Chỉ thấy trong bức tranh, Tô Đình sử dụng hết phong thái, giết chóc khắp nơi.
Vân Tích đạo nhân nhìn mà méo mặt, trong lòng đau khổ khôn kể, chỉ cảm thấy lần thịnh hội này thực sự là thất bại trước nay chưa từng có.
Mà đúng lúc này, chỉ thấy Trung Quan Chính đến đây, nói: "Thịnh hội đến đây là kết thúc, ta tới lấy bảo vật này về."
Vân Tích đạo nhân nghe vậy, không biết tại sao lại thở phào nhẹ nhõm, giống như được giải thoát từ trong dày vò, vội vàng thi pháp.
——
"Giết nha!"
"Đánh nha!"
"Chúng ta mới là người thắng lớn cuối cùng!"
Tiểu tinh linh hưng phấn đến mức không ngừng vung quyền, gò má cũng đỏ lên.
Tô Đình liếc nàng một mắt, bởi vì thuật biến ảo nên chỉ thấy được con chim xanh này bay trên không trung, nhưng cánh lại đang không ngừng vung vẩy, trong lòng không khỏi không biết nói gì, đành phải lên tiếng khuyên nhủ: "Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, chúng ta là người có phong độ, phải biết rằng bên ngoài còn có thật nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trong bức tranh này đấy, không thể thất lễ, không thể thất lễ."
Tiểu tinh linh nghe vậy, gật gật đầu, mới thu liễm bớt lại mấy phần.
Mà Tô Đình thu hồi thần đao, trong tay vẫn cầm viên gạch kia, nhìn Ngũ hành lực sĩ ở đằng trước đang không ngừng mở đường, không ngừng giết chóc.
"Dựa theo xu thế này, trước khi thịnh hội kết thúc thì trong bức tranh này, chắc chỉ còn lại một mình ta thôi, đây chính là lần thứ nhất xuất hiện cảnh tượng như vậy qua các đời thịnh hội tới nay, Tô mỗ kinh tài tuyệt diễm, chắc chắn sẽ danh lưu tiên sử."
Tô Đình đang nghĩ như vậy, cảm thấy hết sức hài lòng.
Những người khác cũng không biết, thời điểm thịnh hội thật sự kết thúc chỉ có thể suy đoán đại thể.
Nhưng Tô Đình tìm hiểu được từ chỗ đạo quan Nguyên Phong sơn nên đã hiểu rất rõ.
Bây giờ còn có khoảng một canh giờ, đủ để hắn khống chế lực sĩ đất đá chém giết hết người tu hành chung quanh đây.
Trong lòng hắn khá chờ mong.
Nhưng đúng vào lúc này, lệnh bàiv bỗng nhiên lấp loé tia sáng.
"Ồ?"
Tô Đình cả kinh nói: "Làm cái gì vậy?"
——
Lệnh bài lấp loé tia sáng.
Trong chớp mắt, đấu chuyển tinh di.
Dưới chân Tô Đình hẫng một cái, giống như ngã nhào, thật vất vả mới ổn định bước chân, lại phát hiện cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.
Nơi này đã không còn là rừng sâu núi thẳm trong bức tranh.
Nơi này là một mảnh đất trống trải.
Nơi này hình như đã không còn là thế giới trong bức tranh?
"Đưa ta ra ngoài rồi?"
Tô Đình buồn bực nói: "Thời gian còn chưa tới mà, ta lại không bị người đánh trộm, làm sao lại đi ra thế? Lẽ nào là thuật chú sát của Đỗ Hằng kia, lúc này mới nổi lên hiệu quả? Nhưng không đúng, ta chính là được Lục Áp truyền thừa, bàn về thuật chú sát thì cao minh hơn so với Đỗ Hằng không biết bao nhiêu lần, sao hắn ta có thể nguyền rủa ta?"
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng thực sự vô cùng buồn bực.
Lần này, hắn còn chưa giết hết những người khác, đã bị đưa ra bên ngoài bức tranh này, nhớ tới tình cảnh khi nãy, trong lòng vẫn còn lưu luyến.
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên: "Theo đạo lý thì khi thịnh hội kết thúc, các ngươi đều bị đưa ra bên ngoài bức tranh, nên đưa đến cùng một nơi, nhưng ta sợ ngươi xuất hiện trước mắt mọi người tham gia thịnh hội, bị hàng trăm Thượng nhân sống sờ sờ đánh chết, lúc này mới đưa ngươi tới đây."
Tô Đình run lên, hỏi: "Ngươi là ai?"
Giọng nói kia nặng nề mà uy nghiêm, nói: "Bản tọa là đệ tử Thủ Chính đạo môn, bây giờ nhận sắc phong, là quốc sư đương đại ở triều đình Đại Chu."
Tô Đình hơi kinh ngạc, thầm nhủ: "Quốc sư đều đi ra?"
Đầu tiên hắn hơi kinh ngạc, sau đó lại vui mừng, nghĩ đến là chính mình biểu hiện xuất sắc như vậy, ngay cả quốc sư đều không khỏi khâm phục rồi tự mình tới gặp.
Chỉ là, cũng không biết quốc sư này có bối phận là cao bao nhiêu, có lẽ cao nhất cũng chỉ cùng thế hệ với chính mình, bằng không cũng là một sư điệt, nhưng dù sao cũng là quốc sư, cũng là Chân nhân Dương Thần trong truyền thuyết, có lẽ sẽ không phải là đồ tôn hàng chữ Dư.
——
Trong chỗ ở quốc sư.
Quốc sư hơi nhắm mắt, truyền âm hỏi: "Làm sao?"
Trung Quan Chính đáp: "Ngũ Nguyệt đạo nhân quả nhiên là bị chém Âm Thần, tính mạng đã mất, nhưng chuyện hắn bỏ mình không thể truyền ra, ta đang phân thần hóa niệm, lấy một tia Dương Thần thâm nhập vào trong óc hắn, tạm thời làm phân thân cho đạo nhân này, khống chế hắn, xuất hiện ở trước mặt mọi người, việc vặt vãnh còn lại chỉ có thể để sau lại nói."
Quốc sư gật gật đầu, nói rằng: "Như vậy cũng tốt, thế nhưng lần thịnh hội này, do Tô Đình đảo loạn, thứ tự không thể xét theo lẽ thường, chờ lát nữa chúng ta cẩn thận thương thảo, rồi quyết định xếp hạng."
Trung Quan Chính đáp một tiếng, sau đó có lẽ phải tận tâm tận lực đi thu đuôi cho Tô Đình rồi.
——
Kinh thành.
Đạo quan Nguyên Phong sơn.
Khi tin tức truyền đến, mọi người cũng đều có tâm tư phức tạp.
Theo đạo lý thì trưởng lão của Nguyên Phong sơn, sư thúc tổ hàng chữ Cổ đoạt được đệ nhất trong số các tán tu trẻ tuổi ở triều đình Đại Chu, tất nhiên là chuyện quá tầm thường, thậm chí là có chút đánh mất thân phận.
Nhưng xét từ một góc độ khác thì bọn hắn cũng đều biết vị sư thúc tổ này kì thực chính là một người trẻ tuổi, một người trẻ tuổi đạo hạnh nông cạn, hơn nữa bản thân cũng là một tán tu.
Có lẽ đổi một góc độ khác để xét thì là Nguyên Phong sơn bọn hắn đã thu tán tu xuất sắc nhất đương đại trong triều đình Đại Chu vào trong núi, đắp lên cái danh trưởng lão.
"Quả nhiên là lợi hại."
Dư Cấm trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói ra một tiếng như thế.
Mà Dư Nhân chỉ cười ra tiếng, đang muốn nói chuyện lại cảm thấy quái lạ, lấy ra lá bùa trong tay Dư Cấm, liếc mắt nhìn rồi run lên một lát, lắp bắp nói: "Nhị lão gia của chúng ta có phải đã làm quá mức rồi không?"
Dư Cấm trầm trọng gật đầu, nói rằng: "Quả thật có chút quá đáng."
Từ tin tức trong lá bùa truyền đến, nhị lão gia đã giành được vị trí người đứng đầu lần thịnh hội này, kết quả không nhìn nổi, còn đuổi theo những tiểu bối chưa đạt tới Thượng nhân cảnh kia, truy sát một đường, hầu như giết sạch sẽ.
Lần thịnh hội này dường như đã kết thúc trước thời hạn, hơn nửa cũng có liên quan tới chuyện này.
——
Mà ở trong Ty Thiên giám.
"Quốc sư?"
Tô Đình hỏi: "Sao ngài lại nhiên không nói lời nào?"
Bên trong trầm mặc một chút, mới nói: "Lúc trước bản tọa đang tĩnh tâm, hiện tại gần đủ rồi, ngươi đi vào đi thôi."
Trong lòng quốc sư hiểu rõ, nếu như không sớm tĩnh tâm, chờ Tô Đình đi vào, chắc chắn sẽ tức giận mà công tâm.
Mà Tô Đình lại không rõ chuyện này, ngược lại hết sức cao hứng, một mình tới gặp quốc sư, quả nhiên là đãi ngộ cho người đứng đầu thịnh hội.
Tiểu tinh linh cùng tiểu bạch xà chia ra đứng trên bả vai hắn.
Tiểu tinh linh có chút sợ sệt, hỏi: "Nghe nói vị quốc sư này không phải là Chân nhân Dương Thần bình thường, có thể khám phá hư vọng, chút ảo thuật này của ta chắc không gạt được ông ấy, đến thời điểm lỡ may ông ấy muốn bắt ta luyện đan, vậy phải làm thế nào?"
Tô Đình lắc đầu nói rằng: "Không biết, dù sao cũng là quốc sư, làm sao có khả năng cường đoạt ngươi đi? Huống chi, ta chính là trưởng lão Nguyên Phong sơn, dù sao ông ta cũng phải cho ta cái mặt mũi, hơn nữa ta vẫn là người đứng đầu thịnh hội, ngày sau tiền đồ vô lượng, ông ta còn phải coi trọng ta đây. . ."
Tiểu tinh linh nghe như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mà đang lúc này, bên trong truyền tới giọng nói của quốc sư, hơi cảm thấy kinh ngạc, nói: "Đây là một thần thai? Đúng là một tài liệu chế thuốc tốt."
Tiểu tinh linh run lên, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.