Trong bức tranh tự tạo thành một giới, trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc.
Trong núi hẻo lánh này có một hang động, chỉ thấy một thiếu niên ngồi khoanh chân bên trong, đang nhắm mắt tu hành, hô hấp lâu dài, tia sáng ẩn hiện, trong lúc hoảng hốt hình như có cả tiếng sấm ầm ầm, trầm thấp mà dày nặng.
Sau chốc lát, mới thấy thiếu niên kia mở mắt ra, một tia xanh trắng lộng lẫy lóe ra, đủ thấy đạo hạnh người này cao thâm, đã tới cấp độ hư thất sinh điện.
Nếu ở trong phàm trần, nhân vật như vậy hầu như đã là thần tiên rồi.
"Đáng tiếc, còn kém nửa bước."
Tô Đình thầm nói: "Chỉ cần vượt quá nửa bước này, ta có thể ngưng ba hồn bảy vía thành Âm Thần, mà chân khí của ta cũng đủ để ngưng tụ pháp lực. . . Nếu như có nội tình như vậy, kết hợp với bản lĩnh đấu pháp của ta cũng đủ để tung hoành ở trong thế giới này, quả thật chính là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ."
Bây giờ hắn Ngưng Pháp chính là ngưng tụ thiên ý, nhưng rốt cuộc vẫn là đạo hạnh tầng ba, so với Thượng nhân thì đúng là không cùng một cấp độ.
Hắn vẫn là hồn phách.
Mà Thượng nhân đã thành Âm Thần.
Hắn vẫn tu hành Chân khí.
Còn Thượng nhân đã ngưng tụ pháp lực.
Người tu hành và Thượng nhân chính là hai cấp độ.
Tô Đình dựa vào chuyện chính mình ngưng tụ thiên ý, kết hợp với các loại bản lĩnh đấu pháp, sẽ không kém gì đám Thượng nhân trong núi này, thế nhưng dù sao nội tình vẫn không đủ.
Mà nếu hắn đột phá tới Thượng nhân cảnh, ngưng tụ ra Âm Thần, hóa thành pháp lực, như vậy hắn dựa vào ngưng tụ thiên ý, dựa vào bản lĩnh đấu pháp, trong đám rất nhiều người trẻ tuổi tham gia thịnh hội này đúng là khó gặp địch thủ.
Chỉ là hắn vẫn cách nửa bước nhỏ nữa mới đạt tới Thượng nhân.
"Chỉ nửa bước, nhưng chính là khác biệt một trời một vực."
Tô Đình phun ra một ngụm khí, xa xôi nói: "Chỉ có điều, trong tay ta còn có hai đại trợ lực, dù cho là dựa vào đạo hạnh này, vậy cũng đã được rồi."
Hắn nghĩ như vậy rồi thu dọn một phen, chờ thu dọn xong sẽ lẳng lặng đợi tiểu tinh linh trở về, không lâu sau, hắn ở trong huyệt động khô khan này lại có chút không kiên nhẫn.
Lại đợi thêm gần nửa canh giờ nữa, ngay khi Tô Đình muốn ra ngoài.
Bỗng nhiên, hình như hắn có phát hiện, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên bầu trời mây xanh mênh mông, chợt có một tia sáng xanh hạ xuống, cấp tốc tới gần.
Đó là một con chim xanh, dưới bụng dán một viên châu màu trắng, dưới trảo cũng siết lấy một con bạch xà.
"Trở về rồi à?"
Tô Đình cười nói: "Rất đúng lúc, ngươi dò xét được bao nhiêu tin tức?"
Tiểu tinh linh liếc nhìn hắn một cái, nói: "Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Tô Đình không nổi giận, chỉ thoáng lắc đầu, than thở: "Xem ra là bản lĩnh quá nông cạn, không dám đi tra xét, nên không tra ra cái gì, cũng không nói ra được, kỳ thực ngươi không cần như vậy, Tô mỗ vẫn hiểu cho ngươi."
Tiểu tinh linh nghe vậy, giận dữ nói: "Ai nói ta không tra xét được tin tức? Ta chỉ không muốn nói cho ngươi!"
Tô Đình cười nói: "Mạnh miệng cũng bình thường, ta cũng hiểu được vậy."
Tiểu tinh linh cả giận nói: "Ngươi còn không tin ta? Vậy ngươi cẩn thận nghe, ta kể cho ngươi rõ rõ ràng ràng này, để ngươi biết thiên địa trong bức tranh này, không có chuyện gì mà ta không tra xét được."
Tô Đình giống như không nghe thấy, dường như không quá hứng thú, chỉ tiện tay vung lên, không hề để ý chầm chậm nói: "Rửa tai lắng nghe."
Tô Đình lừa dối tiểu cô nương, đưa tay vỗ vỗ vạt áo, thần sắc hờ hững, chỉ là trong lòng khẽ niệm một câu.
Mặc kệ tiểu nha đầu ngươi học được bao nhiêu bản lĩnh, dù sao vẫn là Tô mỗ ta kỹ cao hơn một bậc.
Muốn xuất sư, còn sớm lắm!
——
Tiểu tinh linh cẩn thận kể lại.
Không thể phủ nhận rằng ở trong vùng thế giới này, quả thật nàng có ưu thế cực lớn.
Bởi vì nàng có thể giương cánh bay cao, nhìn xuống đám người, mà người tu hành ở nơi này đều là tán tu trẻ tuổi ở Đại Chu, đều chưa đạt đến mức độ có thể cưỡi mây đạp gió.
Bởi vậy, tiểu tinh linh sẽ không gặp bao nhiêu nguy hiểm.
Hơn nữa nàng đã biến thành chim xanh, thu lại khí tức, ngược lại cũng có vẻ bình thường không có gì lạ, lại có tiểu bạch xàlà Cổ Xà có thể so với Thượng nhân, bảo vệ an nguy cho nàng nên không cần lo lắng.
Có bản lĩnh như vậy, nàng dò xét chung quanh, hầu như có thể tra xét hết các biến hóa xảy ra ở chung quanh.
"Kỳ thực sau khi săn giết tinh quái yêu vật ở nơi này, sẽ có một tia khí tức quấn quanh trên lệnh bài của ngươi, giết được càng nhiều, tích lũy càng nhiều, mà giết được tinh quái yêu vật càng lợi hại thì khí tức sẽ càng nồng."
"Ở trong đám người này còn có mấy người ngoại lệ, ví như vị Đông Phồn tăng nhân kia, có vẻ không muốn giết chóc, nhưng hắn có thể trấn áp tinh quái yêu vật, đồng thời giảng pháp hàng phục, vẫn có khí tức hiện ra trong lệnh bài."
"Còn có mấy người, có thể hàng phục tinh quái yêu vật để bản thân sử dụng, thế nhưng hàng phục còn phiền phức hơn cả giết chóc. . . Nhưng ta thấy bọn hắn thu phục tinh quái yêu vật càng ngày càng nhiều, bản lĩnh chỉ sợ cũng càng ngày càng cao."
"Nhưng hiện tại còn có một chuyện khá nghiêm trọng."
Tiểu tinh linh nói tới đây, vô cùng thần bí nói: "Nhưng ta không nói cho ngươi."
Tô Đình cười hắc hắc nói: "Ngươi thăm dò một chuyện rất nghiêm trọng, nhưng không biết chuyện này rốt cuộc ra sao, nên chỉ có thể hàm hồ nói thế thôi chứ gì?"
"Đánh rắm!"
Tiểu tinh linh học giọng điệu của Tô Đình, nổi giận mắng: "Ta làm sao có thể không tra được? Chuyện nghiêm trọng chính là con mồi tron thế giới này đang không ngừng giảm, thậm chí có không ít người bắt đầu giết nhầm sinh linh sinh sôi trong thế giới này. . . Có lẽ tinh quái yêu vật trong vùng thế giới này cũng sắp cũng bị đuổi tận giết tuyệt rồi."
Tô Đình giả vờ kinh ngạc, nói rằng: "Đuổi tận giết tuyệt? Sau khi giết tuyệt, chính là dựa vào khí tức tích lũy trên lệnh bài để phân cao thấp, để phán định thứ tự lần thịnh hội này sao?"
Tiểu tinh linh hừ nói: "Nào có đơn giản như vậy? Trước đó có một số người tranh cướp con mồi nên ra tay đánh nhau, không ngừng tranh đấu, nhưng rất nhiều người trong lúc tranh đấu phát hiện khi chính mình thắng được đối phương, hầu như có thể tru diệt đối phương thì lệnh bài của đối phương sẽ kích hoạt chế độ bảo mệnh, đưa người thua đi, mà trong quá trình này, khí tức trên lệnh bài của kẻ bại sẽ tràn ra. . . Chỉ cần ngươi xử lý được là có thể thu vào lệnh bài của chính mình, tương đương với ngươi cướp đoạt chiến tích của đối phương."
Tô Đình sờ sờ cằm, thấp giọng nói: "Đấu đến hiện tại, quả nhiên có người phát hiện ra điểm này."
Liên quan tới điểm ấy, Tô Đình đã sớm biết, thế nên hắn không có làm từng bước, không đi săn giết hung thú từ lúc bắt đầu.
Phương thức như thế chỉ cần chăm chỉ, liên tiếp giết chóc mấy chục con tinh quái yêu vật, đánh đên mệt bở hơi tai, sao có thể thoải mái so với chuyện một lần cướp sạch được?
Bây giờ Tô Đình chỉ cần tìm được một người có chiến tích không kém, đánh bại đối phương là có thể chiếm được chiến tích của người đó làm của riêng, chính là nhất lao vĩnh dật.
Chỉ cần đánh bại một người, chính là đã tru diệt rất nhiều tinh quái yêu vật.
Đơn giản biết bao nhiêu?
Chính bởi vậy, đến lúc này, trong vùng thế giới này cũng nên nổi gió tanh mưa máu.
Nếu không phải có lệnh bài hộ thân, không biết sẽ có bao nhiêu người tu hành chết.
"Phương pháp này ngược lại không tệ."
Tô Đình chà chà nói: "Lần thịnh hội này, còn đặc sắc hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta."