến hóa khiến chênh lệch rất lớn, khiến Dư Nhạc cũng hoảng hốt một chút.

Vân Tích đạo nhân hít sâu một hơi, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa giống như chịu áp lực càng sâu, ông ta cúi người hành lễ về phía nơi ở của quốc sư rồi nói: "Bước đầu đã thành, chỉ đợi bọn hắn dựa vào bản lĩnh của mình để tranh cướp tạo hóa."

——

Trong lúc hoảng hốt, càn khôn cuốn ngược, đấu chuyển tinh di.

Tô Đình từ giữa không trung rơi xuống đất, nhưng quanh thân không có người khác.

Khi Vân Tích đưa mọi người vào bức tranh, cơn gió to kia đã tách đám người ra, rải rác ở khắp các nơi.

Nhưng Tô Đình đã sớm chuẩn bị, dùng Chân khí bọc tiểu tinh linh cùng với tiểu bạch xà ở bên người, vì vậy mới không lạc nhau.

"Đây chính là thế giới trong bức tranh sao?"

"Đúng đấy, tự thành một giới, cũng không khác gì ngoại giới cả, đều có non xanh nước biếc, không khí cũng trong lành, cũng có chim bay cá nhảy, các loại sinh linh."

"Đúng là kỳ diệu a."

"Tất nhiên là kỳ diệu, nhưng càng kỳ diệu hơn là vị tiên gia có thể luyện cả một vùng thế giới vào trong bức tranh này, đây chính là thủ đoạn còn cao hơn cả việc chuyển núi lấp biển đấy."

"Vậy bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu săn giết các loại con mồi sao?"

"Giết con mồi gì?"

Tô Đình khoát tay áo một cái, nói rằng: "Tuy rằng Tô mỗ có thần đao, giết chóc so với đạo thuật nào còn hung hãn ác liệt hơn, cũng đủ để giết đám tinh quái yêu vật trong thế giới này cạn kiệt. Thế nhưng cách làm từng bước này không thích hợp với Tô mỗ bây giờ."

Tiểu tinh linh chợt nói: "Ngươi muốn đi đường tắt?"

Tô Đình cả giận nói: "Cái gì gọi là đường tắt? Nói dễ nghe một chút, thế này gọi là động não, chính là bày mưu cẩn thận rồi mới hành động, bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, tái ông thất mã ai biết không phải là phúc. . . Phi, câu phía sau không tính!"

Hắn nói như vậy, đồng thời lại thả tri giác ra, tìm kiếm khu vực thích hợp ở bốn phía xung quanh.

Chỉ vừa thả ra tri giác đã phát hiện có hai ba người tu hành cũng rơi xuống trên đỉnh núi gần đây, trong đó có một người tính tình vội vã, thậm chí đã tìm đến một tinh quái hung mãnh, hai phe đang ác đấu, nhưng người kia đã rơi vào hạ phong.

Nhưng Tô Đình thấy rõ, tuy rằng người này rơi vào hạ phong, nhưng cũng ở thế bất bại, cũng là người có bản lĩnh, hơn nữa Chân khí lâu dài, có thể chống đỡ thêm chốc lát, đợi con tinh quái kia hết sức thì hắn sẽ đắc thắng.

"Đánh thật quá gian khổ."

Tô Đình lắc đầu cảm thán.

Tiểu tinh linh cũng phát hiện động tĩnh ở nơi này, hỏi: "Ngươi nói tái ông thất mã ai biết không phải là phúc, có phải là muốn để người ta đánh gần đủ rồi, sau đó đồng thời giải quyết người này cùng con tinh quái kia?"

Tô Đình khụ một tiếng rồi nói: "Kế này gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi."

Nói xong, hắn phất phất tay, nói rằng: "Nhưng chuyện gì có ngoại lệ, nếu như kẻ trước mắt này là Đỗ Hằng, ta nhất định sẽ bẫy chết hắn, nhưng nếu vị đạo hữu này đánh khốn khổ gian nan như vậy, ta sẽ không bắt nạt người ta."

Tiểu tinh linh lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt có chút quái lạ, hỏi: "Có phải là vì ngươi đánh không lại người ta?"

Tô Đình giận dữ nói: "Đánh rắm! Ta thật sự muốn động thủ thì người tu đạo tàn huyết cộng với một tinh quái không còn huyết, không phải chỉ cần một đao sao? Ta chỉ là dùng ít sức đi thôi. . . Đánh từng kẻ quá phiền phức, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi dưỡng sức, sau này không lên tiếng thì thôi, một khi cất tiếng hót sẽ kinh người, đây chính là chuyện nhất lao vĩnh dật, lẽ nào không ổn?"

Tiểu tinh linh nháy mắt một cái, nói: "Dùng ít sức một chút? Nhất lao vĩnh dật?"

Tô Đình khụ một tiếng, lặng lẽ liếc mắt nhìn lên trời, vỗ vỗ quần áo, nói: "Ta không nói gì, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, ta phải thử đột phá Thượng nhân cảnh."

Tiểu tinh linh kinh ngạc nói: "Ngươi nhanh như vậy?"

Khi ở Bạch Kham sơn, Tô Đình vừa mới Ngưng Pháp đột phá tới tầng ba, bây giờ đã tới đỉnh phong tầng ba, có thể thử nghiệm đột phá Thượng nhân cảnh, ngưng tựu Âm Thần, luyện thành pháp lực?

Tốc độ này cũng quá nhanh đi?

Tô Đình thấy nàng kinh ngạc như thế, khẽ mỉm cười, khiêm tốn nói: "Cũng không tính là nhanh, vừa mới đạt đến mong muốn trong lòng ta mà thôi."

——

Trong Ty Thiên giám.

Tình cảnh trên vòm trời vô cùng hùng vĩ, khắp nơi đều là người tu hành, từng hành vi cử chỉ của bọn hắn đều bày ra trước mắt.

Mà trong lần thịnh hội này, người trẻ tuổi kiệt xuất tuấn ngạn có không ít.

Nhưng ở trong mắt Ty Thiên giám, người nổi bật nhất nơi này, không ai sánh bằng Tô Đình.

Dù đạo hạnh thấp kém, nhưng cũng là trưởng lão Nguyên Phong sơn.

Lấy đạo hạnh tầng ba lại có thể hưởng đãi ngộ của Chân nhân Dương Thần, có bối phận hàng chữ Cổ.

Chuyện này cũng đủ khiến Ty Thiên giám phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Không chỉ có Vân Tích đạo nhân, cũng không chỉ có Trung Quan Chính, ngay cả quốc sư đương triều cũng chú ý rất nhiều tới hắn.

Kỳ thực bỏ qua thân phận này, Tô Đình cũng không phải người có đạo hạnh cao nhất ở bên trong, cũng không chói mắt nhất, nhưng lại có thân phận như thế khiến không ai có thể lơ là hắn.

Bởi vì ở trong Ty Thiên giám, dù cho Chân nhân Dương Thần cũng biết Tô Đình có tiềm lực, trong số những người tu hành trẻ tuổi ở triều đình Đại Chu này, hắn thật sự có bản lĩnh sâu không lường được nhất.

"Quái lạ."

Ông lão thân là Trung Quan Chính, lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói nhỏ: "Người tu hành khắp nơi đều nghĩ trăm phương ngàn kế, không săn giết hung thú thì chính là kết bè kết đảng, nhưng vị trưởng lão tuổi trẻ của Nguyên Phong sơn này lại muốn làm gì?"

Tô Đình trong bức tranh đang tìm một nơi, dường như muốn bắt đầu bế quan lâu dài.

Trung Quan Chính thấy rõ tình cảnh này, dù ông có đạo hạnh cao thâm, tuổi tác khá lớn, cũng có từng trải nhiều năm, nhưng trong lòng khó tránh khỏi nghi hoặc, cũng hơi có mờ mịt.

Không chỉ có ông, trong Ty Thiên giám, nhân vật được biết chuyện đều quan tâm vị ngoại môn trưởng lão của Nguyên Phong sơn này, nhìn thấy tình cảnh kia đều cảm thấy mê man, không biết ý nghĩa.

Dư Nhạc từng tiếp xúc qua cùng Tô Đình cũng có nỗi nghi ngờ tương tự.

Có lẽ chỉ có Vân Tích đạo nhân, mới miễn cưỡng hiểu rõ một chút.

"Chẳng trách có thể trở thành trưởng lão Nguyên Phong sơn, thiên phú tu hành là một chuyện, bản lĩnh đấu pháp là một chuyện, tác phong đê tiện vô liêm sỉ, gian xảo giả dối như vậy, chỉ sợ cũng là một điểm khiến Nguyên Phong sơn coi trọng."

Trong lòng Vân Tích đạo nhân thầm cảm khái như vậy.

Người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm.

Tai họa như Tô Đình, có lẽ trên đường tu hành cũng không dễ chết yểu.

Khi hắn có tiềm lực vô cùng, lại không dễ chết yểu, như vậy ngày sau hơn nửa là có thể trưởng thành, trở thành trưởng lão Nguyên Phong sơn hàng thật đúng giá.

Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Nguyên Phong sơn coi trọng?

Sắc mặt Vân Tích đạo nhân hơi đổi một chút, cuối cùng buông tiếng thở dài.