Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 227: Tần Thủ công tử, lạc đà gầy tàn huyết




     Ầm ầm vang vọng!

Lực sĩ người nước đột nhiên đánh tới một quyền.

Tần Thủ công tử đương nhiên là có đạo hạnh cao thâm, nhưng lúc này vì vội vàng ứng đối nên chỉ có thể miễn cưỡng bắn pháp lực ra, thậm chí không kịp triển khai đạo thuật.

Chỉ thấy hắn vừa bắn pháp lực ra đã bị một quyền của người nước kia đánh tan.

Cú đấm này đột nhiên đánh vào trên người hắn.

Trong chớp mắt, trên người Tần Thủ công tử tỏa ra vầng sáng.

Chính là pháp y hộ thân của hắn nổi lên hiệu dụng.

Mặc dù có pháp khí hộ thân, nhưng một quyền của lực sĩ người nước có thể đánh vỡ cả gò núi, tuy rằng đã tiêu giảm vì pháp lực nhưng vẫn rất uy thế cường hãn, khi đánh ở trên người hắn, khiến khí huyết trong người hắn không khỏi sôi lên, pháp lực rung chuyển.

Trong chớp mắt, khí tức trong cơ thể rối loạn.

Đây vốn là vết thương nhẹ, tĩnh dưỡng hai ngày là có thể khôi phục.

Nhưng lúc này, chút vết thương nhẹ này lại khiến kinh mạch của hắn rung chuyển, Chân khí khó có thể yên bình.

Thế là Tô Đình đánh một đạo Thiên Lôi Kiếm Chỉ đã có thể xuyên thủng pháp y của hắn, nhắm thẳng vào tâm mạch.

"Muốn chết!"

Tần Thủ phẫn nộ quát một tiếng, cắn chóp lưỡi, tiết ra khí lực hỗn loạn trong cơ thể, động tác này không khác gì tự tổn hao đạo hạnh.

Nhưng việc đã đến nước này, cũng không còn phương pháp nào khác.

Chỉ trong nháy mắt, khí tức náo loạn trong cơ thể chưa trôi đi hết, chỉ tiết ra hai phần, hắn đã khôi phục được hai phần.

Thế là đạp chân xuống.

Sơn hà đảo ngược!

Cây cối nghiêng đi!

Nhưng Thiên Lôi Kiếm Chỉ chính là ánh chớp.

Ánh chớp có tốc độ rất nhanh chóng, khó có thể né tránh.

Dù Tần Thủ thay đổi địa thế, nhưng vẫn bị ánh chớp từ Thiên Lôi Kiếm Chỉ sượt qua người, làm toàn thân hắn bị thương.

Nhưng cũng may tình thế nguy hiểm về tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc vì bị đánh lén này đã được hóa giải.

"Đáng tiếc."

Tô Đình thầm nói: "Cục diện thật tốt, vốn là một đòn mất mạng, có thể trực tiếp đánh vỡ tâm mạch của hắn vì đắc thắng này. . . Lệnh bài cảm ứng được điểm ấy thì sẽ kích phát, từ đó cứu hắn một mạng thì ta cũng thủ thắng. Không ngờ người tu thành tới tầng năm còn có bản lĩnh di chuyển địa thế như vậy, cuối cùng vẫn kém một ít."

Hắn nhìn về phía vị Tần Thủ công tử này, không khỏi cũng hơi khâm phục.

Chỉ trong chớp mắt, đối phương đã có thể quyết định thật nhanh, tự tổn đạo hạnh, lại có thể đúng lúc thay đổi địa thế, tránh đi chỗ yếu, phản ứng này có thể nói là giông như tia lửa điện vậy.

Thiên Lôi Kiếm Chỉ chính là ánh chớp, thế mà vẫn bị hắn hiểm hiểm tránh được.

Thời cơ kỳ thực chỉ diễn ra trong nháy mắt!

Chỉ cần chần chờ một nháy mắt là hắn sẽ thất bại.

Nhưng Tần Thủ công tử này bị Tô Đình đánh lén như thế mà vẫn cứ tránh né được trong chớp mắt này.

"Không hổ là một trong những nhân vật có đạo hạnh cao nhất trong thịnh hội."

Tô Đình cười hắc hắc nói: "Tình huống nguy hiểm như vậy cũng không kéo ngươi xuống được, coi như ngươi lợi hại."

Tần Thủ âm trầm nói: "Ngươi là người phương nào?"

Tô Đình cười ha ha, đang muốn trả lời.

Nhưng Tần Thủ khẽ nhăn trán một cái, nói: "Là ngươi?"

Tô Đình run lên, nói: "Ngươi nhận ra ta?"

Chẳng lẽ kẻ này cũng là đám đồ tử đồ tôn của Tô mỗ, hồng thuỷ xông tới Long Vương miếu?

Tần Thủ trầm giọng nói: " Đại Ngưu đạo nhân kia?"

Tô Đình như bị sét đánh, giống như vừa bị đối phương dùng đạo thuật tấn công mười bảy mười tám lần, vẻ mặt méo đi, cắn răng nghiến lợi nói: "Muốn chết! Chờ một lúc nữa ta sẽ bẻ gẫy răng của ngươi trước, sẽ loại ngươi ra khỏi thịnh hội."

"Chỉ dựa vào đạo hạnh tầng ba của ngươi á, đúng là không biết sống chết!"

"Đạo hạnh của Tô gia gia gần như chỉ ở tầng ba, nhưng ngươi vừa chịu một đạo thuật của ta, cảm giác thế nào?"

"Có thể so với Thượng nhân thi pháp, nhưng vậy thì thế nào?"

Tần Thủ thở dốc, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, nói: "Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, mặc dù ta bị ngươi đánh lén, nhưng vẫn còn một nửa bản lĩnh, để đánh giết Thượng nhân tầm thường vẫn thừa sức."

Kỳ thực lúc trước khi hai người đối thoại, hắn chính là đã âm thầm tra xét tự thân.

Trong một thoáng đối mặt này, hắn bị đánh lén nên bị thương, sau đó phải tự tổn đạo hạnh, một thân bản lĩnh dĩ nhiên đã không còn một nửa.

Một nửa bản lĩnh muốn tranh cướp vị trí người đứng đầu thịnh hội này thì quả thật chính là hi vọng xa vời.

Thế nhưng muốn đánh bại tên Đại Ngưu đạo nhân vô liêm sỉ này thì không khó.

Mặc dù tên vô sỉ này thực sự có thể so với Thượng nhân, nhưng dù sao cũng là người tu đạo tầng ba, huống chi lấy bản lĩnh hiện nay của hắn, vẫn cứ có thể đánh bại Thượng nhân tầm thường dễ dàng.

"Có thể kéo ta xuống khỏi vị trí người đứng đầu, cũng tính là bản lĩnh của ngươi."

Tần Thủ công tử bước về trước một bước.

Ầm ầm vang vọng, liên tiếp.

Trong hơn trăm bước xung quanh, thế núi chập trùng, dòng nước cuốn lấy.

——

Trong Ty Thiên giám.

Dư Nhạc nhìn mà trợn mắt ngoác mồm.

Trên thực tế bản lĩnh của vị Tần Thủ công tử này còn cao hơn cả đạo nhân Ty Thiên giám là hắn.

Nhưng dưới thủ đoạn của Tô sư thúc tổ, vị Tần Thủ công tử này lại đễ dàng bị áp chế như vậy, không nói tới chuyện đạo hạnh tổn hại, thương thế cũng không thể khỏi hắn, trước mắt bản lĩnh có thể triển khai ra chỉ sợ còn không đủ một nửa.

Mà càng khiến hắn cảm thấy hoảng sợ chính là vị Tô sư thúc tổ này bày ra đạo hạnh không hề vượt qua Thượng nhân cảnh.

"Sư thúc tổ nhất định là có đạo hạnh từ Dương Thần trở lên, mới có bản lĩnh đấu pháp như vậy."

Dư Nhạc thấp giọng lẩm bẩm: "Lão nhân gia người đây là vì công bằng, bởi vậy chỉ muốn dùng đạo hạnh tầng ba, để xông xáo trong thịnh hội này?"

Sắc mặt Vân Tích đạo nhân quái lạ, ngơ ngác gật đầu, cũng không biết đáp lại như thế nào.

Vị Tô sư thúc này vốn chính là chỉ có đạo hạnh tầng ba mà thôi.

Chỉ có đạo hạnh tầng ba, lại có thể thể hiện ra bản lĩnh Thượng nhân cảnh, thực sự khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Nhưng càng quan trọng hơn chính là vị sư thúc này thiện dùng bản lĩnh, dĩ nhiên có can đảm đi phục kích một vị Thượng nhân tầng năm?

Hơn nữa vị Thượng nhân này còn thật sự bị thiệt lớn.

Chỉ là, lúc này bản lĩnh mà Tần Thủ còn tồn lưu vẫn cao hơn với Tô Đình.

Như vậy vị sư thúc này còn thủ thắng thế nào?

"Lẽ nào thật sự có thể lấy bản lĩnh tầng ba đánh bại nhân vật tầng năm?"

Sắc mặt Vân Tích kỳ dị, trong lòng không ngừng suy nghĩ.

——

Trong quý phủ Quốc sư.

Yên tĩnh không nói gì.

Sau một chốc, mới nghe Trung Quan Chính nói: "Quả nhiên lợi hại, bản lĩnh đấu pháp hoàn toàn không phải cấp độ người tu ở đạo hạnh như hắn có thể so với, mà hắn thiện dùng mưu kế, đê tiện vô liêm sỉ, một trận đánh lén này, nếu là Thượng nhân bình thường, chỉ sợ cũng phải ngã xuống."

Quốc sư bình tĩnh nói: "Không thể nói là mưu kế cao thâm, nhưng thắng ở thực dụng, có thể khiến Nguyên Phong sơn mời làm trưởng lão ngoại môn, đúng là không phải kẻ đầu đường xó chợ."

Trung Quan Chính cười nói: "Chỉ là ngay cả khi hắn đánh lén đắc thủ, nhưng vị Tần Thủ công tử này vẫn cứ là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Thượng nhân bình thường đều không phải là đối thủ của hắn, mà vị Tô sư thúc này còn không phải là Thượng nhân."

Nói xong, Trung Quan Chính vuốt râu mỉm cười, mỉm cười nói: "Huống hồ, tuy rằng hắn chiếm thượng phong, nhưng lúc trước một chiêu Thiên Lôi Kiếm Chỉ kia chỉ sợ cũng đã dụng hết toàn lực. . . Lúc này tiêu hao quá mức, chỉ sợ đánh lén không thành, sau đó sẽ bị người loại đi."

Quốc sư trầm mặc một chút, mới nói: "Không chắc."

Trung Quan Chính kinh ngạc nói: "Vì sao?"

Quốc sư bình thản nói: "Hắn quá trấn định, tự tin tới cực điểm."

Trung Quan Chính trở nên trầm mặc.

——

Mà lúc này.

Tô Đình nhìn địa thế quanh thân biến hóa, lại nhìn vị Tần Thủ công tử này một chút.

"Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo?"

Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Vậy ba con ngựa còn không thể đụng phải chết một lạc đà gầy đã tàn huyết như ngươi sao?"

Vừa dứt tiếng, bỗng một tiếng vang vọng.

Tiếng gió cuồn cuộn, cát bay đá chạy.

Một bóng trắng bỗng nhiên bắn ra.