Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 231: Bế quan




     Trong đám thủ hạ của Đỗ Hằng có không ít người tu hành, trong đó đa số là đám người tu hành tầng ba, nhưng cũng có mấy vị Thượng nhân.

Bản thân Đỗ Hằng có đạo hạnh chính là nhân vật thuộc hàng đầu trong lần thịnh hội này.

Mà hắn lại có thủ đoạn giống như Chu Ôn, có thể tụ tập đám người, đồng thời bởi vì đạo hạnh cao thâm nên tụ tập người tu hành khắp nơi còn đơn giản hơn so với Chu Ôn, cũng càng có lực uy hiếp hơn.

Trong lần thịnh hội này, những nhân vật thuộc hàng ngũ như Tần Thủ chính là ánh sao chói mắt, mà hạng người như Chu Ôn cũng là nhân vật khó quên.

Nhưng trên người Đỗ Hằng dường như chứa ưu thế mà cả hai người này có.

Bởi vậy theo tình huống trước mắt thì hắn vẫn giữ vị trí người thứ nhất lần thịnh hội này.

Chỉ là những thủ hạ của hắn lại chênh lệch không đồng đều, ví như mấy kẻ mà Tô Đình gặp gỡ lúc này, chính là đám vớ vẩn.

"Lại không thể đánh chết Tô Đình?"

Trong lòng tiểu tinh linh có chút thất vọng, vốn tưởng rằng Tô Đình đánh một hồi cùng Tần Thủ, cũng đã tiêu hao rất nhiều, đối phương có mấy người, hẳn là có thể loại được Tô Đình.

Không ngờ đạo hạnh của Tô Đình thực sự không cạn, Lôi Bộ chân truyền lại vô cùng bá đạo, ngược lại mấy tên này lại bị Tô Đình đánh thành cẩu, bị lệnh bài đưa ra bên ngoài bức tranh, trở thành đá kê chân cho Tô Đình.

Đúng là quá đáng tiếc.

Nhưng từ mấy người này mà Tô Đình biết được vị trí lúc này của Đỗ Hằng.

Tô Đình vẫn nói muốn đi tìm Đỗ Hằng.

Nhưng trước đây vẫn không biết Đỗ Hằng ở đâu.

Lúc này rốt cục có được tin tức của Đỗ Hằng.

Trong đầu tiểu tinh linh không ngừng lóe lên hình ảnh Tô Đình tự tìm đường chết, đi tìm Đỗ Hằng rồi bị đối phương đánh mười bảy mười tám lần.

——

"Mẹ nó!"

"Không nhịn được! Không nhịn được!"

"Sắp nổ rồi!"

Tô Đình ôm bụng, vẻ mặt nôn nóng, vô cùng bức thiết.

Tiểu tinh linh vẫn giữ dáng vẻ chim xanh, ngồi ở bên trên phong châu, chơi đùa với tiểu bạch xà, nhìn dáng vẻ Tô Đình như vậy, trong lúc hoảng hốt còn tưởng rằng hắn ăn nhầm đồ.

"Ngươi vẫn khỏe chứ?"

Tiểu tinh linh ân cần nói: "Không phải nói tu hành đến trình độ này, gần như đã ích cốc, không còn ‘ba việc gấp’ sao?"

Tô Đình cả giận nói: "Ai nói với ngươi là ta muốn làm chuyện kia? Ta đây là tích lũy quá nhiều, sắp không áp chế nổi. Tô mỗ ta tuy rằng tu hành ít ngày, bất đắc dĩ là quá xuất sắc nên trong thời gian ngăn ngắn đã đạt được tích lũy thâm hậu như vậy, vốn định tiếp tục áp chế, đáng tiếc không áp chế nổi, còn không đột phá thành Thượng nhân cảnh thì cảnh giới sẽ tán loạn."

Hắn nói tới đây, vẻ mặt tràn ngập bất đắc dĩ, tiêu điều, thở dài, tiếc nuối, nói: "Ta vốn nghĩ sẽ dùng đạo hạnh tầng ba để đoạt được vị trí người đứng đầu thịnh hội, không ngờ Tô mỗ lại xuất sắc đến trình độ như vậy, ngảy cả bản thân cũng không dự liệu được, trước mắt muốn đột phá tới Thượng nhân cảnh, ngưng tựu ra Âm Thần, từ đó pháp lực cuồn cuộn, thực sự là không phải ta mong muốn. . ."

Tiểu tinh linh che mặt, không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Cùng lúc đó, bên ngoài bức tranh.

Trong Ty Thiên giám.

Vân Tích nhắm mắt không nói.

Dư Nhạc chỉ cảm thấy quái lạ.

Quốc sư cùng Trung Quan Chính nhìn nhau không nói gì, cuối cùng hít một tiếng.

Kẻ tai hoạ này, quả thực là không cần mặt mũi.

Tô Đình ở trong bức tranh còn không biết mọi người bên ngoài đều cảm thấy bất đắc dĩ về hắn, hắn vẫn chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt nhìn trời, thất vọng thở dài.

"Chư vị tham gia thịnh hội, Tô mỗ vốn định tranh đấu một phen với các ngươi, không ngờ bây giờ phải đột phá, sau này cũng chỉ có thể nghiền ép các ngươi, thực sự là vô vị, thực sự là đáng tiếc, thật sự khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ. . ."

Hắn nói bằng ngữ khí thâm trầm, biểu hiện đúng chỗ, thể hiện ra tư thái người ở chỗ cao thì lạnh lẽo vô cùng nhuần nhuyễn, cùng với sự tiếc nuối khi muốn giấu làm của riêng mà lại không thể giấu được.

Tiểu tinh linh cười ha ha nói: "Nghe nói đột phá Thượng nhân cảnh, hồn phách ngưng tụ Âm Thần, Chân khí hóa thành pháp lực, không phải là chuyện đơn giản, nếu lần này ngươi đột phá không thành, ngược lại sẽ tẩu hỏa nhập ma, sẽ ngỏm củ tỏi, không biết dưới tình huống như vậy, lệnh bài còn có thể thể bảo vệ tính mạng của ngươi hay không?"

Tô Đình đưa tay muốn bắt nàng xuống rồi đánh mông nhỏ.

Tiểu tinh linh kịp thời né tránh, cả giận nói: "Phía trên còn có người đấy, trước mặt mọi người, còn biết xấu hổ hay không?"

Sắc mặt Tô Đình đều đen đi, hừ nói: "Trở về lại trừng trị ngươi, hiện tại ngươi bay lên trời đi, tìm cho ta một nơi an toàn chút, ta muốn bế quan một lúc, sau khi đi ra, lại đại sát tứ phương."

Tiểu tinh linh cười lạnh nói: "Nhất định là cảm thấy hiện tại không đánh lại người ta, trong lòng sợ hãi nên mới chịu thử nghiệm đột phá, ta sợ ngươi còn không đột phá, đã tẩu hỏa nhập ma rồi ngỏm củ tỏi trước rồi."

"Bớt phí lời, nhanh chóng tìm địa điểm đi, ta sắp không nhịn được nữa rồi. . . Ngươi đừng nghĩ lừa ta, nếu chỗ kia không an toàn, Tô mỗ xin thề với danh nghĩa trưởng lão Nguyên Phong sơn, quay đầu sẽ nhất định đưa ngươi tới Chính Tiên đạo luyện đan!"

——

Tiểu tinh linh bay lên trên không, quan sát mặt đất.

Đây là bản lĩnh mà nàng được trời cao chiếu cố.

Ngoài người có tu vi đến cấp độ như Vân Tích đạo nhân, Thượng nhân tầm thường cũng không có cách nào có thể đạt đến mức độ cưỡi mây đạp gió.

Ở trong thịnh hội này, không có bất kỳ một người trẻ tuổi nào có bản lĩnh như Vân Tích đạo nhân.

Có lẽ ở các đại tông môn khắp nơi, quả thật có người tu đạo trẻ tuổi không kém gì Vân Tích đạo nhân, nhưng những tán tu này, ngay cả mấy người hàng đầu như Đỗ Hằng, Tần Thủ, Túc Sát đạo nhân, Đông Phồn tăng nhân cũng chưa thể phi thiên độn địa.

Tiểu tinh linh bay trên trời cao, đứng ở thế bất bại, nhìn xuống phía dưới, tùy ý quan sát nhân vật khắp nơi, có thể dò xét địa thế xung quanh.

Chỉ trong nửa nén hương, nàng đã tìm được một nơi thích hợp, thế là bay xuống chỉ đường cho Tô Đình.

"Nơi này, địa thế phong thuỷ không tính quá tốt, nhưng cũng không kém."

Tô Đình thở dài một hơi, nói rằng: "So với nơi lúc trước ta bế quan thì hơi kém một ít, nhưng cũng không thể trách ngươi, dù sao kiến thức của ngươi quá nông, không hiểu phong thuỷ trận thế, không nhìn ra ưu khuyết tốt xấu, ta có thể hiểu được. . . Đáng tiếc không thể vòng trở về, cũng chỉ đành bế quan tu hành ở đây, đột phá Thượng nhân cảnh."

Hắn nhìn tiểu tinh linh, nói rằng: "Ngươi phải nhớ địa thế nơi này, đây là nơi Tô mỗ thành Thượng nhân, ngày sau nhất định sẽ danh tiếng vang dội. . . Mặc dù là ở trong bức tranh, nhưng địa thế như vậy nhất định sẽ danh lưu tiên sử."

Sau khi nói xong, hắn cũng không nói thêm nữa, dưới ánh mắt tràn ngập xem thường của tiểu tinh linh, hắn đánh ra một hang động, đi vào bên trong rồi khoanh chân ngồi vào chỗ của mình, tĩnh tâm hô hấp thổ nạp, dần dần vận chuyển chân khí trong cơ thể.

Hắn muốn chuyên tâm đột phá, không tiện phân thần.

Bởi vậy lúc này Ngũ Hành Giáp cũng không thể phân tâm triển khai, không thể dùng để hộ pháp.

Trước mắt chỉ đành giao chức trách hộ pháp cho tiểu bạch xà thôi.

Còn tiểu tinh linh kia, tuy rằng cũng hộ pháp, nhưng nàng quá bé nhỏ, bản lĩnh không đủ, kỳ thực cũng chính là đến góp cho đủ số.

——

Trong huyệt động.

Tô Đình thần sắc nghiêm nghị, không có vẻ cà lơ phất phơ như ở bên ngoài.

Đạp phá Thượng nhân cảnh, kỳ thực đối với hắn cũng không phải chuyện dễ.

Vì vậy trong lòng hắn cũng nghiêm túc.

Chỉ là nghiêm túc như vậy chỉ có thể giấu ở đáy lòng chính mình, chứ sẽ không bày ra ở trước mặt người ngoài.

Hắn hơi nhắm mắt, trong lòng đọc thầm.

"Đỗ Hằng! Người này có đạo hạnh tầng năm!"

"Ta lấy bản lĩnh tầng ba, khi chính diện tranh đấu thì có thể tự vệ, chính là khó được."

"Thật sự muốn thắng hắn, tu vi vẫn cần tiến thêm một bước."

"Dựa vào tích lũy của ta, dựa vào truyền thừa của ta, dựa vào các loại bảo vật, chỉ cần đột phá Thượng nhân cảnh, có thể thuận lợi một ít, như vậy thủ thắng tất là không khó."

"Chỉ là đột phá Thượng nhân cảnh, sợ là cũng không dễ dàng."