Tô Đình chắp hai tay sau lưng, hai mắt nhắm nghiền.
Hắn thoáng ngửa đầu, tâm thần chìm trong người.
Vào giờ phút này, lưu chuyển trong cơ thể hắn đã không phải là Chân khí, mà là pháp lực.
Pháp lực thuần chất, ngưng tụ không gì sánh được, tiếng sấm nặng nề, không khác gì từng ánh chớp du tẩu trong kinh mạch, lan khắp toàn thân rồi lại sinh thêm ra rồi đưa về đan điền.
Đây chính là pháp lực!
Đây chính là pháp lực do Chân khí ngưng tụ thành!
Đây là một trong những điểm khác biệt giữa Thượng nhân cùng người tu đạo tầm thường!
Cùng là một môn đạo thuật, sẽ tương đương với trình độ sâu cạn khác nhau, trước đó hắn dùng Chân khí để triển khai, uy thế cũng không kém, nhưng bây giờ dùng pháp lực để triển khai, uy năng tăng mạnh hơn mấy lần.
Nhưng pháp lực vẫn chỉ là thứ yếu, chân chính khiến hắn cảm thấy huyền diệu là Âm Thần trong thức hải.
"Âm Thần. . ."
Trong lòng Tô Đình lóe qua một suy nghĩ như vậy.
Lúc trước hắn cũng coi như có chút hiểu rõ về Âm Thần, dù là việc tu hành hay do đám Thượng nhân khác dùng Âm Thần xâm nhập vào thức hải của hắn mấy lân, đều khiến hắn càng hiểu sâu sắc về Âm Thần hơn là những người tu đạo khác.
Nhưng đến khi chân chính tu thành Âm Thần, mới biết biến hóa trong đó.
Trong cơ thể người có ba hồn bảy vía là thai quang, sảng linh, u tinh, cùng thôn tặc, thi cẩu, trừ uế, xú phế, tước âm, phi độc, phục thỉ, mỗi hồn vía có chức vụ của mình, liên quan tới các loại biến hóa trong ngoài cơ thể như sinh lão bệnh tử, sướng vui đau buồn.
Nhưng sau khi tu thành Âm Thần, ba hồn bảy vía của hắn đã ngưng tụ thành một, hóa thành một thể, tuy hai mà một, vẫn tượng trưng cho tất cả biến hóa trên cơ thể, nhưng lại càng cường thịnh hơn, không còn gầy yếu như trước.
Đến một bước này, Âm Thần đã mạnh đến mức độ nhất định, thậm chí có thể ly thể mà ra, chu du tứ phương, thậm chí xâm nhập đến thức hải của người khác, giết chết hồn phách của người khác.
"Âm Thần sơ thành, còn hơi gầy yếu, chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm, không thể hiện ra dưới ánh mặt trời ban ngày, nếu không sẽ bị ánh mặt trời gây thương tích."
Tô Đình thầm nghĩ: "Nghe đồn Dương Thần của Chân nhân có thể ra ngoài vào ban ngày, thậm chí có thể hoàn toàn rời khỏi thân thể mà vẫn có thể tồn tại. . . Không thiếu Chân nhân Dương Thần khi còn sống làm chuyện công đức, sau khi hết tuổi thọ đã được hưởng Thần vị."
Hắn ghi nhớ như vậy, nên cũng khá ngóng trông đối với Chân nhân Dương Thần.
Nhưng trên thực tế, tu thành Âm Thần đã có rất nhiều chỗ bất phàm.
Nghe đồn Thượng nhân tu thành Âm Thần sau khi chết rồi đi vào địa phủ, nếu muốn còn có thể trở thành Quỷ sai chốn âm minh, nhận chức ở âm ty cung, nhưng nếu không muốn ở âm ty, chỉ muốn đầu thai chuyển thế. . . Như vậy dựa vào Âm Thần tích lũy, dù cho trải qua luân hồi xóa sạch tất cả dấu vết, nhưng đời sau vẫn là người có thiên tư thông tuệ.
Thế nên thế gian có không ít thần đồng, từ nhỏ đã thông minh hơn so với những người khác, từ nhỏ đã có ngộ tính cực cao, thậm chí sau khi bước lên con đường tu hành thì luôn thuận buồm xuôi gió, tốc độ tu hành rất kinh người.
Chuyện này cũng là phúc báo vì đời trước tu hành.
Chỉ là đối với Tô Đình thì cái gọi là phúc báo đời sau này đều không quan trọng.
"Tô mỗ muốn chân chính đắc đạo thành tiên ở đời này, chứ không muốn chết rồi lại đi đầu thai."
Hắn vỗ vỗ quần áo, đi ra bên ngoài hang động, thả ra thần thức của Âm Thần, quan sát khắp nơi, cảm ứng biến hóa xung quanh.
Khi hắn ở tầng ba, dựa vào tích lũy trước đó, khả năng cảm ứng quanh thân đã không thua gì Thượng nhân.
Bây giờ hắn chính thức thành Thượng nhân, tích lũy cực cao, ngưng tụ thành Âm Thần, phạm vi cảm nhận của hắn đã trở nên cực kỳ rộng, đồng thời còn cực kỳ cẩn thận, ngay cả một con kiến cách đây cả trăm trượng đều bị Âm Thần của hắn phát hiện.
Chỉ là muốn cảm ứng cẩn thận như vậy, hắn cần phải chủ động thả ra thần thức thì mới có thể phát hiện.
Nếu là lúc bình thường thì chỉ có thể phát hiện động tĩnh xung quanh thôi.
"Thế này còn lợi hại hơn so cả giám sát, chỉ có điều cho dù là Thượng nhân, cũng không có tinh lực mỗi thời mỗi khắc đều nhìn chằm chằm. . ." Trong lòng hắn hơi tiếc nuối, thế là thu hồi thần thức, chỉ để ý mười bước xung quanh thôi.
Trong phạm vi mười bước xung quanh, có thể phát hiện được rất nhiều động tĩnh, dù cho chỉ là gió thổi cỏ lay.
Dù là nhân vật giỏi về ẩn nấp như Ngũ Nguyệt đạo nhân cũng không gạt được hắn.
——
"Ngươi. . ."
Tiểu tinh linh nuốt một ngụm nước bọt, dường như có vẻ khó có thể tin, "Ngươi đã là Thượng nhân rồi?"
Tô Đình vỗ vỗ quần áo, thần sắc hờ hững, chậm rãi nói: "Chỉ là Thượng nhân cảnh, làm sao ngăn cản được Tô mỗ nhân?"
Tiểu tinh linh muốn trợn trắng mắt cho hắn nhìn, nhưng cũng cảm thấy Tô Đình giống như đang nói thật, dù sao hắn đột phá Thượng nhân cảnh thực sự đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.
Người tu hành tầm thường, hao hết tinh lực cả một đời, ngay cả chuyện muốn tiến xa một chút trên con đường tu hành đều không dễ, muốn thành Thượng nhân cũng là vô cùng khó khăn, không biết có bao nhiêu người dừng bước ở đây, ôm nỗi hận cả đời, thậm chí vì mạnh mẽ đột phá mà tẩu hỏa nhập ma, thân tử đạo tiêu.
Nhưng Tô Đình này vừa ngưng tụ pháp ý chưa được bao lâu, không ngờ lại tích lũy đầy đủ, thậm chí ở lần bế quan thứ nhất thử đột phá, lại thật sự thành công.
Âm Thần, pháp lực, Thượng nhân.
Những chữ này đối với người tu đạo tầm thường đều là vô cùng xa xôi.
Nhưng đối với Tô Đình lại thành đơn giản như vậy, dễ như ăn cháo vậy.
"Đáng tiếc."
Tô Đình thoáng cảm khái, nói: "Không thể lấy cảnh giới tầng ba để đoạt lấy vị trí người đứng đầu thịnh hội, dù sao đó cũng sẽ trở thành sự tiếc nuối cả đời ta, bây giờ ta đã đột phá Thượng nhân cảnh, nghiền ép đám người kia còn gì là vui vẻ nữa?"
Hắn ngửa đầu than thở: "Thử nghĩ một chút xem, khi ta đạp Đỗ Hằng ở dưới chân , sẽ bớt đi bao nhiêu niềm vui. . . Nghĩ như vậy thì quả thực là mất hẳn niềm vui."
Tiểu tinh linh thấy dáng vẻ hắn như thế, không khỏi nổi lòng tốt khuyên răn: "Không đâu, kỳ thực lần này ngươi đi, chắc là sẽ bị Đỗ Hằng treo lên đánh, sẽ không mất đi niềm vui đâu, không cần lo lắng."
Ngữ khí Tô Đình hơi ngưng lại, sắc mặt không dễ nhìn lắm.
Tiểu tinh linh lại tốt bụng nói: "Ta lại giúp ngươi tìm xem Đỗ Hằng ở đâu nhé? Có phải ngươi lập tức muốn đi rồi?"
Sắc mặt Tô Đình hơi đổi một chút, nói rằng; "Còn chưa đến lúc, hiện tại đạo hạnh của ta tăng nhanh như gió, đạo thuật triển khai ra sẽ có uy năng cường thịnh, thu tay không được. . . Uy năng quá mức cường thịnh, còn chưa thích ứng, ta còn chưa phối hợp được khi liên tiếp triển khai các loại đạo thuật, vẫn cần tôi luyện một phen."
Nói xong, dường như hắn cảm thấy nói như vậy có chút yếu thế, nên lại khụ một tiếng, nói rằng: "Kỳ thực chủ yếu là ta sợ thu tay không được, trực tiếp đánh hắn thành cặn bã, không thể từ từ ngược hắn, đánh mất lạc thú."
Tiểu tinh linh cười lạnh nói: "Vậy có phải là ngươi lại muốn bế quan không?"
Tô Đình liếc nàng một cái, nói: "Ngươi tìm cho ta mấy tên chó săn của Đỗ Hằng. . . Ta nhớ tới có mấy kẻ không ôm chí lớn, nương nhờ vào hắn, mà đạo hạnh cũng không thấp."
Tuy nói hạng người Thượng nhân đều là nhân vật kiệt xuất, hơn nữa trong số đám người trẻ tuổi cũng không thiếu ngạo khí.
Thế nhưng ở trong thịnh hội này, cũng có một số người tự mình biết mình, tự biết bản lĩnh không thể đoạt được người đứng đầu, nên chấp nhận dựa vào Đỗ Hằng, hi vọng được phân chia một chút lợi ích.
Chỉ là trong những người này cũng không phải đều là như vậy.
Có không ít kẻ giả vờ giả vịt, tâm mang ý xấu.
Nhưng việc này không quan trọng.
Quan trọng chính là bọn hắn vừa vặn thuộc đối tượng để hắn luyện tập.
Thượng nhân tầng bốn, đạo hạnh xấp xỉ Tô Đình.
"Vừa vặn tôi luyện một chút."
Tô Đình thầm nói: "Mài giũa đến khi hoà hợp một ít, như vậy rồi đi tìm Đỗ Hằng. . . Tính ra thì thịnh hội đến nay, thời gian cũng qua hơn nửa rồi, sắp đến lúc kết thúc."