Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 255: Phương pháp nuôi cổ




     Rời chỗ ở của quốc sư.

Tô Đình tiến về chỗ tụ tập của đám người.

Lúc này rất nhiều người đang tề tụ, mà Vân Tích đạo nhân còn chưa lên đài.

Sau khi Tô Đình đến đây, vô số ánh mắt đều rơi trên người hắn.

Từ nhân vật tầng năm đỉnh phong, cho tới người tu đạo mới bước vào ngưỡng cửa tu hành, ánh mắt nhìn về phía Tô Đình đều hết sức phức tạp, trong đó phần lớn là ánh mắt tràn đầy địch ý.

Người tu đạo trẻ tuổi của Đại Chu gần như đều ở nơi này.

Mà người tu đạo nơi này, đa số ánh mắt rơi vào trên thân Tô Đình đều không thân thiện.

Áp lực như vậy, cho dù là cổ trùng hung tàn từ giết chóc quật khởi như tiểu bạch xà đều run rẩy, trong lòng sinh sợ hãi. Ngay cả thần thai như tiểu tinh linh cũng cảm thấy không thoải mái.

Tô Đình bị vạn chúng chú mục, không có cảm giác mừng thầm như lúc trước nữa, chỉ cảm thấy rất khó chịu, đành phải lên tiếng chào những gương mặt quen này: "Các vị dưới tay... Khụ khụ, các vị đạo hữu, hôm nay thời tiết rất tốt."

Hắn suýt nữa đã nói ra bốn chữ "Bại tướng dưới tay", cũng may kịp thời đổi lại, phòng ngừa lại trêu chọc đám người càng phẫn nộ, trong lòng thầm nghĩ: "Từ trước đến nay Tô mỗ luôn khiêm tốn, mà còn luôn thiện chí giúp người, chưa từng phách lối cuồng vọng, dùng khiêm tốn làm chuẩn tắc, không nên để bọn hắn phá hỏng hình tượng của ta."

Nhưng trong mắt người tu hành trẻ tuổi ở Đại Chu, hắn đã sớm không có hình tượng gì tốt đẹp rồi.

Nhất là lúc trước hai chữ "Dưới tay" kia, đủ khiến người nghĩ đến phía sau hắn muốn nói gì.

Chúng người đều tức giận, sắc mặt khó coi, kẻ có tính tình lỗ mãng đã sớm lên tiếng quát mắng.

"Đồ hỗn trướng vô sỉ này!"

"Hèn hạ vô sỉ! Âm thầm đánh lén!"

"Được đứng đầu thịnh hội rồi còn muốn đuổi tận giết tuyệt, đúng là không có nhân tính!"

"Tâm ngoan thủ lạt, bụng đầy ý nghĩ xấu, thật sự là độc ác như ma!"

Đám người phẫn hận, không ngừng mắng mỏ.

Nếu không phải đang ở Ty Thiên Giám, ngại vì quy củ Ty Thiên Giám, chỉ sợ đám người này đã sớm liên thủ cùng tấn công.

Trong đó đám người như Ngũ Nguyệt đạo nhân, Đỗ Hằng công tử là có hận ý sâu nhất, cả đám đều nghiến răng nghiến lợi.

"Làm gì đấy, làm gì đấy?"

Tô Đình tức giận nói: "Các ngươi đừng có mà cho thể diện lại không cần, ở bên trong bức tranh ta có thể từng bước từng bước đánh các ngươi, ở bên ngoài cũng chưa chắc không đánh được! Hiện tại là ở Ty Thiên Giám, không ai tiện động thủ, ra ngoài Ty Thiên Giám, để xem các ngươi còn đủ để ta gõ từng người các ngươi một côn, xem ai trong các ngươi chịu được cục gạch của Tô mỗ? "

Hắn giơ cục gạch đen trong tay lên, cười hắc hắc uy hiếp.

Một phen uy hiếp như thế, ngược lại cũng có chút tác dụng.

Chí ít có một nửa người đã thu liễm lại.

Dù sao Tô Đình thật sự đã triển lộ ra thủ đoạn rất bất phàm, bọn hắn thật sự không dễ trêu chọc.

Nhưng vẫn còn lại một nửa số người hoặc là vì tính tình ngay thẳng, không bị uy hiếp, hoặc là tự nhận bản lĩnh cao, chỉ cảm thấy ở bên trong bởi vì chủ quan nên mới thất bại.

Chỉ có đạo sĩ trẻ tuổi kia nhìn cục gạch vốn thuộc về mình kia, sắc mặt không tốt lắm, đến tận khi nhớ tới Ty Thiên Giám đã đồng ý với hắn là có thể trả bảo bối về thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nói tình cảnh vẫn rất hỗn loạn, nhưng lúc này Vân Tích đạo nhân đã xuất hiện, đang đi từ nơi không xa tới đây.

Đám người đều đều yên tĩnh lặng lại.

Tô Đình sờ sờ mặt, mắng thầm: "Đám người kia thật không thức thời, biết rõ ta là đứng đầu thịnh hội, đệ nhất nhân Đại Chu đương đại, còn không mau tới nịnh bợ, thế mà còn dám mắng ta... Ta nhất định sẽ ghi nhớ bọn hắn, ngày sau sẽ từng bước từng bước đòi về."

Mà tiểu tinh linh lại rụt về sau, nói với tiểu bạch xà: "Quốc sư nói đúng, vốn nên đeo mặt nạ che giấu, cứ ngênh ngang đi ra như vậy, quả thực là người người kêu đánh. Nếu không phải nơi này là Ty Thiên Giám, chỉ sợ sẽ xảy ra thảm án..."

Nghĩ như vậy, kì thực trong lòng của hắn lại sinh ra rất nhiều bất mãn đối với thịnh hội của Ty Thiên Giám, đồng thời cũng có mấy phần nghi hoặc.

——

Mà lúc này.

Trong chỗ ở của quốc sư.

Trung Quan Chính đã trở về, cũng đã thấy tình cảnh trên đường ông trở về, trầm ngâm nói ra: "Lần thịnh hội này so với lúc trước, dường như có chút tệ nạn."

Quốc sư không đáp lời, chỉ hơi nhíu lông mi.

Trung Quan Chính thở dài: "Lần thịnh hội này dường như đã khiến đám người tu hành kia sinh ra tranh chấp, đám người tu hành thế hệ trẻ tuổi của Đại Chu trong thịnh hội có một chút ân oán gút mắc... Ngày sau ra bên ngoài hành tẩu rồi gặp lại, chỉ sợ sẽ có tranh đấu, gây bất lợi cho Đại Chu, cũng bất lợi cho Ty Thiên Giám ta."

Quốc sư chậm rãi nói ra: "Nếu có tranh đấu thì cứ như lúc trước, căn cứ luật pháp mà xử là được, bắt giam tù hoặc là phạt hoặc giết, không cần nương tay."

Trung Quan Chính cười khổ nói: "Tổ chức thịnh hội là vì triệu tập nhân vật khắp nơi rồi đăng ký danh sách, để dễ dàng quản lý, kể từ đó, sau khi tham gia thịnh hội ngược lại khiến bọn hắn kết thù oán lẫn nhau, chẳng lẽ không phải đã làm trái với dự tính ban đầu "

Quốc sư nói: "Dự tính ban đầu của ta chỉ vì tìm người sở hữu cho hồ lô này mà thôi. Còn những phương diện khác, cần gì phải lo ngại bọn hắn, một đám tán tu không môn không phái, thành tựu phần lớn sẽ có hạn, chỉ cần đăng ký danh sách, chú ý thêm một chút là được..."

Nói tới đây, ngữ khí của ông giống như có mấy phần cổ quái, nói: "Mà lần này thịnh hội thay đổi vốn có nguồn gốc từ cách nuôi cổ, chỉ đáng tiếc là bị Tô Đình quấy phá, ngược lại chỉ nuôi thành hắn."

Trung Quan Chính cũng hiểu ý của quốc sư, trầm ngâm nói: "Lần này, những người khác gần như đều trở thành bàn đạp cho một mình hắn "

Quốc sư bình tĩnh nói: "Sau chuyện, không có gì ngoài Đạo Tổ, không có người nào có thể biết, nhưng từ tình huống trước mắt đến xem thì Tô Đình là người thắng cuối cùng, cũng là một cổ trùng cuối cùng sinh ra từ trong chém giết."

Nói đến đây, quốc sư nói: "Ngươi có nhìn ra biến hóa của Tô Đình không? "

Trung Quan Chính hơi lắc đầu, chợt trầm ngâm hỏi: "Ta tạm thời không nhìn ra, nhưng nếu ta có thể nhìn ra, cũng chính là đạt đến mức có thể khám phá hư thực?"

Quốc sư gật đầu nói: "Có lẽ là thế."

Trung Quan Chính hơi nhắm mắt, chốc lát sau mới lắc đầu nói: "Trình độ của ta còn chưa đủ, vẫn cần tiếp tục tu hành, đời này có thể đột phá tầng tám hay không còn chưa thể biết được."

Ông thở ra một hơi, chắp tay nói: "Mời quốc sư giải hoặc."

Quốc sư chậm rãi nói: "Trải qua một trận này, không thiếu người gặp thất bại, cũng có người không cam lòng, dù không chấp nhận thất bại nhưng sau khi chỉ có mỗi Tô Đình đắc thắng thì suy nghĩ trong lòng đã tan biến."

"Quốc sư nói là tâm niệm "

"Đúng vậy."

Quốc sư nói ra: "Một lần nuôi cổ lại nuôi thành Tô Đình này, mặc dù đạo hạnh của hắn không phải đứng đầu đám người, nhưng khí thế của hắn đã vượt trên đám người."

Trung Quan Chính lắc đầu nói: "Ta còn không nhìn ra biến hóa gì, từ lúc vừa bắt đầu hắn đã xem thường đám người, bây giờ vẫn là như vậy, khác nhau ở chỗ nào "

Quốc sư lắc đầu nói ra: "Lúc trước hắn tự cao tự đại, dù sao chưa từng ngăn chặn đám người, hơn nữa đạo hạnh của hắn hơi thấp nên chút ngạo khí kia phần lớn là trống không, bây giờ hắn vẫn kiêu ngạo như thế, nhưng đã có thân phận đứng đầu thịnh hội, từng vượt trên đám người, có điểm dựa mới có thể chân chính tuân theo suy nghĩ trong lòng."

Ông chỉ về phía trước, nói ra: "Ngươi nhìn xem, hắn đối mặt với đám người mà vẫn nghiêm nghị không sợ, trong lòng hắn kì thực giống như đang nhìn một đám bại tướng thôi, chỉ bằng dạng lòng dạ này, dù hắn ở đâu đều sẽ khiến người khác coi trọng."

Trung Quan Chính lập tức im lặng không nói.

Tâm cảnh của người tu hành cực kỳ quan trọng, lòng dạ cũng thế.

Chỉ có bản lĩnh, mà không có tâm khí, luôn tự nhận không bằng thì sẽ không làm được đại sự, cũng không trèo lên được đỉnh cao .

Nếu như chỉ có lòng dạ, mà lại không có bản lĩnh tương ứng, đó chính là cuồng vọng tự đại, sớm muộn sẽ gặp nạn.

Lúc này Tô Đình trong mắt ông vẫn là kẻ cuồng vọng, nhưng không thể phủ nhận, Tô Đình vượt trên đám người, chính là đứng đầu thịnh hội, một phần lòng dạ này đã có điểm dựa chứ không phải nói suông.

"Lòng dạ cực kỳ quan trọng nhưng con đường sau này cũng quan trọng."

Quốc sư nói: "Một người tâm tính bình thường, có vốn liếng khinh thường người khác, dần dà cũng có thể nuôi ra mấy phần lòng dạ. Mà một người có lòng dạ mạnh mẽ, nếu không có đủ bản lĩnh, đến cuối cùng sẽ khó tránh khỏi vẫn bị thế đạo này mài mòn góc cạnh, trở về bình thường, chẳng khác người thường."

Ông nhìn Trung Quan Chính, nói ra: "Không chỉ là người tu hành, ngay cả trên triều đình, chốn chợ búa, giữa phàm trần tục thế cũng giống như vậy."

Trung Quan Chính nghe vậy, có chút hiểu được.

Quốc sư thu hồi ánh mắt, trong lòng chỉ còn thở dài: "Đáng tiếc một trận thịnh hội, vốn định nuôi ra mấy nhân tài có thể thu vào Ty Thiên Giám, không ngờ lại chỉ giúp Nguyên Phong Sơn nuôi thành một trưởng lão tràn ngập khí thế."