Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 249: Ban thuốc




     Trong chỗ ở quốc sư.

Tô Đình đi vào bên trong, chỉ thấy trong đó có một người ngồi ngay ngắn.

Người kia mặc trường sam rộng rãi, đang ngồi khoanh chân, ánh mắt nghiêm túc nhìn lại.

Tô Đình chỉ cảm thấy đôi mắt đối phương sâu thẳm, không khác gì vực sâu, lại không thể suy đoán.

"Ngươi đến gần đây."

Quốc sư đột nhiên mở miệng, âm thanh nặng nề mà uy nghiêm.

Tô Đình tiến lên một bước, mới nhìn rõ diện mạo quốc sư.

Đây là một người đàn ông trung niên, tướng mạo đường đường, để râu, sắc mặt nghiêm túc, khí thái uy nghiêm.

Tô Đình không tự giác đứng thẳng người, trong lòng so sánh một phen, rồi rất có lương tâm thầm nghĩ: "Quốc sư này có tướng mạo không tệ, nhưng vẫn là ta soái hơn rất nhiều."

Quốc sư không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ gật đầu nói: "Nguyên Phong sơn và Thủ Chính đạo môn ta cùng là Đạo môn ở Trung thổ, là môn phái thuộc hàng thượng đẳng, có thể sóng vai mà ngồi, ngươi cùng thế hệ với bản tọa, bản tọa lại già hơn vài tuổi, đạo hạnh cũng cao hơn một bậc, nên gọi ngươi một tiếng sư đệ thôi."

Tô Đình tuy sớm đã có dự liệu, cũng vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, trong lòng than thở: "Quả nhiên là cùng thế hệ với ta, không phải sư điệt của ta, cũng không phải đồ tôn, đáng tiếc. . ."

Tuy rằng trong lòng tiếc nuối, nhưng trên mặt lại không có biểu lộ gì, hắn nhìn về phía quốc sư, cười ha ha nói: "Hóa ra quốc sư và ta lại cùng thế hệ, quốc sư thực sự là vinh hạnh đến cực điểm."

Đây là một lời khách sáo, theo đạo lý thì rất tầm thường.

Nhưng quốc sư chỉ cảm thấy câu nói này có vẻ không được tự nhiên, sau khi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện đối tượng trong miệng Tô Đình nói vinh hạnh đến cực điểm không phải Tô Đình, mà chính là "Quốc sư" ông?

"Ngươi. . ."

Quốc sư chỉ cảm thấy trong lòng hơi thắt lại, bất đắc dĩ than thở: "Ngươi biết vì sao ta để ngươi đơn độc tới gặp ta sao?"

Tô Đình buồn bực nói: "Không phải sợ ta xuất hiện cùng những người kia, bọn hắn đồng thời cùng tiến lên, sau đó ta không khống chế được, đánh chết bọn hắn sao?"

Quốc sư nói rằng: "Tuy rằng ý tứ hơi ngược, lý do cũng tương tự, nhưng quan trọng nhất chính là ngươi làm người đứng đầu lần thịnh hội này, có chút quá mức. . ."

Ngữ khí của quốc sư âm trầm khó hiểu, giống như có gì đó quái lạ, có vẻ muốn nói lời nói danh không chính ngôn không thuận gì đó.

Tô Đình thấy thế lại không khỏi tức giận, vung tay áo nói: "Sư huynh nói thế là ý gì? Lẽ nào Ty Thiên giám còn có thể không công nhận?"

Không đợi quốc sư đáp lời, Tô Đình lại nói: "Tuy rằng ta có một tầng thân phận, nhưng bản thân chính là tán tu đàng hoàng, tổ tiên trong vòng ba, năm trăm đời đều là dân chúng bình thường!"

"Hơn nữa, lần thịnh hội này ta tỏa sáng rực rỡ, tất cả mọi người đều bị ta giết chết, nếu vì chuyện này mà không công nhận ta là người đứng đầu thịnh hội thì còn có vương pháp, không, còn có tiên pháp sao?"

"Trong thịnh hội, trừ ta ra, còn lại đều là đạo nhân tầng ba, lẽ nào là muốn lập bọn hắn hay sao?"

"Lúc này nếu Ty Thiên giám không chấp nhận, đợi sau này ta lại ra bên ngoài ẩn nấp chờ cơ hội chùm bao tải rồi đập gạch, ta xem những người tu đạo tầng ba kia, người nào chịu được một viên gạch của Tô mỗ !"

Hắn càng nói càng vui sướng, trong tay càng ngày càng ngứa ngáy, hắn luôn nghĩ quốc sư trở mặt không quen biết, sau đó hắn sẽ thuận tay đập lên trên mặt quốc sư một viên gạch, tiếp đó đi ra bên ngoài kinh thành mai phục kẻ giành được vị trí người đứng đầu thịnh hội danh không chính ngôn không thuận kia.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, chính mình tạm thời vẫn đang là tiềm long ở chỗ nước sâu, đạo hạnh còn chưa tích lũy đủ, cũng không thể xuất thủ, đành phải bất đắc dĩ coi như thôi.

Tiểu tinh linh tỏ vẻ sùng bái, không ngờ lần này Tô Đình lại bá đạo như vậy, đối mặt với quốc sư của Đại Chu, đường đường là Chân nhân Dương Thần mà hắn vẫn dám làm càn như thế, quả thực là lợi hại tới cực điểm.

Quốc sư khẽ méo mặt, biết Tô Đình ỷ vào thân phận trưởng lão Nguyên Phong sơn nên không sợ hãi thì không khỏi lắc lắc đầu, mới nói: "Người đứng đầu thịnh hội, Ty Thiên giám ta tất nhiên là chấp nhận, chỉ là bảo vật ban tặng người đứng đầu thịnh hội đang ở ngay đây."

Tô Đình sáng mắt lên, không khác gì đèn pha ô tô, hai tay chà xát, dáng vẻ đầy căng thẳng.

"Quốc sư sư huynh, bảo bối kia của ta đâu?"

——

Mà ở bên ngoài.

Người tu đạo khắp nơi cùng tụ hội một chỗ, thế nhưng lại thiếu mấy người.

Như Đỗ Hằng, như Chu Ôn, như Đông Phồn tăng nhân, như đạo sĩ tuổi trẻ từng đánh lén Tô Đình đều không ở chỗ này.

Tinh tế đếm lại, cộng với cả Tô Đình thì thiếu khoảng chừng mười người.

Mọi người cũng không thiếu hạng người thông tuệ, lúc này đều hiểu rõ xảy ra chuyện gì.

Có người thở dài, có người tiếc nuối, có người phẫn nộ, có người không cam lòng, cũng có người tâm phục khẩu phục.

Còn Vân Tích đạo nhân đang thi pháp, thu hồi Sơn Hà Đồ, không rảnh để ý tới.

Mà Trung Quan Chính lại phân thần hóa niệm chui vào thức hải của Ngũ Nguyệt đạo nhân, tạm thời thay thế hắn, ngoài ra, bản thân ông cũng không nhàn rỗi, mà đang gặp một người tương đối xuất sắc trong lần thịnh hội này.

Đỗ Hằng!

——

"Lần này tuy ngươi bị người 'Giết', kích phát lệnh bài khiến tinh khí tràn ra, bị đưa ra bên ngoài Sơn Hà Đồ, không thu hoạch được gì, nhưng bởi lần thịnh hội này không giống dĩ vãng, vì vậy chúng ta mở ra một con đường, một lần nữa sắp xếp thứ tự."

Trung Quan Chính nhìn nam tử trước mắt, bình thản nói: "Ngươi hiểu chứ?"

Trong lòng Đỗ Hằng mừng rỡ, khom người thi lễ, nói: "Vãn bối hiểu rõ."

Trung Quan Chính gật gật đầu, trên thực tế ông khá thưởng thức Đỗ Hằng.

Hậu bối tuổi trẻ này không chỉ có bản thân đạo hạnh cao thâm, còn là người tài ba trong số những người trẻ tuổi, hơn nữa hắn ta biết cách thu phục mọi người, cũng biết điều động người.

Lần này nếu không có Tô Đình đột nhiên xuất hiện, thì Đỗ Hằng này có cơ hội rất lớn có thể lấy được người đứng đầu lần thịnh hội này.

Mà vì Tô Đình đột nhiên xuất hiện, ở đạo quan Nguyên Phong sơn đã biết được tin tức về lần thịnh hội này trước, cho nên mới xuất hiện cục diện này.

Trước mắt ở trong thịnh hội, trừ Tô Đình ra, những hậu bối còn lại kia, hầu như đều quá khó coi, thật sự muốn chọn ra mười vị trí đầu thịnh hội cũng chỉ là hữu danh vô thực.

Bởi vậy mới có lời giải thích sắp xếp lại thứ tự.

"Biểu hiện của ngươi, lão phu đều nhìn thấy, cũng coi như xuất sắc, tạm thời xếp hạng thứ hai, nhưng thứ tự cụ thể vẫn sẽ do quốc sư quyết định." Trung Quan Chính nói như vậy.

"Đa tạ tiền bối coi trọng." Đỗ Hằng mừng rỡ, hắn vốn tưởng rằng kết cục bị đá ra ngoài sẽ thành tiếc nuối lớn lao, không ngờ còn có kinh hỉ bực này.

"Đây là ban thưởng thuộc về ngươi." Trung Quan Chính đưa ra một vật, không phải là vật phàm, chính là một chiếc hồ lô, màu sắc xanh nhạt, không khác gì chất gỗ.

"Đây là. . ." Đỗ Hằng vừa mừng vừa sợ.

"Cố Nguyên đan, có thể thay ngươi đặt vững căn cơ." Trung Quan Chính nói rằng: " Tán tu giống như ngươi một mình tìm tòi, không có danh sư chỉ điểm, khó tránh khỏi sẽ có sơ hở, có lẽ bây giờ đạo hạnh ngươi hơi cao hơn một tầng, đã phát hiện ra chỗ sai phạm trong bước tu luyện ban đầu?"

"Đúng vậy." Đỗ Hằng khom người nói rằng: "Bây giờ vãn bối tu thành Âm Thần, mới biết lúc đó kiến thức quá nông, tu hành xuất hiện sơ hở, tu thành Âm Thần đã là hiếm thấy, muốn tu thành Dương Thần, chỉ sợ cảnh giới quá cao, căn cơ không chắc, trái lại sẽ sụp đổ, dễ ẩu hỏa nhập ma, thân tử đạo tiêu. . . Bây giờ có ý muốn bù đắp, nhưng cũng không cócách bù đắp."

" Cố Nguyên đan này chính là cách ngươi bù đắp." Trung Quan Chính bình tĩnh nói: "Thế nhưng Cố Nguyên đan này chính là bí truyền của Thủ Chính đạo môn, ngươi luyện hóa đi, không thể mang ra ngoài."

"Vâng." Đỗ Hằng vội khom người.