Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 225: Diệt Âm Thần




     Trong bức tranh.

Tiểu tinh linh biến thành chim xanh, đứng trên vai Tô Đình, ôm tiểu bạch xà, khe khẽ hát.

Mà hai mắt Tô Đình vô thần, con ngươi tan rã.

Đứng đối diện hắn, Ngũ Nguyệt đạo nhân khép hờ hai mắt, trong tay băt ấn.

"Sao bọn hắn chính diện đánh không được, lại cứ muốn dùng Âm Thần của Thượng nhân đến bắt nạt ba hồn bảy vía của hắnthế?"

Tiểu tinh linh nhìn tiểu bạch xà, dặn dò: "Sau này không nên tùy tiện bắt nạt người, không cẩn thận sẽ thành tự dâng món ăn đấy. . ."

Nàng vừa dứt tiếng, đã thấy Tô Đình mở hai mắt ra, thần thái sáng láng.

"Lần này thu hoạch đúng là không nhỏ."

Tô Đình chẹp chẹp miệng, nói: "Món ăn này cũng coi như món đại bổ, nếu không phải vì Tô mỗ chú trọng căn cơ, chỉ sợ hấp thu lực lượng Âm Thần của hắn, ta sẽ vọt thẳng tới Thượng nhân cảnh."

Hắn nhìn về phía Ngũ Nguyệt đạo nhân ở đằng trước, bỗng nhiên bật cười.

Kỳ thực đạo hạnh của Thượng nhân ứng phó với người tu hành tầm thường, đa số chỉ cần phất tay là có thể trấn áp.

Nhưng một số người tu hành tầng ba, tuy rằng đạo hạnh thua kém một bậc, mà bản lĩnh đấu pháp lại không hẳn đã kém Thượng nhân, hoặc có thể nói là vô cùng khó chơi, bởi vậy, đối với Thượng nhân thì nhân vật khó chơi như vậy đành phải vận dụng Âm Thần, giết chết hồn phách.

Chỉ là Tô Đình quá mức đặc biệt.

Hắn tuy chỉ có đạo hạnh tầng ba, lại có thủ đoạn có thể giết chết Âm Thần.

Thế là vị Ngũ Nguyệt đạo nhân này, kì thực coi như món ăn dâng tận tới cửa.

"Lệnh bài này. . ."

Tô Đình cười đắc ý, đang muốn ra tay, đánh tới lệnh bài của đối phương để kích phát đặc tính của lệnh bài, đưa Ngũ Nguyệt đạo nhân ra khỏi bức tranh, rồi chiếm lấy tinh khí tích trữ bên trong.

Nhưng còn chưa kịp động thủ, đã thấy lệnh bài kia đột nhiên vỡ nát, chia năm xẻ bảy.

Tinh khí bên trong đều tràn ra.

Tô Đình hơi kinh ngạc.

Lệnh bài vỡ nát?

Không phải đã nói sau khi kích phát lệnh bài sẽ đưa người đi, cũng coi như thủ thắng sao?

Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, vội vã ra tay, nhanh chóng thu lấy số tinh khí đang tràn ra kia, thu vào lệnh bài của mình.

Bận việc một lúc, hắn mới thu hết tinh khí tràn ra kia vào lệnh bài của bản thân.

" Ngũ Nguyệt đạo nhân này tuy rằng thế đơn sức bạc, nhưng cũng tinh thông ám sát, mà đều ám sát những nhân vật có thứ tự khá cao, tích lũy lại cũng thực sự kiếm được không ít."

Tô Đình chầm trồ nói: "Câu nói không lên tiếng thì thôi, một khi cất tiếng hót sẽ kinh người, chính là để nói Tô mỗ."

Hắn nhìn về phía tiểu tinh linh, lại không khỏi khoác lác nói: "Nếu không phải vì trải nghiệm quá trình thịnh hội này, hiện tại Tô mỗ nhân vẫn đang tiếp tục bế quan, chờ đợi đến khi thịnh hội kết thúc, trực tiếp đánh bại người đứng đầu, đúng là nhất lao vĩnh dật. . . Hiện tại vì muốn trải nghiệm mới phiền phức như vậy, đánh bại từng người bọn hắn, cũng coi như là một loại lạc thú."

Tiểu tinh linh cười ha ha hai tiếng, giọng điệu khó hiểu.

Tô Đình còn muốn lên tiếng, lại bỗng nhiên ngẩn ra.

Tiểu tinh linh hỏi: "Làm sao thế?"

Tô Đình chỉ về phía trước, kinh ngạc nói: "Không phải nói sau khi lệnh bài kích phát sẽ đưa người ra bên ngoài bức tranh sao? Làm sao Ngũ Nguyệt đạo nhân này vẫn còn ở nơi này?"

Tiểu tinh linh nhìn lại, cũng rất mờ mịt.

——

Trong Ty Thiên giám.

Cảnh tượng trong bức tranh đột nhiên cứng đờ.

Dư Nhạc lại không phát hiện ra chuyện gì.

Chỉ là Vân Tích đạo nhân lại bỗng có chút bất an, nhìn lệnh bài vỡ nát ở bên trong, nhìn Ngũ Nguyệt đạo nhân lẳng lặng bất động, không khỏi có chút hoảng sợ.

Dù cho là nhân vật tầng sáu, cao nhân có Âm Thần đỉnh điểm, nhưng hắn vẫn có chút đau lòng.

Điều này đại biểu cho chuyện gì?

Ông ta cũng không rõ.

Nhưng ông ta vô cùng bất an.

——

Cùng lúc đó.

Trong chỗ ở của quốc sư.

Vị Trung Quan Chính đại nhân này hơi mỉm cười nói: "Xem ra là thắng bại đã phân."

Nói xong, ông thoáng xua tay rồi hơi cảm khái, nói: "Muốn tinh thông ám sát thì trước tiên phải tinh thông ẩn nấp, con đường tu hành của Ngũ Nguyệt đạo nhân này kỳ thực cũng giống y hệt ta."

Trung Quan Chính nhìn đạo nhân tuổi trẻ trong bức tranh, trong ánh mắt có vẻ khá tán thưởng, cũng có mấy phần tiếc hận.

Tuy rằng Ngũ Nguyệt đạo nhân này có đạo hạnh chỉ mới vừa bước vào Thượng nhân cảnh, nhưng ngay cả Thượng nhân tầng năm đều khó mà phòng bị, bị hắn ám sát đi, bị loại ra bên ngoài bức tranh.

Ngũ Nguyệt đạo nhân có thể nói là thể hiện rõ ví dụ điển hình của việc lấy yếu thắng mạnh.

Nhưng vị Tô sư thúc này lại hoàn toàn lật đổ ví dụ điển hình này.

Từ trước đến giờ Ngũ Nguyệt đạo nhân luôn lấy yếu thắng mạnh.

Mà Tô sư thúc này chỉ có đạo hạnh tầng ba, cũng là người lấy yếu thắng mạnh.

Nghĩ đến vị Ngũ Nguyệt đạo nhân này luôn luôn có thể ám sát nhân vật có đạo hạnh cao hơn bản thân, chỉ sợ ngay cả Thượng nhân có đạo hạnh tương đương với hắn đều sẽ không để ý nhiều, sao hắn có thể ngờ tới chuyện bị người có đạo hạnh thấp hơn đánh bại?

"Không hổ là trưởng lão Nguyên Phong sơn, chỉ là hắn làm thể nào mà thắng được?"

Trung Quan Chính cau mày nói: "Bản lĩnh này vẫn rất khó mà suy đoán, hắn có thể dễ dàng vượt qua Ngũ Nguyệt đạo nhân?"

Nhưng đúng lúc này, quốc sư bỗng nhiên nói : "Hai người bọn hắn lấy Âm Thần cùng hồn phách giao chiến, Tô Đình đắc thắng, hơn nữa. . ."

Nói tới đây, quốc sư bỗng nhiên dừng lại, không tiếp tục mở miệng.

Trung Quan Chính nghe ra điểm khác thường, kinh ngạc nói: "Quốc sư phát hiện chuyện gì?"

Quốc sư im lặng trong chốc lát, mới nói: "Lúc trước lệnh bài kích phát rồi, nhưng không thể bảo vệ đạo nhân kia. . . Vị Tô trưởng lão của Nguyên Phong sơn này đã đồng thời tiêu diệt Âm Thần của người ta và lệnh bài của ta,."

Trung Quan Chính ngẩn ra, sau đó mới phản ứng được với từng lời nói của quốc sư, rốt cuộc đại diện cho cái gì.

"Ý của quốc sư là Ngũ Nguyệt đạo nhân này ở bên trong thịnh hội, bị người diệt Âm Thần?"

"Không sai, vị Tô sư thúc này dùng thủ đoạn, ngay cả ta cũng nhìn không thấu, lệnh bài của ta cũng không ngăn được."

"Thế này. . ." Trung Quan Chính cả kinh nói: "Hắn làm sao có bản lĩnh như vậy?"

"Một lần đánh tan lệnh bài, dù là Vân Tích đạo nhân đều không làm nổi, ít nhất cũng cần có thủ đoạn của Chân nhân Dương Thần." Quốc sư trầm giọng nói: "Nhưng lại bị Tô Đình diệt đi rồi. . . Lúc trước hắn lộ ra bản lĩnh, hoàn toàn không kém gì Chân nhân Dương Thần ra tay."

"Làm sao có thể? Hắn chỉ mới có bản lĩnh tầng ba mà thôi, lúc trước cũng không thấy hắn có biến hóa gì."

"Biến hóa không ở bên ngoài, tất cả ở ngay trong thức hải của hắn." Quốc sư cau mày nói: "Chỉ sợ lấy bản lãnh của chúng ta, nếu xâm nhập vào thức hải của hắn đều chưa chắc có thể toàn thân trở ra. . . Bề ngoài thì hắn chỉ có đạo hạnh tầng ba, thế nhưng bên trong lại ẩn giấu sâu không lường được, có thể khiến Nguyên Phong sơn mời làm trưởng lão, quả nhiên là có thật nhiều điểm nằm ngoài dự đoán của mọi người."

"Vậy làm sao bây giờ?" Trung Quan Chính không kịp thán phục vì bản lĩnh của vị Tô trưởng lão của Nguyên Phong sơn này, thì đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc trước tiên, không khỏi hỏi: "Nếu như bỏ mặc hắn như vậy, chẳng lẽ không phải từng người đều sẽ chết trên tay hắn?"

"Không biết." Quốc sư trầm giọng nói: "Ta sẽ thi pháp phong tỏa bức tranh, Âm Thần không thể xuất khiếu, thì sẽ không có người lại đi chịu chết."

"Vậy Ngũ Nguyệt đạo nhân kia thì sao đây?" Trung Quan Chính thấp giọng nói: "Chúng ta tổ chức thịnh hội, hứa hẹn sẽ không có người thương vong, bây giờ có người mất Âm Thần đi thì làm thế nào?"

"Nếu việc này bị người khác dùng để làm văn, như vậy sau này còn ai dám đến Ty Thiên giám tham dự thịnh hội nữa?"

"Đặc biệt là Ngũ Nguyệt đạo nhân này, bản thân mang theo tội nghiệt, giết chóc rất nhiều, hắn vốn là đối tượng e sợ tránh mà không kịp đối với Ty Thiên giám, chỉ vì Ty Thiên giám có lời hứa hẹn sẽ không truy cứu, vì vậy mới có thể tụ tập rất nhiều người tu hành giống như hắn đến."

"Nếu như việc này bị người lấy làm văn chương, coi như là Ty Thiên giám ta mượn cơ hội tru diệt 'Yêu đạo', như vậy lần thịnh hội sau chỉ sợ sẽ không náo nhiệt như thế."

Trung Quan Chính nói như vậy, nhìn về phía quốc sư.

Quốc sư thấp giọng nói: "Việc này ta tự có chủ trương, hơn nữa, việc này vốn cũng không quan trọng."

Trung Quan Chính kinh ngạc nói: "Vậy quốc sư nói xem chuyện gì mới quan trọng?"

Quốc sư cười ra tiếng, không trả lời.