Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 259: Nguyên Phong đạo quán, vẽ lôi phù




     Gặp quốc sư xong, Tô Đình lập tức rời khỏi Ty Thiên Giám.

Những người khác còn đang chờ đợi tối nay được gặp mặt quốc sư.

Nhưng Tô Đình lại không muốn gặp quốc sư nữa, cưỡi xe ngựa nhà mình, đi đến đạo quan Nguyên Phong Sơn ở kinh thành.

Còn chưa tới gần đạo quan, từ xa Tô Đình đã thấy ở hai bên trước đạo quan có rất nhiều cái người tu hành đang đứng, phần lớn là Thượng nhân, chỉ có một số người mới chỉ có đạo hạnh tầng hai, tầng ba.

"Cung nghênh nhị lão gia."

Dư Nhân lập tức cúi đầu.

Những người còn lại cũng vội bái lễ theo.

Lần thi lễ này có nhiều tâm thành, ít có hư giả.

Dù là nhân vật có đạo hành tầng sáu, cũng sinh lòng kính phục đối với vị ngoại môn trưởng giành được vị trí đứng đầu thịnh hội này.

Dù sao trong thịnh hội này cũng tụ tập người tu hành đương đại ở Đại Chu, trong đó không thiếu nhân vật có đạo hạnh tầng năm đỉnh phong... Tuy nói đạo hạnh của Tô Đình nông cạn, nhưng hắn có thể chiếm được vị trí đứng như thế, đã đủ để khiến lòng người kính phục.

Dù là Dư Cấm, cũng không khỏi vui lòng phục tùng.

"Tốt tốt tốt, đều là hậu sinh tốt."

Trong lòng Tô Đình hết sức cao hứng, hiếm khi hào phóng một lần, lấy ra từ trong rương vàng bạc châu báu đặt trong xe ngựa kia tầm mười thỏi vàng, phân chia cho đám người.

"Tới tới tới, các ngươi đều cầm, ngày hôm nay nhị lão gia vui vẻ, lại không mang hồng bao, những thỏi vàng này coi như quà ra mắt."

Đám đệ tử Nguyên Phong Sơn, hai mặt nhìn nhau, trong lòng cổ quái, nhưng cũng đều đưa tay ra, kinh ngạc tiếp nhận thỏi vàng, chỉ là trong lòng vẫn mờ mịt.

Bọn hắn đều là người tu hành, trong lòng chỉ để ý thiên tài địa bảo có thể giúp gia tăng tu vi.

Bọn hắn ở trong mắt thế nhân cũng có thể xưng là người trong chốn thần tiên, những tục vật như vàng bạc này không nói là nhìn như cặn bã, nhưng cũng chênh lệch không xa.

Trên thực tế, ở trong Nguyên Phong Sơn, trưởng lão đệ tử tinh thông luyện dược cũng có một loại thủ đoạn, có thể biến đá thành vàng.

Vật như vàng bạc này, có thể xưng là dùng mãi không hết.

Chỉ có thiên tài địa bảo mới là bảo bối trong mắt người tu hành.

Nhưng hôm nay nhị lão gia cho mỗi người một thỏi vàng, đây là có ý gì

"Đừng khách khí đừng khách khí, lễ vật dù quý giá, cũng chỉ có thể coi là chút tâm ý."

Tô Đình tặng ra số vàng này, trong lòng cũng có mấy phần đau lòng, nếu là trước kia thì mười mấy thỏi vàng này có thể bảo đảm cho tỷ đệ bọn hắn không lo ăn uống rất nhiều năm.

Nhưng ngẫm lại một xe vàng bạc châu báu sau lưng kia, lại nghĩ tới bây giờ mình cũng là cao thủ Thượng nhân cảnh, trong lòng miễn cưỡng an ổn lại.

Hắn nhìn về phía tiểu tinh linh, nói nhỏ: "Có nhìn thấy không, ta ở Nguyên Phong Sơn này, thân phận cao, địa vị nặng, mấy tên hậu bối này cung kính cỡ nào, từ xa đã kết đội tới đón."

Tiểu tinh linh buồn bực nói: "Lần trước cũng không thấy bọn hắn nhiệt tình như vậy, ngoại trừ Dư Nhân kia, cũng không thấy những người khác để ý đến ngươi."

Tô Đình nói: "Đây là chuyện đương nhiên, trước kia chức trưởng lão này chỉ là hư danh, trong lòng bọn hắn không phục, hiện tại danh xứng với thực, bọn hắn đã vui lòng phục tùng... Nói cho cùng vẫn là ta bằng vào bản lĩnh thật sự đoạt được thịnh hội khôi thủ, để bọn hắn lau mắt mà nhìn."

——

Vào bên trong đạo quan.

Lần này đến đây, mấy hậu bối này quả thực đã nhiệt tình hơn rất nhiều.

Đứng đầu thế hệ trẻ tuổi trong triều đình Đại Chu, đối với những đệ tử Nguyên Phong Sơn bọn hắn mà nói thì có lẽ còn hơi nhẹ.

Dù sao bọn hắn có truyền thừa hoàn chỉnh, các loại công pháp, nghìn vạn đạo thuật, đều vô cùng bất phàm, mà thiên tài địa bảo trong môn cũng có rất nhiều, còn có phương pháp dạy bảo được không ngừng nghiên cứu qua các đời, lại có trưởng bối chỉ điểm, từ Thượng nhân đến Chân Nhân, thậm chí còn có cả Bán Tiên để dạy cho hậu bối.

Bối cảnh như vậy, cũng quả thật khiến bọn hắn có lực lượng để khinh thường tán tu bình thường.

Nếu như Tô Đình có đạo hạnh tầng sáu, tu vi áp đám người, đoạt được vị trí, ngược lại bọn hắn sẽ cảm thấy bình thường... Nhưng hết lần này tới lần khác Tô Đình lại dựa vào đạo hạnh tầng bốn, mà có thể càn quét tiêu diệt gần hết đối thủ bên trong.

Thủ đoạn như vậy, cho dù là ở Nguyên Phong Sơn, những người có đạo hạnh tầng năm cũng chưa chắc có thể làm đến mức này.

Vị nhị lão gia này, trong lần thịnh hội này bày ra bản lĩnh của hắn, cũng thể hiện rõ tiềm lực của hắn.

Lúc này những hậu bối họ Dư này không phải kính sợ Tô Đình lúc này, mà là kính sợ vị sư thúc tổ sau này vô cùng có khả năng trở thành Chân Nhân Dương thần!

Đối với chuyện này, trong lòng Tô Đình biết rõ, nhưng cũng không để ở trong lòng, dù sao đám người cung kính như thế khiến hắn có chút thoải mái.

"Có thể yến hội bày tiệc mời khách tối nay, món ăn như thế nào? "

" Thức ăn chay? "

"Đây có phải là cải trắng ở Nguyên Phong Sơn, dùng linh thủy để tưới, dùng Yêu Vương làm phân bón, dùng Tiên Thổ làm tài bồi, từ đó trồng ra Tiên phẩm rau hay không "

"Ngươi nói cái gì? Mua từ trong kinh thành? "

"Đợi đã, nhị lão gia ta nhớ ra rồi, tối nay còn có một số việc, lần sau sẽ bàn lại, lần sau sẽ bàn."

"Ngươi thu xếp cho ta một gian phòng, chuẩn bị cho ta một chiếc phù bút, chu sa, lá bùa."

"Ngoài ra ta còn có chuyện, hai con ngựa kia của ta có giá trị không nhỏ, trong xe ngựa còn có không ít vàng bạc châu báu, các ngươi phái một Thượng nhân tu thành Âm thần tới gác đêm, để tránh có trộm... Lại đã, phái hai Thượng nhân đi, nếu phái một người, ta sợ hắn biển thủ."

"Không có dặn dò gì, chỉ như vậy, đúng, rau cải trắng kia trước tiên có thể chuẩn bị một chút, con chim này của ta không ăn sâu, thích ăn rau cải trắng."

——

Dư Nhân nghe dặn xong thì rời khỏi phòng, lúc này vẻ mặt vẫn mờ mịt, còn chưa tỉnh táo lại.

Mà Tô Đình thấy Dư Nhân rời đi, tiểu tinh linh cùng tiểu bạch xà bị hắn đuổi đi ăn rau cải trắng, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn thì vẻ mặt mới dần dần nghiêm túc lại, không có vẻ cà lơ phất phơ ngày xưa.

Hắn đứng dậy, khẽ nhắm mắt, lấy ra tám mươi mốt lá bùa, màu sắc vàng nhạt, chợt lại lấy ra bút mực, bên trong mực nước đã trộn lẫn chu sa.

Chu sa thuần dương, nhờ vào Lôi Hỏa.

Pháp lực vận chuyển, rót vào trên phù bút.

Trong đạo quan có nhiều Thượng nhân, cũng không ít hiểu được vẽ phù, phù bút tự nhiên có không ít, trong đó cũng không thiếu pháp khí đẳng cấp.

Dù sao Tô Đình chính là nhân vật sư thúc tổ, bây giờ lại được trong lòng người tán thành, cho nên một cây phù bút này cũng là đẳng cấp pháp khí.

"Quả nhiên thuận buồm xuôi gió."

Tô Đình hài lòng, nhấn phù bút một cái, nhiễm mực nước chu sa, liên tiếp vẽ bùa.

Kiến thức về trận pháp của hắn chỉ hiểu được nửa vời.

Mà trận pháp cùng phù pháp có thật nhiều chỗ tương thông.

Bây giờ trình độ phù pháp của hắn đã không tính là thấp, nhất là sau khi đột phá tới Thượng nhân cảnh, Âm thần ngưng tụ thành, khi vẽ phù văn, nhất bút nhất hoạ đều sinh ra biến hóa.

Cho nên hắn liên tiếp vẽ bùa, chín chín tám mươi mốt tấm bùa, đều là lôi phù, uy năng cường thịnh.

"Ta dùng pháp lực vẽ bùa, so với lúc trước quả thực mạnh hơn nhiều."

"Mà cây phù bút này cũng khá thuận tay, giúp ta vẽ phù thông thuận, cũng giúp uy năng của lá bùa tăng thêm một hai phân."

"Tám mươi mốt tấm lá bùa, chặn lại bốn phương tám hướng, lại dán lá bùa lên vị trí, như hướng đi đường vân lá bùa, hoà lẫn sẽ như một tấm lôi phù to lớn."

"Thủ đoạn như vậy, cũng coi như một loại trận pháp khác."

"Nếu chỉ để hộ pháp thì chắc là đủ rồi, để mà che giấu không để người khác nhìn trộm, chắc cũng đầy đủ."

Hắn nghĩ như vậy, vẻ mặt lại càng nghiêm túc.