"Sao lại không thể có quy củ này? "
Quốc sư chậm rãi nói: "Bí truyền của Chính Tiên Đạo vốn không cho phép truyền ra ngoài, chỉ là vì lập tông đã mấy ngàn năm, khó tránh được chuyện sẽ truyền ra ngoài, cho nên mới có lực sĩ ở bên ngoài, mà phần lớn thiên binh là ban thưởng cho bên ngoài.. . Còn thần tướng, chính là thuật pháp vãi đậu thành Binh cấp cao, tất nhiên là phải ngăn chặn việc truyền ra ngoài."
Ông nhìn về phía Tô Đình rồi nói: "Đương nhiên, ngươi cũng không cần cố kỵ, chỉ cần Ngũ Hành Giáp của ngươi có lai lịch rõ ràng, thì sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng."
Lai lịch rõ ràng?
Ngũ Hành giáp tồn tại ở Lôi Thần miếu.
Mà Lôi Thần miếu là đạo nhân kia xây dựng.
Nếu như đạo nhân kia là người của Chính Tiên Đạo, như vậy lai lịch chính là rõ ràng.
Giả sử đạo nhân kia đoạt lấy từ đệ tử trong tay Chính Tiên Đạo, vậy lai lịch sẽ biến thành bất chính.
Tô Đình dừng lại một chút, hỏi: "Nếu như lai lịch bất chính thì sẽ như thế nào? "
Quốc sư nói ra: "Người bình thường tất nhiên là chết không có chỗ chôn."
Dừng một chút, ông thấy vẻ mặt Tô Đình có vẻ khẩn trương, không khỏi an ủi: "Yên tâm, ngươi làm trưởng lão Nguyên Phong Sơn, sẽ cho ngươi được toàn thây."
"Đậu xanh!"
Khóe miệng Tô Đình co giật, nhất thời không biết nói gì.
Quốc sư cười một tiếng, lơ đễnh, cũng không có cho rằng vật này thật sự là do Tô Đình cường đoạt đến.
Thần Tướng Giáp không tầm thường, cho dù là ở Chính Tiên Đạo, người có thể luyện chế Thần Tướng Giáp, cũng đều là nhân vật cấp Dương thần, mà còn vô cùng trân quý, sẽ không dễ ban thưởng.
Dùng chút đạo hạnh của Tô Đình này, kiểu gì cũng không có khả năng là chiếm đoạt.
Nhưng trong lòng Tô Đình đang lo sợ, lại nghĩ lỡ may đạo nhân kia đoạt từ tay đệ tử nào của Chính Tiên Đạo, sau đó người này biết đã tự rước họa vào thân nên mới giấu ở Lôi Thần miếu, như thế thì đúng là hỏng việc
"Chớ suy nghĩ lung tung."
Quốc sư vừa cười vừa nói: "Chính Tiên Đạo cũng không phải là nơi không nói lý, nếu như ngươi vô tình có được Ngũ Hành Giáp này, như vậy trả lại Chính Tiên Đạo thì có thể được Chính Tiên Đạo ban thưởng phong phú."
Tô Đình thầm tính toán trong lòng, cũng không nỡ bỏ Ngũ Hành Giáp này.
Quốc sư lại nói: "Đương nhiên, ta thấy Ngũ Hành Giáp này của ngươi có thủ pháp luyện chế và chất liệu đều bất phàm, chẳng biết tại sao lại lưu lạc bên ngoài, có lẽ còn có một loại khả năng."
Tô Đình thất kinh hỏi: "Khả năng gì? "
Quốc sư nói: "Tín vật."
Tô Đình ngơ ngác một chút.
Quốc sư bình tĩnh nói: "Giả sử đây là tín vật, dựa vào thủ pháp luyện chế thì người này cao thâm khó lượng, ở Chính Tiên Đạo nhất định cũng không tầm thường, như vậy nếu cầm vật này tiến về Chính Tiên Đạo, chỗ tốt thu được hẳn là sẽ khó có thể tưởng tượng."
Nói rồi quốc sư dặn dò: "Ngày sau nếu ngươi gặp được đệ tử Chính Tiên Đạo, đối phương muốn thu lại giáp này thì không cần tranh đấu, cứ nghe theo người đó. Nếu ngươi có thể một mực bảo vệ Ngũ Hành giáp, đến khi an ổn tu thành Dương thần, tới lúc đó, Ngũ Hành Giáp này đối với không sẽ không còn tác dụng lớn, ngươi chỉ có tiến về Chính Tiên Đạo."
Trong lòng Tô Đình hiểu được ý của quốc sư.
Tới lúc đó, hắn đã tu thành Dương thần, Ngũ Hành giáp ở cấp độ thiên binh cũng tới gần đỉnh phong, khi đạo hạnh tăng lên thì tác dụng của thiên binh sẽ nhỏ dần.
Muốn thi triển ra Thần Tướng Giáp thì phải tiến về Chính Tiên Đạo.
Dù Chính Tiên Đạo sẽ không truyền pháp môn thi triển Thần Tướng Giáp ra ngoài, nhưng cũng có thể dùng bảo bối này để đổi lấy bảo bối của Chính Tiên Đạo.
Giả sử đây thật sự là tín vật, như vậy sẽ có chỗ tốt càng lớn.
"Tín vật "
Tô Đình thầm tính toán trong lòng.
Đạo nhân xây dựng Lôi Thần miếu, giả sử nếu như thật sự là đệ tử của Chính Tiên Đạo, như vậy Ngũ Hành Giáp này có lẽ thật sự là tín vật.
Không biết tín vật này đại biểu cho cái gì
Chỉ là dù nó đại biểu cho cái gì, lúc này Tô Đình cũng không thiếu gì cả, nên cũng không cần dùng Ngũ Hành giáp đi mạo hiểm.
Nếu đúng như lời quốc sư nói, đợi sau này hắn tu thành Dương thần, lại đi Chính Tiên Đạo một chuyến, mà lại đến lúc đó, đạo hạnh của hắn đã đủ cao, cũng có lực lượng nói chuyện.
——
Nửa ngày qua đi.
"Đi."
Quốc sư mở mắt ra, trong ánh mắt có chút mỏi mệt.
Bí truyền của Chính Tiên Đạo thật sự không tầm thường.
Mặc dù ông có một hạt Thiên Binh Giáp để tham khảo, mặc dù ông đã có đạo hạnh tầng tám, có bản lĩnh khám phá hư thực, nhưng vẫn phí không ít sức.
Vận chuyển Dương thần, thôi diễn vô số lần mới tìm được pháp môn chính xác, để đền bù khác biệt.
Quốc sư nhanh chóng ghi lại pháp môn xuống lá bùa rồi đưa cho Tô Đình.
Tô Đình dùng hai tay tiếp nhận, cẩn thận quan sát, mà lá bùa lại dần dần thiêu đốt.
Đợi Tô Đình xem hết, lá bùa đã thành tro tàn.
"Như thế nào? "
Quốc sư hỏi.
"Thật sự rất huyền bí."
Tô Đình cười một tiếng, sau đó nói ra phương pháp bản thân luyện hóa hồ lô cho quốc sư, lại vận dụng pháp lực, bao lấy một sợi huyết dịch, ngưng tụ thành tinh huyết, cắt qua ngón trỏ rồi nhỏ vào trong bình ngọc.
Quốc sư thu bình ngọc, nhớ kỹ phương pháp luyện hóa hồ lô, cũng coi như hài lòng, nhẹ gật đầu.
Tô Đình cười thầm, thủ đoạn chân chính để hắn luyện hóa hồ lô kia là do có hồ lô trong đầu, cũng không phải do thủ pháp luyện bảo... Quốc sư lấy được thủ pháp này, có lẽ sẽ vô dụng.
Chỉ có thể mong đợi tinh huyết của Tô Đình là có thể hữu dụng.
"Được rồi, ngươi muốn có đều đã đạt được, vật ta muốn cũng đã đạt được, lười nhiều lời với ngươi."
Quốc sư xua tay nói: "Ngươi đi ra ngoài đi, thịnh hội đã kết thúc, Vân Tích đạo nhân còn có lời muốn nói."
Tô Đình thấy quốc sư phất tay như muốn đuổi người, tức giận nói: "Qua sông đoạn cầu, tá ma giết lừa, quả thực không nói đạo nghĩa."
Quốc sư méo mặt, vừa mới thôi diễn xong lên cả người đều mỏi mệt, bị hắn nói như thế, chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức.
Đáng giận hơn là, tiểu tinh linh cách đó không xa kia, còn biểu thị rất là tán thành Tô Đình.
"Các ngươi..."
Quốc sư khua tay nói: "Đi nhanh lên."
Tô Đình liếc nhìn ông một chút, lấy lại Cố Nguyên Đan lúc trước trả về kia, rồi mới quay người.
"Đợi đã..."
Quốc sư mắng: "Tên nhóc nhà ngươi, không phải nói là không cần Cố Nguyên Đan sao? "
Tô Đình liếc mắt, nói: "Ta thay đổi suy nghĩ rồi."
Lúc trước hắn vội cầm hồ lô về nhà, sợ bị quốc sư cản lại làm khảo nghiệm, càng sợ không vượt qua được khảo nghiệm phải để hồ lô lại, như thế chính là đau khổ làm chuyện vô ích, còn mất mặt xấu hổ, cho nên hắn vì rời đi mới đổ Cố Nguyên Đan ra trả về cũng không tiếc.
Nếu như đã bị quốc sư ngăn lại, vậy Cố Nguyên Đan này không cần thì phí, bên ngoài nhiều tán tu coi là chí bảo như vậy, cùng lắm thì lấy để đổi chút pháp khí.
"Đây là đan dược bí truyền của Thủ Chính Đạo môn ta."
Quốc sư trầm giọng nói: "Ngươi không thể mang đi."
Tô Đình hừ một tiếng, coi Cố Nguyên Đan như đường đậu để ném vào miệng nhai nhai, lưu lại hai viên.
Hắn lại đút một viên cho tiểu bạch xà, dù sao tiểu bạch xà này từ luyện cổ mà thành, căn cơ khó tránh khỏi sẽ không chắc.
Còn một viên cho tiểu tinh linh, mặc dù nàng là thần thai, tu hành khác biệt người thường, càng không có cách nói là sơ hở căn cơ, nhưng đây cũng để nàng thử hương vị một chút.
Tiểu tinh linh cảm thấy đồ chơi này đã qua tay thật nhiều người, còn bị Tô Đình đổ ra đặt lên bàn, không khỏi mang theo vẻ ghét bỏ, dùng gió quét một lần, gần như cạo viên đan dược này mất một tầng, mới thấy hài lòng, sau đó nàng ôm viên đan dược lớn gần bằng đầu của nàng rồi gặm mấy miệng, hàm hồ nói: "Hương vị cũng không tệ lắm, đáng tiếc ngươi không biết luyện đan, không thì có thể làm đường đậu ăn."
Tô Đình cũng có chút tiếc nuối, nói ra: "Đáng tiếc không biết luyện đan, mà ta cũng vốn định mang hai viên cho Tùng lão cùng Thanh Bình nếm thử hương vị, đáng tiếc không cho mang đi."
Sắc mặt quốc sư đen như than, Cố Nguyên Đan chính là độc hữu của Thủ Chính Đạo môn, được vô số tán tu coi là chí bảo, kết quả lại bị hai kẻ này coi là đường đậu, quả thực là phung phí của trời.
"Được rồi, ra ngoài đi."
Quốc sư mỏi mệt đuổi người: "Vân Tích đạo nhân muốn tổng kết cùng các ngươi một phen, ngươi có thể đi nghe thử, có lẽ sẽ có lợi ích, nhưng phải nhớ là cần che lấp, tốt nhất là đeo mặt nạ vào, lúc này sợ là có không ít người muốn đánh ngươi chết tươi."
Nói đến đây, trong lòng quốc sư buông tiếng thở dài, nếu không phải cố kỵ Nguyên Phong Sơn, kỳ thật chính ông cũng muốn dùng một chưởng đập thằng nhãi này bay thẳng ra bên ngoài kinh thành.
Nghĩ lại bản thân tu hành mấy trăm năm, tâm cảnh luôn trầm ổn như hồ nước, lần này bị một thằng nhãi này quấy đến loạn thất bát tao, sao mà thê lương
"Kẻ này quả thực có thể khinh người."