Trong chỗ ở của quốc sư.
Tô Đình lại một lần nữa đến nơi này, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.
Chẳng lẽ nhanh như vậy đã bị phát hiện ra vấn đề
Mình giao phương pháp cùng tinh huyết cho quốc sư là vô dụng
Hắn đang nghĩ như vậy, lại phát hiện quốc sư không ở trong phòng, mà là ở trong sân viện.
Trong viện có một cái lò, bên trong lửa cháy hừng hực, khiến cho sóng nhiệt trong viện bừng bừng.
Mà quốc sư đang đi vòng quanh cái lò kia, đi liền bảy bước, quần áo phồng lên, bước chân như sấm.
Oanh một tiếng!
Nắp lò bắn ra!
Lửa cháy cuồn cuộn!
Mà quốc sư đưa tay chụp tới, lấy từ bên trong ra một vật, thu vào trong lòng.
Sau đó lửa cháy quanh lò luyện dần biến mất dần.
"Tới đây."
Quốc sư đứng im, quần áo dần dần rũ xuống, gió cũng ngừng.
Tô Đình cảm khái nói: "Bản lĩnh của quốc sư quả nhiên bất phàm."
Kỳ thật chỉ riêng cảnh bước cương đạp đấu, gió mạnh phồng lên thì Tô Đình cũng có thể làm được, nhưng nhất cử nhất động của quốc sư lại tự nhiên mà thành, liền mạch dứt khoát, dù núi có sụp xuống cũng không ngăn được động tác của ông, đạt đến trình độ như vậy, thật sự khiến người thán phục.
Quốc sư nghe hắn tán thưởng một tiếng như thế, mất tự nhiên, rồi nói: "Chút tài mọn thôi."
Đối với nhân vật có đạo hạnh đạt tới tầng tám mà nói, thì đây đúng là chút tài vặt.
Mà đối với người bình thường cũng không nhìn ra bí mật gì, chẳng qua chỉ cảm thấy bất phàm mà thôi.
Cho dù là Tô Đình thi triển ra, ở trong mắt phàm nhân cũng sẽ không có gì khác biệt.
Nhưng năm đó chính là dựa vào thủ đoạn bước cương đạp đấu này, quốc sư đi một lượt quanh đại đỉnh trong hoàng cung, bị tiên đế coi là thần tiên tại thế, mới tôn làm quốc sư.
——
"Hôm nay ta gọi ngươi tới..."
Quốc sư nói đến đây thì dừng một chút.
Tô Đình hoảng sợ, trong lòng có chút bất an.
Quốc sư dừng lại, nói: "Hình như tâm cảnh của ngươi bất ổn "
Nhân vật có đạo hạnh tầng tám, có thể khám phá hư ảo, thậm chí tâm tư của người tu đạo bình thường đều không thể gạt được ông. Nhưng Tô Đình là một ngoại lệ, khi chưa đạp phá Thượng nhân cảnh đã khiến quốc sư khó có thể nhìn thấu.
Bởi vậy, giờ phút này quốc sư cũng chỉ là nhìn ra trong lòng Tô Đình đang cuống quít, lại không hiểu được suy nghĩ trong lòng Tô Đình.
Tô Đình bị lời nói của quốc sư làm giật mình, lắp bắp nói: "Nào có chuyện gì, ta chỉ đang suy nghĩ lời Vân Tích đạo nhân nói kia quả thực có phần có đạo lý, dù ta là kỳ tài ngút trời, khoáng cổ tuyệt kim, nhưng dù sao cũng chỉ là tiềm lực, chưa phát triển, cho nên trong lòng suy nghĩ rất nhiều."
"..."
Quốc sư im lặng một lúc, sau đó mới nói: "Ta tìm ngươi đến là có chút chuyện, muốn nói tỉ mỉ cùng ngươi, ngươi cũng không cần suy nghĩ lung tung, ta chỉ là vì cục gạch trong tay ngươi kia mà thôi."
Tô Đình kinh ngạc nói: "Vì cục gạch "
Quốc sư gật đầu nói: "Ty Thiên Giám tổ chức thịnh hội, cũng không phải để các ngươi dưỡng thành thói quen cường đoạt, ngươi đoạt tới pháp khí từ trong tay người ta, chỉ cần trả cho người ta... Đối phương đã nhiều lần nói cùng Ty Thiên Giám ta về việc này, mà Ty Thiên Giám ta cũng muốn trả lại pháp khí này."
Tô Đình lắc đầu, nói ra: "Đồ đã rơi vào tay Tô mỗ, ta dùng vừa tay như thế, nào có dễ dàng đòi lại như vậy, kẻ đáng hận nhất lần thịnh hội này chính là hắn, so với Đỗ Hằng còn ác hơn, không có việc gì lại đánh lén, lúc thì đánh ở phía sau, lúc thì lại đánh từ dưới đũng quần, hèn hạ vô sỉ tới cực điểm!"
Tiểu tử này vậy mà dùng bốn chữ "Hèn hạ vô sỉ" để hình để người khác, quốc sư nghe mà méo mặt, sắc mặt cổ quái, nhưng không nói tiếp.
"Muốn đòi lại cũng được, cứ để chính hắn đến đoạt."
Tô Đình tức giận nói.
Quốc sư trầm mặc một lúc, chợt hỏi: "Ngươi muốn dùng cái gì để đổi "
Nghe vậy, Tô Đình cười nói: "Vẫn là quốc sư của chúng ta hiểu đạo lý, không hổ là thủ lĩnh của Ty Thiên Giám, nhân vật được kính sợ nhất cũng đáng hận nhất trong mắt người tu hành ở Đại Chu."
Nói rồi, hắn cười hắc hắc rồi tiến lên, nói: "Ta biết cục gạch này không tầm thường, nặng nề như núi, trên thực tế nó chính là một gò núi, luyện thành một khối gạch như thế, quả thực không dễ, chỉ cần quốc sư đưacho ta vài thứ, chỉ cần ta vui vẻ, cũng có thể hiểu được tâm tình của đối phương, cũng nguyện ý trả lại."
Quốc sư cau mày nói: "Ngươi muốn cái gì, dù ta là quốc sư nhưng quyền điều động của ta cũng không phải vô cùng vô tận, nếu như ngươi quá mức, ta cũng khó nói."
Tô Đình cười nói: "Không có, ta từ nhỏ đã không hiểu được cái gì là công phu sư tử ngoạm, chỉ cần mười vạn cân tinh thiết là đủ."
Tinh thiết!
Chứ không phải đồng sắt tầm thường!
Đây là vật liệu từ đồng sắt bình thường, trải qua hơn một trăm lần rèn đúc mà được, dùng để chế tạo đao kiếm thì gần như chính là thần binh lợi khí.
Mười vạn cân tinh thiết này nếu tính ra thì còn quý hơn trăm vạn cân đồng sắt.
Nghe vậy, sắc mặt quốc sư cũng đen đi, nói: "Ngươi..."
Tô Đình cười nói: "Cục gạch này dù sao cũng là pháp khí, nếu ở kinh thành tìm vị đại tướng quân nào đó, bán vật này cho hắn làm truyền gia chi bảo, có lẽ hắn cũng nguyện ý đổi."
Quốc sư trầm giọng nói: "Tầm mắt khác biệt đương nhiên cũng khác biệt."
Ở trong mắt thế nhân, pháp khí bực này chính là bảo bối thần tiên, tất nhiên là giá trị vô lượng.
Nhưng đặt ở trong mắt người tu hành thì lại khác biệt.
Khi người sắp chết đói thì một bát cơm càng quý hơn vạn lượng vàng.
Giá trị chỉ là so sánh tương đối mà thôi.
"Chẳng lẽ chỉ mười vạn cân tinh thiết mà quốc sư cũng không lấy được? "
Tô Đình sờ sờ gò má, chợt buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nếu đã như vậy, coi như nể mặt quốc sư, chỉ coi như quốc sư nợ ta một món nợ ân tình."
Quốc sư tức đến mức bật cười, nói: "Nhân tình của ta, thứ đồ chơi này có thể so sánh sao? Ngươi tạm chờ, ba ngày sau, ta chuẩn bị cho ngươi."
Nói rồi quốc sư đưa tay nói: "Đưa pháp khí kia cho ta."
Tô Đình gật đầu hô tốt một tiếng, đang muốn giao cục gạch ra.
Đúng lúc này, tiểu tinh linh ở sau lưng của hắn thò đầu ra, kêu một tiếng: "Phiếu nợ..."
Thân thể quốc sư cứng đờ, sắc mặt tái xanh.
Vẻ mặt Tô Đình đầy vô tội, nói: "Đây không phải ta nói, ta tự nhiên là tin tưởng quốc sư."
Sau khi nói xong, hắn liếc mắt về sau một cái, trao đổi ánh mắt cùng tiểu tinh linh, mang theo vẻ tán thưởng.
Quốc sư thở dài, lấy ra một lá bùa, vẽ một đường rồi đưa tới, nói: "Sau ba ngày dùng lá bùa này đến đổi."
Tô Đình thu lá bùa, đưa cục gạch qua, cười nói: "Được."
Quốc sư bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Ba ngày sau, ta có chuyện khác giao cho ngươi, nhưng phải nói trước là việc này không có thù lao, chính ngươi giành được vị trí trong top ba thịnh hội, đây là trách nhiệm tương ứng."
Tô Đình buồn bực nói: "Trách nhiệm? "
Hắn nghe cụm từ này, trong lòng cảm thấy cổ quái, có phải hắn nên bỏ qua mười vạn cân tinh thiết, rời kinh thành đi cho thỏa đáng hay không?
——
Đợi đến khi Tô Đình rời đi.
Trung Quan Chính mới từ trong chỗ tối đi ra, nhẹ nhàng thở dài, sợ đụng phải Tô Đình.
Quốc sư đưa cục gạch tới, nói: "Trả lại hậu sinh kia đi."
Trung Quan Chính lấy cục gạch ra này, cười nói: "Đòi lại thứ này cho hậu sinh kia, ngược lại đã khiến quốc sư chúng ta bị tôn một khoản."
Quốc sư bất đắc dĩ nói: "Dù sao hắn cũng không phải thiếu niên bình thường, cũng không thể trực tiếp đoạt lại, đành phải mặc hắn... Chỉ là cục gạch này rơi vào tay ta, ta cũng suy đoán ra lai lịch của tiểu đạo sĩ trẻ tuổi kia."
Trung Quan Chính kinh ngạc nói: "Cục gạch này có gì đặc biệt? "
Quốc sư chậm rãi nói: "Thuật này tên là Cự Thạch, cũng là pháp môn ngàn năm trước, trong Thủ Chính Đạo môn ta còn có ghi chép, nhưng bên ngoài thì đã hiếm thấy."
Trung Quan Chính nói ra: "Đạo pháp môn này ta cũng từng nghe qua, nghe đồn một tôn đại thần lôi bộ có một khối Lôi Thạch, lôi đình quấn quanh, nặng như sơn nhạc, vô cùng mạnh mẽ cứng rắn."
Quốc sư gật đầu nói: "Đứng đầu Lôi bộ hiện nay là tổ sư chúng ta, nhưng ta từng nghe ân sư đề cập tới, năm đó khi phong thần, vị trí này chính là Thần vị vốn có của vị đại thần trong miệng ngươi kia, chỉ là không biết vì sao mà Thần vị dời đổi."
Ông nhớ tới trước kia ân sư từng nói chuyện này, trong lòng không khỏi nặng nề đi mấy phần.