Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 226: Bẫy rập




     Trong bức tranh.

"Quái lạ."

Tô Đình thấp giọng nói: "Tại sao lại như vậy? Không phải nói ta đánh bại hắn, như vậy lệnh bài sẽ đưa hắn ra bên ngoài bức tranh sao? Sao hiện tại hắn vẫn còn ở nơi này? Chẳng lẽ hắn có bản lãnh gì, có thể niết bàn sống lại, hiện tại ta không tính là đã đánh bại hắn?"

Nghĩ như vậy, Tô Đình còn muốn ra tay, trực tiếp lại đánh Ngũ Nguyệt đạo nhân một lần.

Nhưng còn chưa ra tay, lại cảm thấy không đúng.

Rõ ràng lệnh bài của hắn đã thu hết tinh khí mà đối phương thu hoạch, thay thế thư tự của đối phương.

Như vậy lần này phải là thắng rồi mới đúng.

"Quên đi, dù sao đã thắng rồi."

Tô Đình tiện tay vung lên, nhất thời cuồng phong bao phủ, đẩy đạo nhân này tới một bên, lại chặt đứt mấy cây, che lấp thân thể đạo nhân này, tránh để thú dữ xung quanh tới đây, trực tiếp ăn Ngũ Nguyệt đạo nhân.

Hắn làm những chuyện này xong mới sờ sờ lệnh bài của chính mình, cảm giác hơi thoả mãn.

Tiểu tinh linh hỏi: "Hiện tại đi tìm Đỗ Hằng?"

Tô Đình khà khà nói rằng: "Sai rồi, không phải tìm Đỗ Hằng, là muốn tìm người có thể cười đến cuối cùng kia. . . Có thể là Đỗ Hằng, có lẽ không phải."

Tiểu tinh linh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tô Đình nói rằng: "Nếu có thể cướp đoạt thành tích của người khác, như vậy Đỗ Hằng nhất định chính là cây lớn thì đón gió to, trong bóng tối sẽ có không ít ánh mắt theo dõi hắn, bao gồm cả người ở bên cạnh, đều sẽ nhằm vào hắn. . . Mà Đỗ Hằng hắn không hẳn đã bảo vệ được chính mình."

Nói xong, Tô Đình hai tay chà xát, hưng phấn nói: "Nếu như Đỗ Hằng bảo vệ được chính mình, như vậy chúng ta sẽ đánh Đỗ Hằng. Nếu như Đỗ Hằng không tự bảo vệ được, vậy thì chúng ta đánh người đã đánh bại Đỗ Hằng."

Tiểu tinh linh kinh ngạc nói: "Tại sao phải đánh người đã đánh bại Đỗ Hằng kia, không phải có câu nói địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu sao?"

Tô Đình lườm nàng một cái, nói: "Chuyện như vậy tự nhiên là tùy cơ ứng biến, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, nhận thức này là thằng ngu nào dạy ngươi?"

Tiểu tinh linh chớp chớp hai mắt, lẳng lặng nhìn Tô Đình.

Tô Đình run lên, dường như đang nhớ tới chuyện lúc trước, khi đó hẳn là, đại khái, thật giống như, có đề cập tới việc ấy. . . Sắc mặt hắn hơi đổi một chút, khẽ khụ một tiếng, nói: "Chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là thành tích, chỉ cần đoạt được tinh khí trong lệnh bài của Đỗ Hằng, cộng với tinh khí trong lệnh bài bây giờ của ta, thì ta chính là người đứng đầu thịnh hội!"

Hắn nhìn tiểu tinh linh, có chút đắc ý, nói: "Tô mỗ nói chuyện nhất lao vĩnh dật lúc trước chính là như vậy."

Tiểu tinh linh hỏi: "Vậy nếu như ngươi đoạt được tinh khí trong lệnh bài của Đỗ Hằng, kết quả sau đó lại bị người khác ẩn ở phía sau đánh cướp thì sao?Tinh khí trong lệnh bài của ngươi bị người khác cướp đoạt, có phải khi đó ngươi cũng trực tiếp bị đá ra không?"

Sắc mặt Tô Đình rất khó coi, cắn răng nghiến lợi nói: "Có thể tán gẫu thật tốt hay không?"

Tiểu tinh linh làm vẻ mặt vô tội.

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Lại tìm một người, để ta thể ngộ sự vui vẻ của lần thịnh hội này, chờ đến lúc đó, có lẽ ta cũng nên có lĩnh ngộ."

"Trực tiếp tìm Đỗ Hằng?"

"Không, ta muốn tìm cầm thú!"

"Ngươi là nói Tần Thủ công tử kia?"

"Chính là hắn!" Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Người này tuy rằng có đạo hạnh cao, nhưng cũng độc lai độc vãng, không hàng phục các loại tinh quái yêu vật như Đông Phồn tăng nhân như vậy, cũng không có rất nhiều thuộc hạ như Đỗ Hằng. . . Bản lĩnh tuy cao, nhưng rốt cuộc lại đơn độc, càng dễ dàng ứng phó."

"Ngươi đánh thắng được người ta sao?"

"Mỏi mắt mong chờ!"

——

Tây sơn.

Tần Thủ một thân một mình đi lại ở giữa núi rừng này.

Đạo hạnh của hắn đã bước vào tầng năm, có khả năng điều động địa thế, có thể dời dòng nước, có thể thay đổi núi sông, có thể chuyển đường.

Đạo hạnh như vậy, ở trong lần thịnh hội này chính là thuộc hàng cao thủ nhất, mà hắn cũng gần đạt tới đạo hạnh tầng sáu, vì vậy là nhân vật đứng đầu nhất.

Từ trước đến giờ hắn luôn cao ngạo, tuy rằng có người đồng ý đi theo, nhưng hắn đều không thích, vẫn luôn độc lai độc vãng.

Dù chỉ có một thân một mình, thế nhưng tinh khí tích trữ trong lệnh bài của hắn lại nhiều đến đáng sợ.

Dù sao kiểu như Đỗ Hằng còn cần phân chia lượng tinh khí thu hoạch được ra mấy phần cho những người tu hành bên người kia.

Còn hắn chỉ có một người.

Chỉ cần một mình đã có thể tung hoành vô địch!

Ở trong vùng thế giới này, hắn giết chóc rất nhiều.

Rất nhiều con mồi, tinh quái yêu vật đều chết trong tay hắn.

Mà gần đây lại có thật nhiều người tu đạo, bị hắn đoạt đi tinh khí bên trong lệnh bài.

Trong lòng hắn hiểu rõ đến trình độ này, không cần phải làm từng bước đi tru diệt tinh quái yêu vật để tích trữ tinh khí vào lệnh bài nữa, mà là phải đánh bại người tu hành khắp nơi, cướp đoạt hết thảy tinh khí bên trong lệnh bài của đối phương.

Giống như Ngũ Nguyệt đạo nhân, chỉ cần đánh bại Thượng nhân tầng bốn, thì tương đương với tru diệt chừng mười yêu vật, hơn trăm tinh quái.

"Ngũ Nguyệt đạo nhân."

Thần sắc Tần Thủ lạnh lẽo.

Ngũ Nguyệt đạo nhân kia đạo hạnh không cao, nhưng khi ra tay lại ác liệt quả quyết, không dễ ứng phó.

Càng khiến người ta phải nghiếm răng chính là Ngũ Nguyệt đạo nhân này có khả năng đến vô ảnh, đi vô tung.

Lúc trước thậm chí có không ít Thượng nhân tầng năm bị hắn dùng một kiếm ám sát, bị loại khỏi thịnh hội này.

Mà hắn chỉ mới thất thủ hai lần.

Một lần là ám sát Đỗ Hằng, bị Đỗ Hằng đánh lùi, nhưng vẫn có thể toàn thân trở ra.

Lần thứ hai là ám sát Tần mỗ hắn, sau đó cũng thối lui.

Đến nay trong lòng Tần Thủ vẫn tức giận, nghiến răng thầm nói: "Chỉ cần tìm được ngươi, Tần mỗ nhất định sẽ chém ngươi. . . Chỉ là đạo hạnh tầng bốn, có gan dám khinh thường ta, đến đây ám sát, ta không thể lưu lại ngươi, nếu không đây chính là sỉ nhục."

Hắn nghĩ như vậy rồi lại đi về phía trước.

Hắn muốn đối phó với Ngũ Nguyệt đạo nhân.

Nhưng Ngũ Nguyệt đạo nhân khó tìm hình bóng.

Vì vậy hắn tiến về trước chính là phương hướng của Đỗ Hằng.

Ai cũng biết, hiện tại Đỗ Hằng là đệ nhất thịnh hội.

Chỉ cần đánh bại Đỗ Hằng là có thể thay thế thứ tự của hắn ta, đồng thời thêm vào tinh khí vốn có trong lệnh bài của chính mình thì sẽ có thứ tự càng cao hơn.

Tần Thủ ôm ý niệm như vậy, lại tiến lên trước hai mươi dặm, trong quá trình đó hắn gặp hai vị Thượng nhân, năm người tu đạo Ngưng Pháp, ba người chỉ có đạo hạnh tầng hai.

Nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều bị hắn đánh bại, đoạt lấy tinh khí.

Hắn tiếp tục tiến lên, lại đi hơn ba mươi dặm.

Mà ở đây, Tần Thủ ngừng lại.

Hắn khẽ nhăn trán lại, nhìn về phía mặt bên.

Nơi đó là có một gò thấp.

Oanh!

Đột nhiên, gò núi kia nổ tung, đất đá tung toé rơi ra.

Con ngươi Tần Thủ co rụt lại.

Mà ở sau gò núi, chỉ thấy một người khổng lồ, toàn thân ngưng tụ từ nước, cuồng mãnh bá đạo, hung ác tuyệt luân, đang tấn công một thiếu niên.

Thiếu niên kia có vẻ vô cùng chật vật, không ngừng lùi lại.

Mà phương hướng lùi về sau rõ ràng là hướng về phía Tần Thủ.

Một tiếng oành vang lên!

Người nước giương quyền đánh tới.

Thiếu niên dùng đạo thuật chống đối.

Nhưng đạo thuật bỗng nhiên tản ra.

Thiếu niên không chịu nổi cự lực, bị đánh lại đây.

Nhưng Tần Thủ không đi đón, mà trong tay ngưng lại, ngưng tụ thành phép thuật, nhấc lên.

Chỉ cần thiếu niên trực tiếp bay lại đây, hắn sẽ dùng đạo thuật đánh trên đầu thiếu niên này, cướp đoạt lấy tinh khí trong lệnh bài của thiếu niên này.

Nhưng thiếu niên kia dường như phát hiện cái gì, ở giữa không trung bỗng nhiên chuyển ngoặt, vững vàng rơi xuống đất.

Mà lúc này, lực sĩ người nước kia lần thứ hai chạy tới.

Ầm ầm vang vọng!

Người nước đánh một quyền, cuồn cuộn rung động, tiếng nước ầm ầm như sông lớn chảy mạnh, thanh thế vô cùng mạnh.

Mà hai tay thiếu niên nhấn một cái, ngưng tụ thành đạo thuật, giống như một tia sét tiến lên nghênh tiếp.

Mắt thấy một quyền của người nước cùng đạo thuật của thiếu niên kia sắp va chạm trong khoảnh khắc, rồi phân ra thắng bại.

Trong chớp mắt, trong lòng Tần Thủ kết luận thiếu niên này không chống đỡ được người nước, nhất định sẽ bị người nước đánh bại.

Nhưng hắn mới nghĩ như vậy.

Bỗng, một quyền của người nước khẽ chuyển hướng!

Chớp mắt, đạo thuật của thiếu niên cũng chuyển hướng!

Tần Thủ đứng ở chỗ cũ.

Trong nháy mắt.

Một quyền của người nước tới gần trước người!

Đạo thuật của thiếu niên theo sát mà đến!

"Bẫy rập!"

Con ngươi Tần Thủ co rụt lại, phẫn nộ quát: "Đê tiện!"