Trong bức tranh.
Tô Đình đi ra bên ngoài hang động.
Tiểu tinh linh hỏi: "Bây giờ chúng ta đi tìm ai?"
Tô Đình thuận miệng đáp: "Đỗ Hằng."
Tiểu tinh linh giống như nghe không rõ lắm, hỏi lại: "Ai cơ?"
Tô Đình nghiêng đầu nói: "Không tìm hắn được sao?"
Tiểu tinh linh vội gật đầu, đáp: "Đương nhiên là không được, trước mắt hắn là người có danh tiếng cao nhất, bản lĩnh của bản thân hắn cũng thuộc hàng cao nhất, còn thu phục được rất nhiều người lợi hại, người không dễ trêu chọc nhất trên đời này chính là hắn."
"Có không dễ trêu thì Tô tiểu gia ta đều đã trêu tới."
Tô Đình vuốt cằm, nói rằng: "Nhưng hiện tại quả thật đúng là vẫn hơi sớm, cái gọi là cây lớn thì đón gió to, căn cơ của hắn ta cũng không vững chắc, chỉ sợ không ít người vẫn ẩn trong bóng tối, muốn giả heo ăn hổ, đang theo dõi con cọp là hắn ta này."
Nói xong, Tô Đình cười nói: "Con cọp giấy này, đừng thấy thế của hắn ta hung mãnh, người ở bên cạnh hắn ta, tám chín phần mười trong lòng đều mang ý xấu, nếu tìm được cơ hội sẽ phản hắn. . . Hiện tại chúng ta động thủ đúng là hơi sớm, đợi đến lúc cuối cùng, tự nhiên sẽ có người theo dõi hắn."
Tiểu tinh linh hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"
Tô Đình nở nụ cười hai tiếng, nói rằng: "Hiện tại?"
Hắn chỉ về phía trước, hơi mỉm cười nói: "Phía trước có một tên ngu xuẩn đang nhìn chằm chằm ta, hơn nữa dường như trong lệnh bài của hắn tích trữ tinh khí nhiều đến ức có thể khiến người ta chảy nước miếng, chỉ cần loại được hắn, dù không sánh được với Đỗ Hằng, nhưng thứ tự cũng sẽ không thấp."
Hắn dùng ngữ khí bình thản, giọng điệu đầy thản nhiên.
Mà ở phía trước cách đó không xa, dường như có một chút động tĩnh.
Mơ hồ có thể thấy cảnh tượng ở chỗ kia bỗng nhiên khẽ vặn vẹo.
Thân ảnh một đạo nhân lóe lên một cái rồi biến mất.
Chính là Ngũ Nguyệt đạo nhân tinh thông ám sát!
Hắn thấy Tô Đình nói toạc ra chỗ ẩn núp của hắn, trong lòng biết thiếu niên nhìn như mới tầng ba này có cảm giác nhạy cảm, rất không tầm thường.
Tuy rằng bản thân hắn chính là Thượng nhân, đạo hạnh cao hơn đối phương, nhưng cũng không muốn thêm chuyện.
Chủ yếu nhất chính là lệnh bài trên người thiếu niên này không có một chút tích trữ tinh khí nào.
Một tên quỷ nghèo, không đáng lãng phí khí lực.
"Muốn đi?"
Tô Đình cười ha ha, nói rằng: "Đang chờ chính là ngươi đấy!"
Chỉ thấy cách đó hơn trăm trượng phía trước, mặt đấy bỗng đùn lên.
Một quả cầu bằng đất đá bắn ra khỏi mặt đất.
Oành!
Quả cầu đá kia nổ tung, bên trong có một lực sĩ bằng đất đá, sau đó đập tới người kia.
Ầm ầm một tiếng!
Ngũ Nguyệt đạo nhân vừa mới tới gần nơi này đã bị mạnh mẽ đập xuống đất.
Trong hư không vốn vô hình vô tướng, lại đột nhiên hiện ra thân ảnh một đạo nhân, khóe miệng chảy máu, sắc mặt âm trầm.
"Quả nhiên rất quái lạ."
Ngũ Nguyệt đạo nhân lau đi vết máu, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, trong lòng âm thầm hối hận.
Khi nhìn thấy thiếu niên này, hắn đã cảm thấy rất quái lạ.
Thịnh hội tiến hành đến bây giờ đã gần đến lúc kết thúc.
Nhưng lệnh bài của thiếu niên này không có tích trữ gì, chứng minh cho chuyện thiếu niên này không hề giết tinh quái yêu vật.
Hoặc là thiếu niên này bản lĩnh thấp kém, không giết được tinh quái yêu vật, dù sao hắn mới chỉ có đạo hạnh tầng ba.
Nhưng thiếu niên này không bị người khác loại ra, hay là vì hắn nhát gan sợ phiền phức nên lẩn trốn đi.
Ngũ Nguyệt đạo nhân quan sát hắn một hồi, vốn chỉ là nhất thời nổi hứng, rốt cuộc lệnh bài của thiếu niên này không có tích trữ gì.
Nhưng không ngờ thiếu niên khiến hắn nhất thời nổi hưng này có vẻ trêu chọc không dễ trêu.
"Có thể nhìn thấu thuật ẩn nấp của ta, coi như ngươi lợi hại."
Ngũ Nguyệt đạo nhân hơi biến sắc mặt, trầm giọng nói: "Nhưng bản lĩnh của ta không chỉ có như vậy, dù sao ngươi mới chỉ là tán tu tầng ba mà thôi."
Tô Đình nghe xong lời này, lại cảm thấy có chút quái lạ.
Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn tiểu tinh linh, dường như đã hiểu rõ cái gì.
Lời nói tương tự, hắn từng nghe qua ở Bạch Kham sơn.
Lúc đó tên Thượng nhân áo xanh ở Bạch Kham sơn kia nói xong câu đó, Âm Thần đã xâm nhập vào trong đầu Tô Đình.
Sau đó bị Tô Đình tiêu diệt.
Sau đó bị tiểu tinh linh dùng đao gió chém thành đầu heo.
Lẽ nào tên này cũng muốn trực tiếp tặng món ăn?
"Món ăn này đưa đến còn thuận tiện so với thức ăn bên ngoài."
Tô Đình chợt lóe lên ý nghĩ.
Sau đó lâp tức có một tia khí tức âm u, thâm nhập vào nê hoàn cung.
Tô Đình nhất thời cứng đờ bất động.
Trong lòng tiểu tinh linh lóe lên một suy nghĩ.
Món ăn này lại tự mình nhảy vào trong mâm!
——
Kinh thành.
Đạo quan.
Nơi này là đạo quan mà Nguyên Phong sơn lập ở kinh thành thành, xem như là vị trí cơ sở ngầm của Thánh địa Đạo môn này ở chốn hồng trần trần thế, dùng để quan sát triều cục rung chuyển, suy đoán hướng đi của thiên hạ.
Dư Nhân nhìn về phía Ty Thiên giám, cau mày nói: "Thịnh hội đã bắt đầu một thời gian rất dài rồi, theo đạo lý thì cũng nên gần kết thúc, không biết nhị lão gia tham gia lần thịnh hội này có thể hiện thế nào?"
Bên cạnh Dư Nhân còn có một vị sư huynh mới vừa xuất quan không lâu, ở trước đây không lâu, mới biết được trong môn phái có thêm một vị nhị lão gia này.
Người này tên là Dư Cấm, đạo hạnh gần đạt tới tầng sáu, gần như có bản lĩnh cưỡi mây đạp gió, nghe Dư Nhân nói lời này xong cũng chỉ khẽ mỉm cười, trong tay giơ lên một lá bùa.
Dư Nhân thấy mình vừa mới đề cập tới nhị lão gia, sư huynh đã vung lá bùa này lên, trong lòng nhất thời hơi mừng rỡ, hỏi: "Sư huynh biết được động tĩnh lúc này ở Ty Thiên giám?"
Dư Cấm hơi khẽ gật đầu, nói rằng: "Không sai, ta mới vừa thu được chút tin tức từ Ty Thiên giám."
Dư Nhân hỏi: "Có tin tức của nhị lão gia sao? Hắn ở trong đó thế nào?"
Dư Cấm không trả lời, chỉ cười hỏi: "Đệ có vẻ vô cùng để bụng đối với vị nhị lão gia của chúng ta này? Lẽ nào đệ không cảm thấy khó chịu? Tuổi tác của hắn còn nhỏ hơn cả chúng ta, đạo hạnh cũng thấp hơn chúng ta, thế mà lại chính là sư thúc tổ của chúng ta?"
Dư Nhân cau mày nói: "Bối phận chính là bối phận, nào có gì phải khó chịu chứ? Hắn là sư thúc tổ của chúng ta, như vậy chính là sư thúc tổ, dù trước đó không phải người trong môn phái chúng ta, nhưng bây giờ cũng là trưởng lão trong môn phái, nhất cử nhất động của hắn ở Ty Thiên giám, chúng ta đều nên quan tâm, nếu hắn có thể đắc thắng, cũng coi như Nguyên Phong sơn chúng ta có chút mặt mũi."
Dư Cấm cười ha ha nói: "Nào có mặt mũi gì? Mời một tán tu tầng ba làm trưởng lão, trong môn phái có lẽ cũng cảm thấy xấu hổ, bằng không cũng không đến nỗi đến hiện tại còn ẩn giấu tin tức, có thể thấy được là trong sơn môn chúng ta cũng có không ít tổ tông cho rằng đây là việc không nên để cho người khác biết."
Dư Nhân quát lên: "Sư huynh nói năng cẩn thận!"
Dư Cấm cười ha ha, giơ lá bùa kia lên, cười nói: "Sư đệ có biết bên trong viết cái gì không?"
Dư Nhân cau mày nói: "Cái gì? Chẳng lẽ là sư thúc tổ chúng ta đã bị loại?"
Dư Cấm khẽ lắc đầu, lộ ra vẻ tựa như cười mà không phải cười, hơi có trào phúng, nói rằng: "Bị loại thì không đến nỗi, thế nhưng thứ tự của hắn lại là người cuối cùng. . . Có người nói khi hắn tiến vào trong bức tranh, đã lập tức tìm một nơi, bắt đầu bế quan trong một hang động không có tinh quái, trong lệnh bài không có một chút tích lũy nào."
Dư Nhân nghe vậy thì lộ ra vẻ suy tư, qua một lát mới hỏi: "Sư huynh cảm thấy nhị lão gia đang sợ?"
Dư Cấm nghe ngữ khí của hắn quái lạ, cười nói: "Lẽ nào không phải? Hắn có bản lĩnh thấp kém, nên tự mình biết mình, thế nên mới nấp ở một chỗ, muốn đợi đến cuối cùng, may mắn còn sót lại, tuy rằng trong lệnh bài không có tinh khí tích lũy, nhưng người vẫn ở trong cũng đủ tiêu chuẩn."
Dư Nhân khẽ lắc đầu, nói rằng: "Có lẽ huynh có thể đổi một góc độ để suy nghĩ. . . Hắn không coi những tinh quái yêu vật kia là con mồi, mà là coi những người tu đạo khác là con mồi."
Dư Cấm nghe vậy, sắc mặt không ngừng thay đổi, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, giễu cợt nói: "Chỉ dựa vào đạo hạnh tầng ba kia của hắn? Cần phải biết là bên trong có không ít Thượng nhân đã tu thành Âm Thần."
Dư Nhân lạnh nhạt nói: "Trận thịnh hội này, cũng không phải cứ có đạo hạnh cao thâm là có thể thủ thắng. Huống chi, cho dù là lên võ đài luận võ, nhị lão gia của chúng ta cũng chưa chắc sẽ bị bại."
Dư Cấm cười nói: "Đệ cho rằng tên đạo sĩ dởm kia có bối phận đột nhiên cất cao, thì nhất định là người tài sao?"
Nói xong, hắn lắc đầu nói: "Ta tra xét rồi, lúc đó sư tổ chúng ta là có lý do riêng khó nói mới nhận xuống một sư đệ cùng thế hệ như thế."
"Lý do riêng khó nói?"
Dư Nhân nói rằng: "Tuổi tác hắn nhỏ hơn so với chúng ta, đạo hạnh cũng thấp hơn, thân phận lại đột nhiên cao hơn so với chúng ta, bối phận cũng cao cao không thể với tới. . . Thế nên huynh không phục?"
Dư Cấm bình tĩnh nói: "Không chỉ có một mình ta không phục, tuy rằng trong môn phái quy củ nghiêm ngặt, bối phận không thể vượt qua, nhưng dù sao hắn là người ngoài, tuổi cũng quá nhỏ, tư lịch quá nông, bản lĩnh quá thấp, không thể phục chúng."
Dư Nhân từ tốn nói: "Lý do riêng khó nói? Đệ thật cho là sư tổ nhận nhị lão gia, tất cả đều là do lý do riêng khó nói?"
Dư Cấm hỏi: "Không phải thế thì sao?"
Dư Nhân chậm rãi nói rằng: "Sư tổ của chúng ta đức cao vọng trọng, địa vị cực cao, thế nhưng Nguyên Phong sơn vẫn không phải sư tổ chúng ta có thể một tay khống chế. . . Muốn mời một hậu bối làm trưởng lão, cần phải trải qua chưởng giáo cho phép, chư vị trưởng lão nhận định, mới có thể thành sự."
Dư Cấm cười lạnh nói: "Bây giờ trong môn phái không công bố thân phận của hắn, tự nhiên chính là trong môn phái không chấp nhận."
Dư Nhân lắc đầu nói: "Trong môn phái không công bố, có lẽ có ẩn tình khác, có lẽ chỉ là bảo vệ nhị lão gia, thế nhưng sư tổ của chúng ta có thể chưa được chưởng giáo cho phép, chưa được trưởng lão nhận định, trực tiếp cho một người thân phận ngoại môn trưởng lão, huynh biết điều này đại biểu chuyện gì không?"
Dư Cấm trong lòng mơ hồ phát hiện cái gì, nói: "Đại biểu chuyện gì?"
Dư Nhân chậm rãi nói rằng: "Đại biểu sư tổ rất coi trọng nhị lão gia, cho rằng hắn mặc dù chỉ có đạo hạnh tầng ba, là hậu bối chừng mười tuổi, vẫn có thể để cho chưởng giáo cùng trưởng lão trong môn phái tán thành thân phận của hắn. . . Sư tổ dám to gan tiên trảm hậu tấu, không sợ chưởng giáo nổi giận, không sợ chư vị trưởng lão chê trách, chính là vì ngài ấy có đầy đủ tự tin, nhị lão gia có đủ bản lĩnh khiến người chịu phục."
Dư Cấm khẽ cau mày, nói: "Tất cả đều là một mình đệ nói thôi."
Dư Nhân đang muốn nói chuyện.
Đột nhiên, lá bùa trong tay Dư Cấm bắt đầu cháy rừng rực.
Hai người thấy thế, hai mặt nhìn nhau.
Dư Cấm tung tro tàn lá bùa lên trên không trung.
Hai người thấy nội dung của lá bùa, thần sắc khác nhau.
Sắc mặt Dư Cấm biến đổi, trong lòng tâm tư chập trùng, tựa hồ có hơi biến hóa.
Dư Nhân phun ra ngụm khí, nói: "Quả thế."
Thời gian nháy mắt.
Tô Đình vốn có thứ tự cuối cùng.
Có thể đánh bại Ngũ Nguyệt đạo nhân tinh thông ám sát, cướp đoạt thành tích của đối phương, thay thế thứ tự của đối phương.
Đây là lần thứ ba Ngũ Nguyệt đạo nhân thất thủ từ khi ra tay ám sát tới nay.
Nhưng cũng là lần thứ nhất bị thua.
Dư Nhân hỏi: "Sư huynh cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Dư Cấm hơi đổi một chút, chợt đáp: "Ngũ Nguyệt đạo nhân, tinh thông ám sát, nhưng bản lĩnh mới chỉ tầng bốn, đối với ta thì chỉ cần lật tay là có thể giết, có năng lực gì?"
Dư Nhân mỉm cười nói: "Nhưng sư huynh có bản lĩnh tầng sáu, mà nhị lão gia ra tay chỉ dựa vào đạo hạnh tầng ba."
Dư Cấm vầng trán hơi nhíu, nói: "Đạo hạnh của ta cao hơn hắn, chính là bản lãnh của ta."
Dư Nhân chậm rãi nói: "Tiềm lực của huynh kém xa hắn."
Dư Cấm nhất thời trở nên trầm mặc, chỉ là sau một chốc, lại đáp: "Tiền đề là hắn không được chết trẻ."
Dư Nhân nở nụ cười tiếng, nói rằng: "Đây là mệnh số, trừ bỏ Đạo môn tổ sư, Thiên Đình Đế Quân, Địa phủ Âm Thiên Tử, ai có thể biết được mệnh số đây? Nhưng trong môn phái coi trọng như thế, như vậy nhị lão gia khẳng định là sẽ làm huynh càng thêm bất ngờ."
Dư Cấm nhất thời trầm mặc không nói.
Dù không muốn thừa nhận.
Nhưng sự không phục trong lòng hắn dường như cũng giảm đi một chút.